Hắn, vẫn như trước đây nàng nhìn từ xa.Bạch y như tuyết, tuấn mỹ vô song, khí thế bất phàm. Nhưng bây giờ trong mắt hắn lại toát ra thần sắc mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, ánh mắt cũng không bình thản như xưa mà lưu chuyển cảm xúc nào đó rất mong manh, nếu không để ý kĩ sẽ không bao giờ phát hiện.Mà hắn, đang chăm chú nhìn nàng.
Thủy Ly cười cười.
Nàng, thỏa mãn sao? Hắn rốt cuộc cũng chú ý đến nàng rồi. Nàng nên vui mừng phải không? Tâm nguyện bao lâu nay đã đạt được.Lẽ ra nàng nên hạnh phúc vui sướng mới đúng. Nhưng, tại sao tâm còn nàng chẳng có chút nào vui mừng? Tại sao lòng lại đau như vậy? Có lẽ bộ dáng hắn bây giờ khiến nàng đau lòng, dù sao, hắn như vậy là do chính tay nàng làm ra.
Bên cạnh, nữ nhân hắc y - Cửu U Hắc Nữ nhíu mày nhắc nhở nàng: "Thủy Ly điện hạ, chỉ cần chúng ta đánh thắng Tiên giới, Khuyết Phong Đế Quân cũng sẽ là của ngài. Ngài chỉ cần lấy hạt châu trước kia nuốt xuống, ngài chắc chắn sẽ là vô địch." Trong đôi mắt nữ nhân lóe lên ánh sáng bất thường, là ý gì, chỉ có nàng ta hiểu.
Thủy Ly xòe tay ra, lòng bàn tay có viên hạt châu khi thì đỏ như máu, khi thì đen như mực. Thấy nàng chần chừ, Cửu U Hắc Nữ lại thúc giục:"Điện hạ, thắng lợi đang ở trước mắt, ngài nhanh hành động. Khuyết Phong Đế Quân đang chờ ngài đấy!"
Thân thể Thủy Ly hơi run run, là kích động chứ không phải sợ hãi. Nàng từ bỏ mọi thứ, chịu bao nhiêu cay đắng khỏi cực, đôi tay nhuộm huyết đỏ thẫm còn không phải vì người trước mặt này hay sao? Chỉ vì hắn, nàng hóa thân thành ma, đồ sát Tiên giới, khiến máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, thiên băng địa liệt. Bây giờ, tâm nguyện duy nhất của nàng cách nàng gần như vậy, sao nàng cam chịu bỏ qua?
Sau lưng Khuyết Phong Đế Quân, tất cả Tiên quân thiên tướng mặt xám như tro tàn, bây giờ họ không thể di chuyển, y như cá nằm trong chậu. Nội tâm thở dài không ngớt, Tiên giới, lần này thực sự sẽ bị xóa tên trong thiên địa.
Ngay lúc Thủy Ly sắp nuốt hạt châu, người từ đâu đến cuối - Khuyết Phong Đế Quân bỗng nhiên mở miệng nói câu không đầu không đuôi: "Thập vạn niên thính cầm, tiểu hồ liên hoa!"
Thân hình Thủy Ly cứng đờ, ánh mắt chăm chú nhìn Khuyết Phong Đế Quân. Hắn biết, hắn biết ta, hắn biết ta ở tiểu hồ vạn năm nghe hắn đàn. Thì ra hắn đã biết. Mà nàng, ngu ngốc cho rằng hắn hoàn toàn không biết nàng, dấn thân thành ma đi đến ngày hôm nay, chỉ để hắn chú ý đến nàng. Hóa ra, ngay từ đầu nàng đã không hiểu hắn. Nàng chính là tự tay chặt đứt sợi dây gắn liền giữa họ.
Cửu U Hắc Nữ đột nhiên vươn tay đẩy hạt châu vào miệng Thủy Ly, ép nàng nuốt xuống.Quay đầu thấy Khuyết Phong Đế Quân ánh mắt lộ tia ảm đạm thất sắc, nàng ta cười lạnh, trào phúng nói: "Khuyết Phong Đế Quân, ngày hôm nay ngươi nói những lời này có ích sao? Chắc bây giờ ngươi đang hối hận đúng không? Hối tiếc đến tan lòng đi. Chỉ cần ngươi sớm nói ra vào năm trước, tình hình hôm nay đã khác. Ngươi đã bỏ qua cơ hội duy nhất của ngươi, cũng là của Tiên giới. Nếu như ngươi sớm nói rõ lòng mình, không, phải nói nếu ngươi sớm nhận ra lòng mình, cởi bỏ trái tim băng hàn. Nếu như năm trước ngươi gặp nàng. Nếu như trong suốt ngần ấy năm đi ngươi tìm nàng thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Thật là nhiều nếu như, rất tiếc, nếu như vẫn chỉ là nếu như, ngươi vĩnh viễn sai lầm không thể sửa. Bây giờ ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn Ma Đế phục sinh. Ha ha ha..."
Trong tiếng cười điên cuồng của Cửu U Hắc Nữ, thân thể Thủy Ly bị khói đen và đỏ bao phủ ngày càng dày đặc, đến khi khói tan hết lộ ra bóng dáng Thủy Ly bên trong. Dung mạo của nàng không hề thay đổi, nhưng đôi mắt lạnh băng không hề có chút cảm tình nào, toàn thân khí lưu mạnh mẽ ép người ta không thở nổi.
Cửu U Hắc Nữ và chúng Ma giới đều quỳ xuống, cung kính chúc mừng: "Cung nghênh Ma Đế bệ hạ."
Thủy Ly im lặng, ánh mắt không rời Khuyết Phong Đế Quân, trong mắt một mảnh lãnh tĩnh.
Khuyết Phong Đế Quân hơi hơi hạ mi, hắn quả thật không dám đối mặt với cặp mắt vô tình kia, tâm hắn, đang rỉ máu. Hắn biết, tiểu liên hoa ngày đó đã không còn, nàng đã trở thành Ma đế, tim hắn cũng thắt chặt lại. Hắn biết, hắn đã sai, sai không chỉ một lần.
Mãi không thấy Thủy Ly có động tĩnh gì, Cửu U Hắc Nữ thử lên tiếng: "Ma Đế bệ hạ..."
" vạn năm...đã vạn năm..." Thủy Ly nỉ non, âm thanh như bi như thanh. "Khuyết Phong Đế Quân, lại gặp nhau. Thấy ta, ngươi nên buồn nhỉ?"
Khuyết Phong Đế Quân há miệng, chỉ nói được một chữ "Ta..." rồi im bặt. Ánh mắt nhìn Thủy Ly cực kỳ phức tạp, có xa lạ, có ngăn cách, có tưởng niệm, có thương tâm,...
Thủy Ly bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen u ám như sắp sụp đổ, thì thầm: "Tiên Ma đại chiến bao nhiêu lâu, có lẽ nên kết thúc rồi." Quay đầu nhìn chúng Ma giới, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên tình cảm luyến tiếc: "Các ngươi không nên đánh thức bổn đế."
Chúng Ma giới khó hiểu, tại sao không nên thức tỉnh Ma Đế? vạn năm qua, họ đã hao tổn không biết bao nhiêu sức lực mới hồi phục Ma Đế. Nhưng câu tiếp theo của Ma Đế khiến toàn thân họ run rẩy, sợ hãi lan tràn." vạn năm trước, bổn đế đã từng lập huyết thệ, ngày ta thức tỉnh cũng là ngày tất cả diệt vong, bất kể tiên hay ma đều như thế."Thủy Ly lại nhìn Khuyết Phong Đế Quân, giọng nói không chút tình cảm: "Khuyết Phong Đế Quân, bổn đế đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi đã để vụt mất, đã vậy đừng cản ta diệt thế."
Khuyết Phong Đế Quân thống khổ nhắm chặt mắt, hắn hối hận. Nhưng hối hận cũng không thay đổi được gì. Trong khoảnh khắc Thủy Ly thức tỉnh thành Ma Đế, hắn cũng đã nhớ ra tất cả. vạn năm trước, Tiên Ma đại chiến, hắn và nàng là kẻ thù của nhau, một là Ma Đế yêu diễm thiên địa, một là Tiên Đế lãnh ngạo độc tôn, nhưng hắn lại cùng nàng rơi vào ái tình, chỉ là hắn không thể nói ra phần tình cảm này. Bởi vì đã có lời tiên đoán, nếu để chúa tể ma giới chạm vào ái tình, tiên ma hai giới sẽ rơi vào kiếp nạn diệt thế. Nhưng mà, hắn đã quên, ái tình không phải là hắn có thể khống chế. Nàng yêu hắn! Trong trận chiến cuối cùng năm ấy, nàng - Ma Đế dám yêu dám hận đã hạ huyết thệ: lấy thân ta làm dẫn, đem trí nhớ phong ấn, trước khi thức tỉnh, nếu hai người lại có duyên, dành tình cảm cho nhau, bất kể là ai trong hai người bày tỏ trước, Ma Đế vĩnh viễn bị phong ấn. Còn nếu như kiếp này, yêu mà không tỏ, ngày ta hồi tỉnh, diệt thế bắt đầu.Nàng thệ ngôn, ma giới rút lui, Tiên Ma đế trí nhớ bị phong ấn. Hắn trở thành Khuyết Phong Đế Quân thanh lãnh khó gần, nàng hóa làm tiểu liên hoa ngày ngày nghe hắn đàn. Nàng như trước dành tình cảm cho hắn, mà hắn vẫn như cũ im lặng không đáp. Để rồi cuối cùng như ngày hôm nay. Hạt châu kia chính là nguyên thần Ma Đế của Thủy Ly.Người sai ngay từ đầu đã là hắn. Khuyết Phong Đế Quân thần sắc tuyệt vọng, đau thương, hắn không thể cản nàng diệt thế. Chẳng phải hắn không muốn mà là không thể. Chờ đợi sinh linh hai giới chính là diệt vong.Sai lầm này, không thể cứu chữa......
Đợi một lúc lâu, không nghe âm thanh tận thế như hắn tưởng tượng, vừa định mở mắt thì một thân hình mềm mại nhào vào lòng hắn. Khuyết Phong Đế Quân vội mở to mắt, chứng kiến người trong lòng, hắn chợt hoảng hốt, theo bản năng đẩy nàng ra.Khi nhìn thấy gương mặt thanh tú của nàng trắng bệch, khóe môi chảy ra dòng máu đỏ tươi bắt mắt, trên trán là dấu ấn DIỆT hiện rõ. Trong đầu hắn như nổ tung, bất chấp vẻ ngoài lạnh nhạt thường ngày, hắn điên cuồng hét lớn:"Nàng điên rồi, nàng dám nghịch chuyển huyết thệ? Nàng muốn hồn phi phách tán mãi mãi không thể siêu sinh phải không?"
Chứng kiến vẻ cuồng nộ của Khuyết Phong Đế Quân, Thủy Ly lộ ra nụ cười khổ. Mười ngàn năm này, nàng đã không còn là Ma Đế lãnh huyết vô tình nữa, mỗi khi xuống tay với bất kỳ sinh linh nào, tâm của nàng đều đau đớn và hổ thẹn. Nàng sao có thể diệt thế được nữa? Huống chi, dù tất cả diệt vong, nàng và hắn cũng không thể nào nối lại được. Vì vậy, nàng quyết định nghịch chuyển huyết thệ, tự diệt bản thân. Ít nhất, hiện tại thấy được cảm xúc trên khuôn mặt người trong lòng, nàng đã thấy thỏa mãn.
Đưa ngón tay suy yếu chạm lên gương mặt lạnh băng, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, Thủy Ly thì thào: "Bây giờ, chàng sẽ không còn quên ta nữa."
"Ta chưa bao giờ quên nàng." Khuyết Phong Đế Quân ôm chặt Thủy Ly, gấp gáp nói.