THẬP VẠN NIÊN là truyện ngắn ta tạm đăng thay cho chap mới, nó k liên quan gì đến chính truyện hết, coi như bộ đọc giải trí cũng được...
"Nếu ta chết rồi, chàng có thể vì ta rơi một giọt nước mắt không?"
Vào thời khắc cuối cùng, nàng đã hỏi hắn một câu như vậy.
Và...câu trả lời...nàng mãi mãi không thể nào nghe được.
Là lỗi của ai?
Do hắn quá vô tình hay nàng quá đa tình? Biết rõ sẽ không có kết quả, thế nhưng vẫn đâm đầu vào. Nàng, rất ngốc đúng không?
Nhưng, dù được lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn sẽ quyết định như thế. Thay vì vô vọng cả đời, nàng hi vọng hình ảnh của nàng có thể khắc sâu vào tâm trí hắn. Chỉ như vậy, đã đủ với nàng.
Hôm nay, như thường lệ, nàng ẩn mình dưới đám lá sen, ngây ngốc nhìn hắn. Trong một tiểu đình giữa hồ sen thơm ngát, một bóng dáng bạch y nổi bật giữa màu xanh bát ngát của lá sen. Một đầu tóc đen dài được cố định bằng bạch trâm, gương mặt tuấn mĩ vô trù, mũi cao, môi mỏng, mắt phượng hẹp dài khẽ khép, quanh thân tràn ra hơi thở thoát tục. Mười ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua cổ cầm. Tiếng đàn của hắn cũng giống khí chất của hắn, thanh thoát tự nhiên, khiến cho người nghe can tâm tình nguyện vì hắn làm mọi thứ.
Hắn là Khuyết Phong Đế Quân - vị tiên quân nổi danh khắp Tiên giới. Không chỉ tiên lực mạnh nhất, tuấn mỹ nhất mà hắn còn nổi danh là vị tiên quân lạnh nhạt nhất. Vì hắn quá xuất sắc, bao năm qua không biết có bao nhiều nữ nhân muốn trở thành tiên lữ với hắn đều bị hắn cự tuyệt không chút lưu tình. Thậm chí có tiên nữ vì hắn tình nguyện trầm luân ở Quỷ Hải dẫn độ linh hồn tội lỗi cả vạn năm, vậy mà hắn cũng không thèm liếc mắt một cái. Mặc dù biết hắn vô tình, thế nhưng cứ hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, nữ nhân trầm mê hắn chỉ có tăng chứ không giảm.
Mà nàng - Thủy Ly cũng nằm trong số những người ái mộ Khuyết Phong Đế Quân, nhưng nàng chỉ dám âm thầm nhìn hắn mỗi ngày hắn đến tiểu hồ này. Nàng là một tiểu tiên từ một đóa hoa sen tu luyện thành hình, từ khi nàng có ý thức đã nhận biết hắn. Bao nhiêu năm qua, nàng một mực quan sát hắn, cũng nghe được những lời đồn về hắn. Nàng lúc đầu nghĩ, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy hắn là đủ rồi.
Nhưng là, nàng đã xem thường sức quyến rũ của hắn, nếu hắn thường thường thì đã không có những nữ nhân vì hắn mà tiên lực tu luyện cả đời cũng có thể đánh đổi.
Đúng vậy, nàng đã yêu hắn. Hơn nữa, còn yêu hơn cả bản thân nàng. Nhưng nàng cũng tự biết nàng chỉ là một tiểu tiên không danh không tiếng, có tư cách gì để đứng bên hắn? Vì thế, nàng chỉ dám đứng xa xa nhìn hắn. Si ngốc nhìn bóng lưng phiêu dật kia, nàng nở nụcười hạnh phúc. Nếu ai đó bảo nàng rất ngốc, nàng chấp nhận ngốc để mãi mãi được gặp hắn. Nàng và hắn là hai đường thẳng song song, sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ chéo nhau. Những tưởng cả đời nàng sẽ đứng một chỗ nhìn bóng lưng hắn, nghe hắn đàn thì một cơ hội đã đến với nàng.....
Thủy Ly kinh nghi nhìn nữ nhân toàn thân hắc y trước mặt, dù trong lòng e ngại nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Nữ tử kia chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, lâu đến mức nàng cảm thấy sợ hãi thì mới chịu mở miệng. Nhưng lời hắc y nữ nhân vừa thốt ra khiến nàng như bị sét đánh. Không phải vì giọng nói của nữ tử kia rất quái dị hay ánh mắt nàng ta quá âm u mà bởi vì nội dung câu nói.
"Ngươi muốn ở bên cạnh Khuyết Phong Đế Quân?"
Khuyết Phong Đế Quân!
Khuyết Phong Đế Quân.
Khuyết Phong...
Người mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Người mà nàng luôn luôn nghĩ đến.
Người mà nàng trao cả trái tim.
Nếu hỏi trên đời này cái gì khiến nàng lưu tâm nhất thì chính là người kia.
Thủy Ly hoảng sợ nhìn nữ nhân hắc y, trong lòng nàng hoang mang bất định, vẻ mặt trấn định bị phá bỏ không còn sót lại chút gì.
"Không cần sợ hãi, ta cho ngươi một cơ hội ở bên cạnh người ngươi yêu." Nữ nhân cất giọng đề nghị.
"Ngươi...ngươi là ai?" Thủy Ly lùi về sau nhưng cố gắng thế nào đều chỉ đứng yên tại chỗ.
"Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là ta có thể cho ngươi cơ hội ở bên Khuyết Phong Đế Quân!"
"Ta không tin ngươi!" Thủy Ly lắc đầu.
"Ngươi không tin cũng phải tin, ta mang cho ngươi cơ hội duy nhất, nếu bỏ qua, ngươi sẽ hối hận. Không phải lúc nào ngươi cũng mơ được nắm tay Khuyết Phong Đế Quân hay sao?"Lời của nữ nhân quả thực rất mê hoặc.
Ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm qua, trong nhân sinh tẻ nhạt của nàng, Thủy Ly chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là sẽ có một ngày nào đó đường đường chính chính xuất hiện trước mặt hắn, nói cho hắn biết nàng là Thủy Ly, tiểu tiên ở tiểu hồ hằng ngày nghe tiếng đàn của hắn. Nàng không muốn làm một vô danh, nàng không muốn lặng yên dõi theo hắn nữa, nàng muốn hắn biết đến nàng.Ý niệm này một khi đã giao xuống, tựa như cỏ dại mọc lan tràn, đã không thể kìm chế được nữa.
"Ngươi có thể cho ta thực hiện nguyện vọng?" Thủy Ly cúi đầu hỏi, bàn tay nàng nắm chặt đến trắng bệch.
"Đương nhiên!" Nữ nhân hắc y biết nàng đã động tâm.
"Tại sao lại chọn ta? Ta chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé!"
"Chính vì như thế chúng ta mới chọn ngươi!"
Thủy Ly ngẩng đầu, ánh mắt không còn ngây thơ như ban đầu: "Được, ta nhận cơ hội này. Nhưng, ngươi không được tổn thương Khuyết Phong Đế Quân."
"Có thể" Nữ nhân kia cười đáp – Ta đáp ứng ngươi, nhưng họn họ thì không.
"Ngươi là ai?" Thủy Ly hỏi.
"Ta là Cửu Minh Hắc Nữ!" Tiếng nói vừa dứt thì bóng dáng cả hai cũng biến mất...
~tang~tang~
Tiếng đàn thanh thoát phiêu tán khắp tiểu hồ đầy sen. Bỗng nhiên, tiếng đàn ngừng lại.Khuyết Phong Đế Quân đưa tầm mắt nhìn xa xa, dưới một tán lá sen to nhất của hồ, hơi hơi nhíu mày. Chuyện gì có thể khiến khuôn mặt băng sơn vạn năm của vị tiên quân nổi danh tiên giới phải thay đổi, dù rất nhỏ.
"Tiểu liên hoa kia...không có ở đây?"Câu này, hắn nói rất khẽ, giống như là thì thầm, chưa để ai nghe đã heo gió tán loạn. Nói xong, Khuyết Phong Đế Quân tiêu sái đứng lên, rời đi. Đàn không có người nghe thì dù đàn giỏi đến mấy cũng vô vị.
Phía sau, lá sen vẫn bát ngát xanh. Thế nhưng, sắc hoa đã không còn rực rỡ như trước.