Văn Thầm được người báo tin vào nửa đêm, nói rằng Văn Trung Quân muốn hắn đến biệt quán, có việc muốn nhờ.
Tuy là có việc nhưng Văn Thầm không khỏi lo sợ, đạp trăng mà đến, tới trước của biệt quán vẫn không quên chỉnh lại vạt áo, sửa soạn đầu tóc mới cất bước vào trong.
Trong viện chỉ có một người.
Phong Như Cố dùng bình rượu ngọc tự chuốc say, dưới ánh trăng, y mặc bạch y chỉ có ở Phong Lăng kết hợp với thắt lưng xanh trông có phần khác thường.
Y đã uống một lúc, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Y nhàn nhạt nói: "Đến rồi."
Văn Thầm vén áo, hành đại lễ: "Văn Trung Quân."
Hai người họ cùng tuổi nhưng lễ tiết lại trịnh trọng như vậy, thật là chuyện khôi hài.
Phong Như Cố lẳng lặng nhận lễ: "Đứng lên đi. Nhà ngươi đang để tang, mấy ngày nay chắc ngươi đã mệt mỏi rồi, ta gọi ngươi đến đây có ổn không?"
"Không sao." Văn Thầm đứng dậy, đứng sang một bên, vừa khách khí vừa xa lạ.
Trên miệng nói là nhiều năm không gặp, nhưng trên thực tế, lúc gặp rồi Văn Thầm lại thấy có chút xấu hổ.
Nói thật là bọn họ cũng không thân quen gì mấy.
Lần đầu gặp là lúc ở nghi thức tế lễ Đông Hoàng vào mười năm trước.
Lúc chưa xảy ra chuyện, hắn còn đang ngồi bên trên tảng đá bàn luận, chế nhạo với các đệ tử đạo môn, búng lệnh bài người giữ trật tự treo ở đầu ngón tay của Phong Như Cố.
"Không phải đã nói là đại sư huynh Thường Bá Ninh của Phong Lăng sẽ đến đây sao?"
"Đúng vậy, sao bây giờ lại biến thành Phong Như Cố rồi?"
"Các ngươi có từng nghe đến xuất thân của Phong Như Cố chưa? Y là con của một thương nhân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rung chuông bán thuốc để kiếm tiền, trước khi vào Phong Lăng còn từng giết người, khi đó y mới có mười tuổi! Tuổi còn nhỏ mà tâm địa và thủ đoạn lại ác độc như vậy.."
Những lời đồn này, Văn Thầm từng nghe cũng từng nói.
Nhưng vậy mà lại chính người này đã cứu bọn họ khi bị hút vào 'di thế', bị ma khí gây thương tích đầy mình.
"Mười năm không thấy." Khi Phong Như Cố mở miệng sẽ không thốt ra tiếng người: "Chữ xuyên giữa màu của Văn đại công tử lại sâu thêm rồi."
Tu dưỡng của Văn Thầm không tồi, chỉ cười cười.
Phong Như Cố dùng chân đẩy ghê đến chỗ hắn: "Ngồi đi. Ta ngồi, ngươi đứng, ta uống, ngươi nhìn, ta cũng không vui nổi."
Văn Thầm đành phải ngồi xuống, cố ý lảng tránh tầm mắt, không nhìn thẳng vào mắt Phong Như Cố: "Xá muội và Vân Trung Quân đã hủy hôn ước, làm phiền Vân Trung Quân đi chuyến này rồi."
"Khách khí." Phong Như Cố đưa ly rượu đã rót đầy cho hắn, còn mình thì nhẹ nhàng nghiền áp đôi môi mềm mại lên ly ngọc: "Ta đã thấy tranh chân dung của lệnh muội, hôm nay thấy được nhị công tử là song thai với nàng, không hiểu sao lại không giống lắm nhưng mặt mày nàng lại giống ngươi, ngươi thấy có kỳ không?"
Văn Thầm không nói, sắc mặt hơi thay đổi, nâng chén uống một ngụm rượu giải sầu, nhưng lại chẳng nếm được hương vị gì, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
"À." Phong Như Cố làm như đang nói chuyện phiếm: "Ngươi có biết xác của lệnh muội đang ở đâu không?"
Văn Thầm phát ra một tiếng cười quái dị: "Vân Trung Quân cứ đùa, làm sao ta biết được.."
"Thật kỳ lạ." Phong Như Cố chỉ lo nói chuyện một mình: "Trên dưới núi Văn Thủy này, ít chú ý lễ tiết, ta không báo tin khi nào đến thì ở ngự kiếm thạch đã có một đống đệ tử chờ sẵn rồi, ta ở núi Phong Lăng còn chưa được như vậy nữa là."
Văn Thầm chống đỡ rất chật vật: "Tiểu môn phái không dám so với Phong Lăng."
Phong Như Cố không thèm quan tâm đến hắn, hình như còn cố ý lái sang chuyện khác: ".. Ngự kiếm thạch đã như thế, vậy thì nội môn và ngoại môn thì sao? Một khối thi thể không đầu nên đưa xuống núi như thế nào? Rồi làm sao để vận chuyển một cái đầu lên núi nhỉ?"
"Đầu thì dễ xử lý hơn thân thể. Có lẽ sau khi xá muội xuống núi đã bị tên sát nhân kia.."
Phong Như Cố nhàn nhạt nói: "Không đâu. Nàng còn mặc áo tắm cơ mà."
Cái ly trong tay Văn Thầm đột nhiên rơi trên chiếc bàn đá xanh, phát ra tiếng giòn tan.
"Ôi." Phong Như Cố đau lòng nói: "Cái ly của ta."
Thần sắc Văn Thầm hoang mang: "Ngươi, sao ngươi.."
Phong Như Cố cầm ly ngọc, cẩn thận xem thử có vết nứt hay không: "Lệnh muội đang nằm ở hậu viện, không ngại thì tự đi xem đi."
Văn Thầm như không thể tự chủ lao về phía hậu viện, nhưng đến cuối cùng đã nỗ lực ổn định được tâm thần: "Vân Trung Quân, chớ có dùng người đã khuất để vui đùa.."
Phong Như Cố nhìn hắn: "Dọa ngươi rồi?"
Văn Thầm bất tri bất giác đã thấm đẫm mồ hôi, khô khốc 'ha ha' hai tiếng, lấy tay áo thấm mồ hôi.
"Được rồi là đùa đó, bây giờ ta đang say mà, lời nói ra không đúng đâu."
Phong Như Cố nhẹ nhàng đặt cái lý xuống mặt bàn, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc nói: "Nhìn thấy cục đá bị suối nước nóng xói mòn này, mấy năm nay biệt quán mới tu sửa, nguồn suối đào bị muộn. Nơi này còn có cả nguồn suối nước lạnh, đây là chỗ duy nhất trong núi có thể đổi nước cách mỗi canh giờ.. À, lúc mới tới đây ta nghe được tiểu đạo dẫn đường nói vậy đó."
"Lấy nơi này làm biệt quán, thứ nhất là để đãi khách, thứ hai là để khi các ngươi rảnh rỗi đến đây để nghỉ ngơi thư giãn."
"Nghe nói, khi Văn tam tiểu thư còn sống, nàng rất thích đến đây, thậm chí còn từng nói muốn đem khuê phòng dời đến biệt quán."
Sắc mặt Văn Thầm trắng bệch, không nói một lời.
"Nếu Văn tam tiểu thư bị giết hại trong bể nước nóng thì mọi chuyện đã có giải đáp rồi."
Uống thêm một chén rượu, mặt Phong Như Cố càng ửng đỏ.
"Trên dưới Văn Thủy sơn này chỉ có biệt quán là được thiết kế tinh xảo nhất, cách một canh giờ sẽ đổi nước, nước chảy theo mạch. Giết người ở chỗ như vậy rất thuận tiện, ngay cả vết máu cũng không để lại."
Phong Như Cố nói còn phối hợp gật đầu: "Nếu ta muốn giết người ở núi Văn Thủy nhất định sẽ chọn nơi này."
Khớp hàm Văn Thầm rung lên lập cập, mặt hết xanh rồi đỏ, tung người nhảy một cái, một nhiên rủ kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào Phong Như Cố, ngọc bội vang lên tiếng leng keng như tiếng tim đập của hắn.
".. Ngồi xuống, bỏ tay ra."
Phong Như Cố ra mệnh lệnh khiến cho thân kiếm của Văn Thầm run lên ba đợt.
"Hay là.." Phong Như Cố chẳng thèm động đậy, ngước mắt nhìn, ngón tay đặt ở thành ngoài ly rượu, nhẹ nhàng chuyển động: ".. Ngươi muốn múa kiếm trước mặt ta sao?"
Văn Thầm bỗng biến sắc.
Hắn đã từng lĩnh hội kiếm pháp Quy Khư của Phong Như Cố..
Leng keng, trường kiếm rơi xuống đất.
Văn Thầm ngã ngồi trên đất, y chắc chắn đã phát hiện ra bí mật về xác chết mà hắn tỉ mỉ che giấu kia.
Hắn chôn sâu khuôn mặt vào lòng bàn tay, bả vai cực lực run rẩy: "Rõ ràng ta đã chôn ở sau cây tùng.. chôn rất sao, sao lại.."
"Không khéo. Đã có kẻ thấy ngươi chém đầu, chôn xác." Hắn nghe được sự trào phúng trong âm thanh của Phong Như Cố: "Lần sau nhớ chú ý hơn nhé."
Văn Thầm bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ta không giết em út! Là gã ép ta.. Là gã ép ta!"
"Ai?"
"Ta không biết.. Là, một người trẻ tuổi mặc áo đen."
Tinh thần Văn Thầm hỗn loạn, cứ như quay về bảy ngày trước.
Thật ra Văn Thầm không muốn để em gái kết thân với Phong Lăng
Lý do là hắn biết Phong Như Cố. Tuy sinh thần bát tự của em gái và Phong Như Cố hợp nhau nhưng tính tình không hợp thì cũng uổng.
Từ nhỏ Văn Thận Nhi đã thân thiết với đại ca Văn Thầm, ngược lại lúc nào cũng khắc khẩu với nhị ca, nên vừa thấy đại ca kiên quyết như vậy thì càng thêm nháo nhào không kiêng nể gì.
Cha bị con gái làm cho đau đầu không dứt, liền gọi Văn Thầm vào thư phòng, báo cho hắn một việc kinh thiên động địa.
Trong Văn Thủy Môn nuôi vài đứa trẻ ma đạo.
Nói là nuôi nhưng thật chất là giam cầm.
Nghe nói những đứa trẻ ma đạo đó đều có cha mẹ, không phải những kẻ đi lên con đường giết người dùng máu để tu luyện mà là huyết mạch ma đạo trời sinh.
Tình tông hai người, thi tông một người, cổ tông một người, tổng cộng có bốn người.
Mới vừa nghe đến đây, Văn Thầm đã sợ đến nhảy dựng: "Cha, cha thu nhận ma đạo làm chi?"
Bên trong chính đạo hiện giờ ai cũng có thể giết kẻ tu ma đạo, ai cũng sẽ không cho rằng đây là việc bất nghĩa.
"Đâu ra thu nhận? Một năm trước cha bắt bọn chúng lên núi, đặt lên người chúng một pháp ấn khiến chúng không thể rời núi."