Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

chương 39: 39: ngay cả một câu “anh yêu em” cũng không chịu nói 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thẩm Trĩ.” Giọng Thẩm Hà rất nhẹ.

Anh không nhìn cô, cô cũng không nhìn anh.

Thẩm Trĩ nói: “Hử?”

Sau đó anh chậm rãi hệt như đang bước đi trên ruộng, nói: “Anh yêu em, anh yêu em.”

Cô giật mình, chân bỗng bị trẹo, không hề phòng bị nhào lên phía trước.

Thẩm Hà đứng yên không động, Thẩm Trĩ va mạnh vào lưng anh.

Hai người thân mật dán sát vào nhau không kẽ hở, nhưng cô lại vô thức lấy tay ra.

Anh cũng chẳng xoay người lại.

Bọn họ duy trì tư thế như thế này, cứng đơ, quẫn bách.

Nhưng lại thấy thỏa mãn đến lạ.

Thẩm Trĩ nghe thấy mình nói: “Tại sao?”

Cô hỏi: “Vì trước đó tôi nói câu anh không chịu nói yêu tôi à?”

Thẩm Hà hỏi vặn lại: “Cô hi vọng như thế à?”

Thẩm Trĩ nói: “Vậy thì tại sao?”

Cô lùi ra sau mấy bước, lặng lẽ rời khỏi sau lưng anh.

Cuối cùng anh cũng ném sào trúc trong tay đi, trong đêm đen, tiếng gà kêu oang oác trên cây nhao nhao rơi xuống.

Bầu không khí như thế này không thích hợp với bọn họ.

Thẩm Hà không cho cô quá nhiều thời gian ngập ngừng, nhanh chóng quét sạch trướng ngại khiến người ta không thể không đứng yên tại chỗ, sau đó cười lên hệt như trút được gánh nặng: “Vẫn luôn muốn nói thử với cô xem.”

Mỗi người bọn họ quay về phòng riêng của mình.

Một đêm này, Thẩm Trĩ lăn qua lộn lại vẫn không tài nào ngủ nổi.

Cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tại sao.

Ngày hôm sau Đinh Nghiêu Thải tới, mới chậm chạp hiểu ra có lẽ là giác quan thứ sáu.

Sau khi bàn giao chút việc trong công ty, Đinh Nghiêu Thải nói: “Ghi hình sắp kết thúc rồi.”

“Vâng.” Thẩm Trĩ nói.

“Nếu như em không muốn bàn bạc với Thẩm Hà, cứ nói với chị.

Chị sẽ giúp em xử lý gọn gàng.” Trong lúc này, người đại diện thể hiện trọn vẹn phẩm đức nghề nghiệp cùng với trách nhiệm của bậc bề trên.

Mà lại thấy Thẩm Trĩ nói: “Không sao đâu ạ.”

“Thả lỏng nào,” Đinh Nghiêu Thải mỉm cười với cô, “Sau này em vẫn còn rất nhiều con đường để đi.

Không kết hôn thì làm người phụ nữ độc lập của thời đại mới này, bao nuôi một em giai trẻ khiến phái nữ hâm mộ nổ đom đóm mắt này….”

Mới sáng sớm đã nhận được chiến báo không đúng hướng gió, cho dù là ai thì tâm tình cũng chẳng thể tốt nổi.

Nhưng mà cô vẫn hiểu rõ hiện đang trong trạng thái làm việc, cộng thêm bắt cặp với Thẩm Hà, trò chuyện mấy câu là khôi phục được trạng thái.

Đám trẻ trong thôn lại chạy tới rồi.

Từ khi Thẩm Hà dùng nguyên liệu còn thừa lại làm trà sữa trân châu cho bọn chúng, đám trẻ vô cùng nhiệt tình tới “nhà” của bọn họ chơi.

Dù sao thì cũng có một chú rất ngầu và một dì rất đẹp, lại có đồ ăn ngon, còn có rất nhiều đồ chơi mới mẻ nữa.

Thẩm Hà cứng rắn biến chương trình [Nam nữ kết hôn] thành [Hoán đổi không gian], cả khu vườn thay đổi ngoạn mục.

Anh cũng rất vui vẻ tặng DIY của mình cho bọn họ, dựa theo cách anh nói, dù sao “làm cũng chẳng tốt lắm”.

Huống hồ anh cũng chơi chán rồi, dạo này nổi hứng đi câu cá.

(DIY: Do it yourself)

Đám nhỏ tới thì thôi đi, chẳng rõ có phải tổ đạo diễn ra hiệu không, mà bọn chúng còn mang cả bài tập hè tới nữa.

Mỗi khi có vấn đề không hiểu là hỏi ngay.

Đối với Thẩm Hà và Thẩm Trĩ mà nói, kiến thức văn hóa chẳng biết quang vào rừng rậm từ đời nào rồi.

Hơn nữa, ban đầu bọn họ còn là sinh viên nghệ thuật.

Chẳng qua, cho dù là vậy, nếu đám trẻ đã thành tâm đưa ra câu hỏi, người lớn cũng không thể nào qua loa cho xong được.

Thẩm Hà hí hoáy tính toán ra nháp nửa ngày.

Thẩm Trĩ lật xem sách giáo khoa đến tận trang cuối.

Cuối cùng cho ra kết quả không giống nhau.

Tình cảnh này xuất hiện ở khá nhiều các cặp vợ chồng.

Bọn họ đều kiên trì với ý kiến của riêng mình, tranh cãi không nghỉ.

Mãi tới khi giở xem đáp án tiêu chuẩn, mới phát hiện chẳng ai làm đúng cả.

Ngay tại lúc này Trình Duệ Y và nhân viên công tác cùng tới.

Tổ đạo diễn sắp xếp cho mỗi tổ hoạt động không giống nhau.

Khuất Tiêu và Vương Thụy Lan là leo núi.

Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc là đi chợ phiên.

Thẩm Hà và Thẩm Trĩ thì tới bên hồ trong thôn ghi hình thêm.

Trước khi đi, Trình Duệ Y cố ý tới tìm Thẩm Trĩ: “Thẩm Trĩ, chị có thích cái gì không? Tới lúc đó em định mua chút đồ lưu niệm về, tặng cho mọi người.”

Biểu hiện của cậu ta rất nhiệt tình.

Nói rằng muốn tặng cho mọi người, nhưng thực tế lại chỉ hỏi mỗi sở thích của Thẩm Trĩ.

“Không có gì đặc biệt đâu,” Thẩm Trĩ trả lời, “Mọi người chơi vui nhé.”

Nếu như không có máy quay đang ghi hình, vậy chắc chắn cô sẽ nói: “Mọi người cố gắng làm việc nhé.”

Vốn Trình Duệ Y cảm thấy hơi cụt hứng, nhưng vẫn mỉm cười cho qua.

Cậu ta phát hiện cô và Thẩm Hà đang cãi nhau.

Trạng thái của Thẩm Trĩ không bình thường, nói thẳng: “Tôi đã nói với anh rồi, chỗ này không nên dùng công thức này.

Đây là toán cấp hai, có phải anh bị ngủ không hả?”

Thẩm Hà cũng chẳng chịu thua thiệt, nhanh nhẹn dứt khoát đáp trả: “Cô có biết cái x này là gì không? Cô áp dụng cái này, càng về sau giải càng phiền phức đấy?”

Trên phương diện cãi nhau, Thẩm Trĩ tự nhận bản thân không hề chiếm ưu thế.

Thẩm Hà mở quyển [Nghỉ hè vui vẻ] lớp bảy ra, nghiêm túc nói: “Cô như thế này không phải phương trình bậc nhất nữa rồi, trong bài tập của bọn nhỏ sẽ không xuất hiện đề mục loại này.

Chúng ta so sánh với nhau, vẫn là cách làm của cô vô lý hơn.

Hơn nữa….”

Anh vẫn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt, Thẩm Trĩ ném thẳng một ánh mắt như dao qua.

Thẩm Hà bỗng yên tĩnh lại.

Sau đó Thẩm Trĩ quay đầu, nói với máy quay vừa rồi không cẩn thận làm lơ: “Đoạn phiền phức này không cần dùng đâu, cảm ơn.”

Bọn họ tranh luận tới tối tăm mù mịt, mà trên thực tế người cần hoàn thành đống bài tập này là bọn trẻ lại đang nô đùa trong vườn.

Loại cảm giác thất bại này quấn quanh trong lòng Thẩm Trĩ cả ngày.

Bọn họ ghi hình xong nội dung cần thiết, nhân viên công tác tổ tiết mục cũng tạm thời nghỉ ngơi.

Thẩm Hà và Thẩm Trĩ vốn định gọi xe về, nhưng lại gặp được thôn dân câu cá bên hồ chủ động mời lên thuyền.

Đó không phải là ca nô tốc độ, cũng không phải suồng bơm hơi, mà là chiếc thuyền đạp đôi mọi người thường thấy ở công viên trong thành phố.

Chiếc thuyền này xuất hiện ở nơi đây, có thể nói là tràn ngập kịch tính và cảm giác không ăn nhập.

Cân nhắc xuất phát từ vấn đề an toàn, trợ lý không dám chắc ý định cho lắm.

Vẫn còn đang do dự, Thẩm Hà đã bước lên thuyền.

Thẩm Trĩ đứng ở bên hồ, do dự giây lát, cũng đồng hành cùng anh.

Ở nơi sâu thẳm giữa thôn có phong cảnh đẹp đẽ lạ thường.

Hai bên bờ không nối liền nhau, nhìn từ đằng xa trông giống như mặt nước đang nhấp nhô.

Ngọn gió ập tới, thổi bay đi mùi tanh trong nước, chỉ để lại hơi thở mát lành.

Chiếc thuyền chậm rãi bơi tới giữa hồ, con người ở trong đó đương nhiên càng trông nhỏ bé hơn, chật hẹp, nhỏ nhặt không đáng kể tới.

Tâm trạng cũng theo đó mà thả lỏng hơn.

Bọn họ đều chuyên tâm chăm chú ngắm phong cảnh, chậm rãi chuyển động bàn đạp trên thuyền.

Chỉ còn hai người bọn họ, cũng không có máy quay và micro, đúng là lúc thích hợp để trò chuyện.

Thẩm Trĩ nói: “Tôi và Lương Nghi gây nhau chẳng vui vẻ gì, coi như là lật mặt với Hoa Tử Sâm.

Cho nên, những tin xấu trước kia thì không nói, còn về chuyện có lấy hôn nhân của chúng ta ra tạo đề tài hay không thì không biết trước được.”

Lời nói của cô vẫn có chút bảo thủ, trên thực tế, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Đinh Nghiêu Thải đã nhận được tin tức, đã thông báo cho bên đài truyền hình, muốn ém đi thì khó, nhưng đẩy lùi về sau cũng vẫn có thể được.

Không đến nỗi ảnh hưởng tới quá trình phát sóng [Nam nữ kết hôn]

Đã bàn bạc với đài truyền hình trước, định sẵn phân đoạn của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ phát sóng năm tập đầu, đảm bảo không liên lụy tới chương trình khi phát sóng, hoặc có lẽ còn có thể kiếm được một mới lưu lượng.

Nghe thấy tin tức này, Thẩm Hà chẳng có bất ngờ gì, chỉ hơi nhếch mày, thái độ bình tĩnh hỏi cô: “Có cần giúp không?”

Ánh mắt của Thẩm Trĩ không tránh về.

Bọn họ sắp kết thục cuộc hôn nhân vào năm thứ bảy.

Công bố tin tức với bên ngoài có lẽ cũng phải tiến hành tuần tự, không thể gấp gáp quá.

Cô nói: “Thẩm Hà, tôi không tin anh.”

Cô dồn tâm trí để quan sát gương mặt của anh.

Chính diện cũng được, mà mặt trái cũng xong, anh chẳng hề biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào.

Mà ở điểm này, khiến Thẩm Trĩ không ngừng thất vọng.

“Ít nhất cũng chẳng quá tin tưởng.” Thẩm Trĩ nói, “Chẳng phải tôi nói muốn có một đứa con gái sao? Đó là nghiêm túc.

Tôi đã cân nhắc tỉ mỉ rồi, đời người còn dài, tôi chẳng thể nào cứ đóng phim mãi.

Kết hôn với anh bảy năm, trong chúng ta chẳng ai thiếu nợ ai, thẳng thắn mà nói, tôi thừa nhận đề nghị ban đầu của anh là chính xác.”

“Nhưng tôi quyết định phải cân nhắc vì bản thân mình rồi.

Vì con người Thẩm Trĩ này, mà không phải cân nhắc cuộc đời của diễn viên này.”

Bầu trời và đàn chim sà xuống nhìn bọn họ, mặt hồ hệt như một bát canh đã nguội ngắt, chết lặng, mênh mông.

Thẩm Hà nói: “Cô muốn tự thành lập công ty?”

Cô cho rằng không cần thiết phải giấu giếm: “Có lẽ sẽ hợp tác cùng công ty đầu tư điện ảnh truyền hình.”

Thẩm Hà bất động.

Anh rũ mắt xuống, nhìn con sóng lăn tăn trên mặt hồ: “Tôi có thể giúp cô.”

“Thẩm Hà,” Thẩm Trĩ bất đắc dĩ, cuối cùng thay bằng giọng điệu dứt khoát, “Anh không phân biệt nổi đâu là diễn xuất đâu là hiện thực sao?”

Anh không nhúc nhích, hỏi ngược lại cô: “Cô đã sợ bản thân mình không phân biệt rõ rồi sao? Thẩm Trĩ.”

Lời đến bên cổ họng lại bị chặn ngược về, Thẩm Trĩ không thể tin nổi nhìn qua, Thẩm Hà không vội vã nhìn lại.

Cô muốn ôm lấy cánh tay, nhưng lại chỉ dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay.

“Tôi muốn có đứa con của riêng mình, muốn kiến tạo một gia đình của riêng mình.” Mỗi một chữ của Thẩm Trĩ như đang run rẩy, nhưng vẻ mặt lành lùng có hơn, cô dằn lòng, “Trong quy hoạch tương lai của tôi không có anh.”

Ánh mắt của Thẩm Hà quyến luyến trên gương mặt cô.

Chẳng rõ vì sao, cuối cùng anh cũng tức giận, nhưng bỗng chốc biến thành đau thương dịu dàng.

Thẩm Trĩ nhìn anh, trong lòng nghĩ, tại sao?

Thẩm Hà nói: “Cô muốn thế nào?”

Cô không thể nhịn nổi nữa, bỗng đứng phắt lên.

Chiếc thuyền bỗng nghiêng ngả dữ dội, ngay lập tức anh cũng đứng lên.

Lúc này đây mới không khiến bất cứ thứ gì lật úp vào trong nước.

Khoang thuyền rất thấp, hai người đều bất đắc dĩ phải cúi đầu.

Khung cảnh này có chút hài hước, hai người đều giống như đang cúi đầu xin lỗi, nhưng dường như lại giống mặc niệm.

Nhưng chẳng ai chịu khuất phục, chỉ còn lại cơn sóng lăn tăn lấp lánh dưới mặt hồ, sáng rực khiến con người rung động.

Thẩm Trĩ nói: “Tôi cần anh nói cho tôi biết tại sao.”

Cô vội vàng chờ đợi đáp án.

Đáp án này đối với cô mà nói cực kì quan trọng.

Tại sao không bằng lòng ly hôn, tại sao muốn tiếp tục hôn nhân với tôi____Không chấp nhận bất cứ cái cớ vớ vẩn nào hết, cũng không thể tìm cớ lá mặt lá trái.

Cô cần anh thuyết phục cô.

Thẩm Hà nói: “Côi ngồi xuống trước.”

Cô không chờ đợi nổi nữa, vậy nên chỉ riêng một câu này đã đủ khiến người ta buông tha.

Thẩm Trĩ chậm rãi khom người, trong cơn tĩnh lặng kiểm điểm bản thân lần cuối.

Vẫn nên ly hôn thôi.

Cô đã nhìn rõ yếu đuối là ngọn lửa dẫn đường ngu suẩn, mọi thứ vốn không nên thế này.

Khuyên đối phương ngồi xuống, nhưng tự Thẩm Hà còn đang đứng.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, hồi lâu, cuối cùng Thẩm Hà dường như có thể đọc hiểu quyết định trong yên lặng của cô.

Giữa bầu trời và mặt nước như chết lặng.

Anh nghiêng người, vượt qua mạn thuyền, sau đó lao thẳng xuống nước.

Bọt nước bắn tung tóe.

Người này là kẻ thần kinh.

Thẩm Trĩ nghĩ vậy rồi nghiêng mặt qua.

Thẩm Hà là người đàn ông có rất nhiều khuyết điểm.

Anh là phần tử khủng bố, hứng thú đến đi bất định, chán ghét nhân tình thế thái, trong đầu trừ đóng phim ra, cô không xác định nổi còn có thứ gì____

Anh rơi vào trong nước, sau đó chẳng hề do dự mà bơi đi.

Nơi này cách mặt đất không xa.

Thẩm Trĩ trơ mắt nhìn anh bơi vào bờ.

Có một giây phút, cô cảm thấy cho dù anh chết đuối, cô cũng chẳng có bất cứ cảm tưởng nào.

Nhưng cô sẽ không có bất cứ oán hận này, cô không nên có bất cứ oán hận nào.

Là cô khiến anh rời khỏi.

Thẩm Trĩ dựa người vào mép thuyền, bàn đạp đã úp lên mu bàn chân cô, không thể di chuyển được nữa.

Cùng với cơn xao động, thuyền của nhân viên công tác bên cạnh đang tới gần, có lẽ rất nhanh sẽ có một đống vấn đề cần phải đối mặt.

Chỉ có một mình cô ở lại đối mặt.

Thẩm Trĩ nhắm mắt.

“Thẩm Trĩ, cô Thẩm Trĩ___” Giọng nói chẳng hề quen thuộc đang gọi tên cô.

Ngồi lên thuyền vốn là nhất thời nổi hứng.

Mỗi người đều vì có thể càng đi càng xa, vật nên chẳng rõ tự khi nào đã trôi dạt nhiều năm như thế.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã ngắm đủ ồi, khi hành trình du lịch kết thúc, cô cho rằng cô bắt đầu cân nhắc chân thực thuộc về chính mình, nhưng không ngờ lại bị gãy mất một khúc xương sườn.

Chỉ là cô sợ hãi mà thôi.

Thẩm Trĩ không chỉ là nữ diễn viên.

Thẩm Hà cũng chẳng phải là một nam diễn viên ngây thơ.

Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là một đôi nam nữ bình thường có sở trường diễn xuất mà thôi.

Tới khi tỉnh táo lại, cô đán ấn chặt mạn thuyền.

Thẩm Trĩ nhảy vào trong nước.

Cô lấy một hơi trước, sau khi nhắm chắc phương hướng thì duỗi người ra.

Cô tự do tự tại bơi đi.

Thẩm Trĩ sinh ra tại một thành phố ven biển, tuổi thơ của cô thường xuyên đi theo cô mình tới bãi tắm biển.

Một mình cô có thể chơi rất vui, nhưng mà chẳng rõ từ khi nào, cũng sẽ có lúc con sóng xa bờ.

Bọn họ đều không coi cô là người nhà, chẳng quan tâm cũng là lẽ đương nhiên.

Những lúc như thế, cô luôn nhận ra rõ ràng, thì ra chỉ có một mình cô.

Lúc bơi bơi tới bờ, Thẩm Trĩ nằm bò trên mặt đất khôi phục lại hơi thở.

Có lẽ trước khi ngồi thuyền có thói quen làm nóng người, may mà không có bất cứ vấn đề gì xảy ra.

Lúc này đây cô mới cảm thấy sợ hãi.

Chẳng rõ anh tới từ lúc nào.

Nói tóm lại, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã nhìn thấy Thẩm Hà nhếch nhác hệt như mình.

Bọn họ lên bờ không cùng một chỗ, cơ thể ướt đẫm dính đầy bùn đất, cỏ và tảo xanh.

Thẩm Hà cũng đang thở dốc, mệt mỏi giơ tay về phía cô.

Anh nói: “Xem đi.

Cho dù là như thế này, cũng vẫn sẽ đụng phải.

Cô có thể gửi thỏa thuận ly hôn cho tôi, nhưng ký hay không lại là một chuyện khác.

Cô đã nói cho tôi thời gian cân nhắc, hiện giờ tôi vẫn chưa làm xong công tác chuẩn bị.

Làm phiền cô khi quy hoạch tương lai thì cho thêm tôi vào___”

Trong cơn hốt hoảng Thẩm Trĩ muốn phản bác.

Đây không phải gặp được, mà là anh cố tình tới tìm cô.

Tất cả mọi người đều lo lắng trùng trùng, hoang mang sợ hãi chạy tới bên này, nhưng hai người đều chẳng buồn bận tâm.

Chiếc thuyền kia, chẳng ai trong bọn họ muốn ở lại nữa.

Nếu như có thể sinh sống trên đất liền thì tốt.

Cùng nhau.

Thẩm Trĩ nắm chặt lấy tay mình..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio