Văn Nhuận Tân nhìn tầm mắt chấn kinh của Văn Thầm, đĩnh đạc mà nói: "Cha mẹ chúng vì cứu mạng chúng mà đi khắp nơi lượm nhặt linh thạch, chờ đến thời gian mở 'di thế' thì tiến vào 'Kinh Môn quỷ thị' để đổi lấy một ít vật dụng có ích, ví dụ như kinh thư tu luyện rò rỉ ra từ đạo môn, gửi đến sơn môn của chúng ta.."
Sau khi Văn Thầm hiểu ra thì trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh: "Cha, cha giam cầm con của ma tu rồi làm giao dịch với họ? Cái này không hợp với đạo ------"
Văn Nhuận Tân vuốt râu cười: "Con ơi, con vẫn chưa đến năm mươi mà sao lại cổ hủ hơn cả cha con vậy? Ma đạo thiếu nợ chính đạo chúng ta rất nhiều, bọn chúng trả cho chúng ta cũng là điều thường tình thôi."
Văn Thầm thấy lời nói này có vấn đề.
Những phương pháp luyện đan, đúc khí, kiếm đạo kia chẳng phải là tâm huyết của tứ môn lúc trước sao? Có quan hệ gì với môn phái nho nhỏ mới lập bọn họ đâu?
Nhưng phận làm con nào dám nói cha sai.
Văn Thầm nói lắp: "Nhưng mà.."
Văn Nhuận Tân không để hắn nói thêm câu nào nữa đã ngắt lời: "Nhưng mà kế này không lâu dài! Thận Nhi thật rất không hiểu chuyện, chúng ta chỉ cần liên hôn được với Phong Lăng, để Vân Trung Quân trở thành con rể của Văn Thủy Môn, Quy Khư kiếm pháp kia chẳng phải thuộc về nhà mình rồi à?"
Văn Thầm không nói nên lời.
"Con là chủ nhân tương lai của Văn Thủy Môn." Văn Nhuận Tân vỗ vỗ vai hắn: "Văn Thủy Môn sớm hay muộn gì cũng vào tay con. Cha đang lót đường cho tương lai của con đó, con phải hiểu được nỗi khổ tâm của cha."
Cha con hai người đang bàn chuyện bí mật thì tin tức Văn tam tiểu thư thắt cổ lần thứ ba truyền đến.
Tình huống lần này vô cùng hung hiểm, nếu phát hiện chậm một bước thì nàng đã hóa thành một sợi tơ hồn rồi.
Văn Thuận Tân bị dọa không nhẹ.
Tuy rằng ông ta muốn con gái liên hôn vì lợi ích của Văn Thủy môn nhưng không ngờ được con gái lại chết vì chuyện này.
Bất đắc dĩ ông ta đành phải xuôi theo ý con gái, đến Phong Lăng giải trừ hôn ước mà lòng đau như cắt.
Văn Thầm lại lo lắng sốt ruột, cả đêm không ngủ.
Cuộc nói chuyện kia như để lại một bóng ma trong lòng hắn.
Việc này đè nặng trong lòng, không nơi giải tỏa.
Mẹ hắn đương nhiên sẽ đứng về phía cha hắn; những người bạn kia cũng không có ai để hắn có thể thổ lộ được; nhị đệ rất lỗ mãng, suốt ngày chỉ biết cầm roi kiếm hô hào, quát tháo.
Ngược lại, em gái tuy làm việc tùy hứng nhưng lại có chính kiến, hơn nữa quan hệ giữa hai anh em cũng rất tốt.
Huống hồ nàng cũng là người của Văn Thủy Môn, ta thành thì ngươi thành, ta bại thì ngươi cũng bại, chuyện của Văn Thủy Sơn, nàng cũng có quyền được biết..
Vì thế văn Thầm đến thăm em gái, chờ đến khi nữ hầu đi ra ngoài đổ nước thì hẹn hai ngày sau sẽ gặp nàng ở biệt quán, muốn giấu tai mắt người khác, bàn chuyện bí mật.
Hắn còn cố ý dặn dò, chuyện này rất quan trọng không được nói cho ai khác.
Ngày ấy cha hắn xuống núi tới Phong Lăng, còn hắn cũng đến đúng điểm hẹn, nhưng lại phát hiện con đường dẫn tới biệt quán trống trơn, phía sau vang lên tiếng tắm gội.
Em gái rất yêu thích nơi này, nhân cơ hội ngâm mình một chút cũng chẳng sao.
Văn Thầm đành đợi ở bên ngoài, mười lăm phút sau, tiếng nước chảy đã ngừng mà người còn chưa thấy ra.
Văn Thầm có rất nhiều việc cần xử lý trong nội môn, không thể lãng phí nhiều thời gian ở đây được nên vòng đến chỗ suối nước nóng, ở bên kia bức tường đá nói vọng vào: "Thận Nhi, em nhanh lên đi."
Sau bức tường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng cây tùng lay động.
Văn Thầm cho rằng cơ thể em mình còn non yếu, ở suối nước nóng lâu nên hôn mê, trong lòng hoảng sợ, không dám chậm trễ cũng bất chấp chuyện nam nữ thọ thọ bất tương thân, sải bước đi vào, ai ngờ thấy được một cảnh tượng đẫm máu..
Trong hồ chỉ có màu đỏ.
Văn Thận Nhi mặc áo tắm, ngã ngửa trong nước, cổ bị một đao cắt đứt, máu chảy xuống lồng ngực rồi hòa vào trong nước.
Một người mang mặt nạ quỷ, cầm đao Đường trong tay, lặng lẽ ngồi bên tảng đá nhìn Văn Thầm.
Thân hình gã thon gầy, bộ quần áo đen như khóa chặt vào thân thể, không thấy rõ mặt.
Văn Thầm bị dọa sợ, bi phẫn khó nén khiến ngũ tạng như bị thiêu đốt, rút kiếm ra khỏi vỏ, mạnh mẽ nhào lên.
Tuy nhiên ngay từ lúc đối mặt, Văn Thầm đã biết mình không phải đối thủ của gã.
Không đến ba hiệp hắn đã bại trận, còn bị một dòng khí linh phong mạnh mẽ áp chế trên mặt đất, mặt ngửa lên trời, không thể động đậy.
Kẻ đó dùng đao Đường chĩa vào cổ họng hắn, trong âm thanh không có chút tình cảm nào: "Chặt đầu nàng treo trên thân cây cao nhất ở Văn Thủy Môn của các ngươi."
Trái tim Văn Thầm như bị bóp thành vụn băng, khiến hắn chảy máu đầm đìa: "Ngươi giết nàng.."
Hắn không cách nào thốt ra từ tiếp theo nữa.
Người kia trực tiếp thọc mũi đao vào miệng hắn, chút nữa thì cái lưỡi của hắn đã bị đao cắt lìa.
Trong giọng nói của gã mang theo một luồng hơi lạnh: "Chặt đầu nàng treo trên thân cây cao nhất ở Văn Thủy Môn. Nếu không ngươi cũng sẽ chết."
Khuôn mặt Văn Thầm trắng bệch.
Hắn biết người này đang nói thật.
Nhưng dù sao nàng cũng là em gái máu mủ ruột rà của hắn.
Biết được hắn đang do dự, người mặc áo đen nhìn thẳng vào hai tròng mắt hắn.
Phía sau mặt nạ quỷ là một đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh: "Nếu ngươi không làm theo thì ngày mai người đời sẽ biết được Văn Thủy Môn của ngươi nuôi con của ma tu, cấu kết với ma tu."
Trong lòng Văn Thầm rung mạnh, như bị tát một bạt tai, hai má nóng hầm hập.
Người nọ không muốn nhiều lời nữa, ném đao Đường cho hắn rồi nhảy lên một nhành tùng, biến mất ở trong rừng.
Nhưng Văn Thầm biết, gã vẫn ở đó.
Hơn nữa với tu vi của bản thân gã không sợ hắn cầm vũ khí trong tay, cho dù tay gã trống rỗng thì hắn cũng chạy không thoát.
Hắn chỉ đành cắn răng, dùng đao Đường mà kẻ kia đưa cho, cắt đứt đầu em mình.
Máu tươi phun ra, dòng nước bóng bỏng bốc lên mùi tanh khiến người buồn nôn.
Trên núi, tiếng trống báo giờ vang lên.
Tùng, tùng, tùng.
Trong tiếng trống trầm bổng kia, con cóc vàng ngậm miệng còn con cóc bạc phun nước ra, máu loãng chảy vào mạch ngầm, mùi máu tanh đã bị gió tùng tươi mát giội rửa.
Văn Thầm ôm đầu em gái, suýt thì nôn ra.
Hắn chôn xác chết ở bên dưới cái cây tùng to nhất rồi đặt đầu em vào túi trữ vật, bỏ vào tay áo, nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi Biệt Quán.
Khi đến dưới tàng cây cao nhất kia, chân Văn Thầm đã mềm nhũn.
Hắn nhớ khi tuổi đứa em gái vẫn còn nhỏ, nàng từng nhõng nhẽo với hắn nói muốn làm một cái đu dây tại cái cây này.
Cái cây này gần vách núi, rất nguy hiểm nên hắn không đồng ý, em ấy còn khóc òa lên.
Hắn không chịu nổi nàng ỉ ôi suốt ngày, chỉ đành lén làm một cái cho nàng.
Văn Thận Nhi rất vui vẻ, chơi cùng hắn cả một buổi chiều.
Sau khi chơi xong thì hắn bỏ cái đu dây kia đi.
Âm thanh kẽo cà kẽo kẹt của bàn đu dây vẫn còn đọng lại bên tai.
Hốc mắt Văn Thầm nóng lên, hắn cột mái tóc ướt đẫm của nàng lên ngọn cây như đang cột cái bàn đu dây vậy, chẳng dám nhìn vào đôi mắt đầy tử khí kia, cất bước bỏ đi.
Bỗng có một cơn gió thổi qua, đưa tới một chiếc lá sồi, Văn Thầm dừng bước chân, lá sồi bị hắn giẫm lên, gần như chìm vào dưới đất bùn.
Khi Văn Nhuận Tân phát hiện đầu của con gái thì cực kỳ đau xót, ra lệnh tìm kiếm thân thể không đầu, là Văn Thầm dẫn đội.
Hắn cố ý tự mình đi vào biệt quán gia bộ kiểm tra một lượt, nói, không có dấu vết.
Bộ xương của hồng nhan được chôn bên dưới gốc cây tùng.
Nhưng hắn không tài nào nói ra.
Phong Như Cố nghe hết đầu đuôi, khẽ gật đầu.
Như vậy, mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
Tiểu ma đạo kia trông coi biệt quán, vì trên người có pháp ấn nên không trốn được, trong lòng khao khát tự do.
Ngày ấy Văn tam tiểu thư xảy ra chuyện gã đã đi ra ngoài, nhưng vì quên chìa khóa nên đành vòng về, vừa lúc thấy cảnh Văn Thầm chặt đầu chôn thi thể.
Văn Thầm vừa đi gã đã chạy đi tìm ba tên đồng bọn kia bàn bạc kế sách.
Bốn trái củ cải chụm đầu vào nghĩ ra một kế hoạch thoát thân thô lậu.
Văn tam tiểu thư là vị hôn thê của Phong Lăng Vân Trung Quân, nàng vô cớ chết thảm, Vân Trung Quân tất nhiên sẽ xuống núi.
Bọn chúng lén luyện Văn tam tiểu thư thành xác sống đưa đến cho Vân Trung Quân, với tu vi của y nhất định có thể nhận ra Văn đại công tử chính là kẻ sát nhân, sau đó thì gói gọn văn đại công tử đem đi.
Sau đó nữa thì bọn chúng sẽ nhân lúc hỗn loạn trốn xuống núi.
Đúng là kế sách của bọn nhóc mới - tuổi.
Bọn chúng không có tình báo, không có phương án dự bị, thâm chí thủ pháp luyện chế xác sống cũng thô sơ vô cùng.
Ai ngờ trời xui đất khiến để bọn chúng thành công.
Phong Như Cố biết tính tình của Văn Thầm, hiểu rằng hắn không phải kẻ giết người hàng loạt, bởi vậy khi tiểu ma tu lên án hắn, lòng y chuyển sang một hướng khác.
Lời khai của Văn Thầm đã giải được một ít nghi hoặc trong lòng Phong Như Cố.
Nếu ngày ấy Văn tam tiểu thư chỉ đến để tẩy rửa thì sao không báo cho nữ hầu mà đột nhiên biến mất.
Nhưng nếu là anh trai nàng bí mật mời thì tất nhiên nàng sẽ tin tưởng, không dễ gì nói cho người khác.
Chỉ là nàng không ngờ rằng chuyến này bản thân sẽ không trở về được nữa.
Phong Như Cố nói: "Ngươi làm việc nhanh thật đấy, ngay cả việc ma đạo cũng như vậy."
Y vẫn chưa nói cho Văn Thầm rằng tiểu ma tu đã tới báo với y, nên hắn chỉ nghĩ rằng thi thể dưới tàng cây bị phát hiện.
Sắc mặt Văn Thầm đen lại, trong ánh mắt mất đi nguồn sáng: "Chẳng phải ngươi.. đã biết rồi sao?"
Phong Như Cố nhìn sang.
"Trước khi người mặc áo đen kia rời đi đã nói gã sẽ không nói bí mật của Văn Thủy Môn với người ngoài, nhưng Phong Như Cố chỉ cần tới Văn Thủy Môn thì nhất định sẽ phát hiện dấu vết tồn đọng; nếu Phong Như Cố phát hiện, tìm ta hỏi tội thì ta phải nói với Phong Như Cố một câu."
Văn Thầm cười khổ hai tiếng: "Bây giờ nghĩ lại, với tài trí của ngươi có lẽ đã sớm biết được bí mật rồi, cần gì phải giấu ta?"
".. Là câu gì?"
Văn Thầm lộ ra biểu tình như khóc như cười, trong giọng nói mang theo những âm nức nở, như đang khóc tang: "Câu 'đạo không phải đạo'-----"