Bóng người đứng quan sát nhất cử nhất động của họ không ai khác chính là cô ta- Hồng Anh. Vốn cô ta không còn được học ở trường này nữa nhưng đã cố luồn lách sao cho vào được trường mà không ai hay biết. Vì một khi để họ biết được thì ắt sẽ được nghe một chàng toàn những lời chửi thề hay khinh bỉ từ mọi người xung quanh. Trước kia đường đường là một đại tiểu thư,muốn gì có đó,kênh kiệu,không xem ai ra gì giờ đâu còn được như vậy nữa,cũng bởi tính cách đó đã làm cho mọi người thêm xem thường cô ta hay nói những câu “ đáng đời” khi lâm vào cảnh khốn cùng này. Cô ta cũng không ngu để ai đó phát hiện,đặc biệt là cậu và hắn.
Đứng từ xa trông cử chỉ của bọn nó thân thiết,ngọt ngào bao nhiêu thì máu cô ta càng nóng lên bấy nhiêu.
- Các người hãy cố chân trọng giây phút cuối cùng này đi. Hừ!
Vậy là một kế hoạch hoàn hảo đã vạch ra. Cô ta đã quyết định tất cả rằng cậu sẽ phải trả giá nhưng liệu số phận của cậu có cho cô ta quyết định dễ dàng vậy không? Không ai có thể biết,thậm chí là cô ta.
-------------------------
......Reng...Reng...
Chuông báo hết giờ vang lên,buổi học kết thúc ,nó đã cảm nhận được một chút hạnh phúc,ấm áp lan tỏa trong lòng. Nó vui khi ai đó có thể vì nó mà cười nhưng xen lẫn lại có thứ gì đó len lỏi trong lòng,là lo lắng ư? Hay là sợ hãi? Đúng. Là nó đang lo lắng,đang sợ sẽ có một ngày nào đó nó mất đi họ,mất đi những người thật sự quan trọng với nó. Nhưng lần trước nó bị nạn họ đều cứu nó,cũng rất giỏi võ nữa (nó không hề biết cậu và hắn đều là người trong giới giang hồ) liệu có phải nó đã quá đa nghi rồi không.
- “Chắc chắn không có chuyện gì xấu xảy ra,dù sao cô ta cũng không còn ở đây nữa.haiz”
cứ nghĩ đến mọi việc xảy ra trước kia nó cũng thấy khó xử. Nó biết cô ta cũng chỉ vì yêu cậu mới đối xử với nó như vậy nhưng sau vụ đó khi nó tỉnh lại thì khắp các tờ báo kinh tế đều đăng tin tập đoàn Hồng Thị phá sản. Chuyện này nó không ngờ lại xảy ra,mặc dù không hỏi cậu và hắn có phải do người làm ra hay không nhưng nó tin chắc chỉ có người họ mới có đủ khả năng trong một đêm có thể phá hết sản nghiệp của người khác. Cô ta không còn gì cả,thậm chí vị chủ tịch tập đoàn Hồng Thị là cha cô ta cũng chết vì quá sôck,cũng không thấy cô ta đến lớp chắc cô ta không đi học nữa. Nó nghĩ nguyên nhân cũng từ nó mà ra.
- Nè
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng nói của ai đó,đành phải thoát ra trở về với thực tại thôi. Nó quay người ra sau đã thấy cái mặt quen thuộc,rất quen,quen đến nỗi có đốt thành tro nó cũng nhận ra được. Cậu và hắn đứng đó,bên cạnh là chiếc xe đạp đẹp lung linh.
- Đi lên anh/mình chở về.
Nó sock,thực sự sock,hôm nay có bão hay sao,mắt mở to nhìn và hai chiếc xe,tay chỉ chỉ,ngước mặt lên nhìn người hỏi một câu rất ư là vô tư.
- Hôm nay có bão hay động đất hả?
- What???
Mặt chàng giờ đang bừng bừng sát khí, người đã tìm hiểu kĩ lắm những thứ...đại loại như hành động galăng làm các nàng phải mê mẫn nhưng ai dè nó đã không khen thì thôi còn nói cái câu sóc óc đó. Không tức mới lạ.
Thấy tình hình không ổn,nó cười xòa,mắt chớp chớp cực kì đáng yêu.
- Ý tôi là người tại sao lại đi cái này,chẳng phải thường xuyên đi bánh hoặc bánh sao.
- Đúng là đầu heo mà.hừ ( Đồng thanh tập )
- what? người nói ai đó.
- Có đi không thì bảo ( đồng thanh tập )
... Rẹt rẹt...
Chêt chết, chàng đang nhìn nhau đến nỗi mọi người xung quanh đều ngửi thấy mùi khét lẹt,mắt lườm mắt nguýt,chẳng ai chịu ai.
- Ai cho anh/ cậu nói theo tôi. Hứ
Hai cái tên chết này cứ thích gây chú ý là sai.
- Tôi biết người nổi tiếng mà đâu cần ở đây làm trò kéo tôi nổi theo chứ.
Lúc này họ mới ngừng nhìn nhau,quay ra nhìn tứ phía,lại bu quanh đông như kiến rồi.
- Có về không hả?
- Hơ hơ...tôi đi bộ nhé. Bye bye
Nói rồi nó chạy một mạch về nhà,ngu gì ở lại chứ,mất công giải quyết người kia. Mặc dù nó đã phân định rõ danh giới giữa tình yêu và tình bạn với họ.
Cứ vậy,một người chạy bộ, người đi chậm chậm đuổi theo,tạo nên một khung cảnh cực kì lãng...mạn. Có điều họ không ngờ một tai họa sẽ ập xuống họ và có thể sẽ kết thúc tất cả...