Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

chương 10: hồng phúc tề thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Hồng phúc tề thiên

.

Tuy những lời này của sư huynh nói nghe ngầu thực sự nhưng Trương Tiểu Nguyên cảm thấy đặt vào tình huống như bây giờ có hơi quá không thích hợp rồi đấy!

Nói thế có vẻ càng làm cho mọi người hiểu lầm hơn đó nghe không!

Không không, hiện tại không phải lúc buôn dưa, y phải nghĩ cách giúp sư huynh đối phó những kẻ này cái đã.

Chu Hữu Nghĩa lần thứ hai mỉm cười nói:

"Anh bạn này tuổi còn trẻ nhưng mạnh miệng thật đấy."

Gã nói xong liền nhấc đao hoành trước ngực xông đến chỗ Lục Chiêu Minh...

Sau đó, chân gã dẫm lên cái khoá đồng bị Lục Chiêu Minh ném đi hồi nãy. Động núi ẩm ướt, mặt đất lại đầy rêu xanh, một chân gã vung lên, miễn cưỡng dùng khinh công ổn định cơ thể, rồi vấp vào đống dây xích sắt cách đó không xa, rầm một cái té sấp mặt lợn nằm trên đất lạnh.

Đao của gã đặt trước ngực, khi ngã xuống lưỡi đao gần như đối diện với chính mình.

Âm thanh đao bén cắt vào thịt phầm phập làm Trương Tiểu Nguyên trợn mắt há mồm rồi quay đi không nỡ nhìn tiếp.

Như thế cũng được sao?

Vận khí của đại sư huynh tốt quá rồi đấy!

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa Chu Hữu Nghĩa cũng đã tự mình làm thương lấy mình, kẻ địch của họ chỉ còn lại Tòng Điềm và đám lính tạp nữa thôi.

Mọi người cùng ngơ ngác, chuyện này xảy ra quá đột ngột, dường như chưa ai phản ứng lại được.

Cuối cùng Tòng Điềm là người đầu tiên hồi thần. Ả giận đến mặt xanh mét. Roi dài quất trong không trung phát ra âm thanh xé gió, quát to:

"Còn đơ ra đấy à? Lên hết cho ta!"

Thuộc hạ của ả mới lần lượt giật mình tỉnh lại. Tự ả dẫn đầu ra trận, roi dài quất về phía Lục Chiêu Minh. Lục Chiêu Minh còn chưa thèm giơ kiếm lên Tòng Điềm đã bước một chân vào vũng máu của Chu Hữu Nghĩa, người đảo một cái... Võ công của ả không cao bằng Chu Hữu Nghĩa, tai nạn này xảy ra quá đột ngột, ả hoàn toàn không kịp vững người, vừa trượt về phía trước thì đầu đập vào một mấu đá nhô ra từ vách hang, hai mắt trợn trắng, gục xuống bên Chu Hữu Nghĩa.

Trương Tiểu Nguyên:...

Văn Đình Đình:...

.

Văn Đình Đình kinh hãi quay sang nhìn Trương Tiểu Nguyên, tiếp tục giao lưu bằng khẩu hình.

"Sư huynh cậu bị gì vậy! Có phải bát tự của hắn quá cứng, là Thiên Sát Cô Tinh ai tới gần cũng sẽ đột tử không?"

Trương Tiểu Nguyên điên cuồng lắc đầu.

Y cũng không biết tình huống quỷ dị gì đang xảy ra nữa!

Là thế nào nhỉ?

Người ta không đánh mà khuất phục được quân địch, còn sư huynh không đánh mà khiến được người ta đi chết?!

Y nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Lục Chiêu Minh, run giọng gọi:

"Sư... sư huynh?"

Lục Chiêu Minh không đáp, hắn nhìn đám thuộc hạ của Tòng Điềm và Chu Hữu Nghĩa, chậm rãi mở miệng:

"Ta chưa bao giờ nói chuyện giật gân."

Đám đại hán che mặt bắt đầu luống cuống, thậm chí mấy người đi theo xung phong vừa nãy đã im lặng lùi lại, run rẩy, mặt mũi kinh hoàng, sợ còn tiến lên một bước nữa bản thân cũng sẽ bị trọng thương một cách không thể hiểu nổi.

Trương Tiểu Nguyên đang dại ra nhìn bóng lưng Lục Chiêu Minh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ting ting quen thuộc, Trương Tiểu Nguyên ngơ ngác ngẩng lên, thấy trên đầu Lục Chiêu Minh mà mình chưa bao giờ nhìn thấu nhảy ra thêm mấy chữ.

"Lục Chiêu Minh, kẻ vô danh."

"Phúc duyên: Tối cao."

"Vận may ngập đầu, gặp chuyện dữ bao hoá lành."

Trương Tiểu Nguyên:...

Đây... đây là ý gì?

Từ mấy chữ mới xuất hiện trên đầu sư huynh có thể khẳng định không phải bát tự của sư huynh phạm phải Thiên Sát Cô Tinh mà có vẻ như... thuần tuý là quá may mắn?

Thậm chí không cần hắn động thủ, kẻ thù hắn muốn gϊếŧ chết cũng sẽ tự đánh mình thành trọng thương?

Không không không, sao lại thế được!

Loại sự tình như vận may này! Sao có thể trăm phát trăm trúng vậy, nhất định là do trùng hợp!

Nhưng cho dù chỉ là trùng hợp thì những thuộc hạ của Tòng Điềm cũng không dám nhúc nhích nữa. Tiếng chó sủa vọng vào từ ngoài động. Cuối cùng Thí Đôn và chúng nha dịch đã chạy đến nơi. Bọn họ hùng hổ xông vào sào huyệt của đám đạo tặc Thư Hùng thì thấy một đống các anh trai cao to đang ôm mặt run bần bật như gà con mới nở cùng một đôi trai gái bị trọng thương hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất. Nhất thời không phân tích được trường hợp trước mắt là thế nào.

Một lúc lâu sau mới có nha dịch mở miệng, cao giọng khen ngợi:

"Lục thiếu hiệp quả thực là võ công cái thế, anh tài kiệt xuất!"

Trương Tiểu Nguyên:...

Văn Đình Đình:...

Văn Đình Đình kéo tay Trương Tiểu Nguyên, "Ta ta ta quyết định," Văn Đình Đình hoảng sợ nói, "Về về về sau sẽ cách xa sư huynh cậu ra một chút."

.

Đạo tặc đã bị bắt hết và không phản kháng mấy. Nhóm tân nương được cứu ra hình như đã bị kinh hãi cực độ.

Liên tiếp chứng kiến hai tên đạo tặc trọng thương ngoài ý muốn, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình cũng đang bị kinh hãi cực độ.

Dù sao chăng nữa, ít nhất sẽ được an ủi bằng "nhiều tiền" cảm tạ của các gia đình.

Quay về là có thể cất cho sư môn một căn nhà cao cửa rộng rồi!

Bọn họ ra khỏi hang động, nơi đây là rừng sâu núi thẳm, các nha dịch vừa phải hộ tống các cô nương về nha huyện Phượng Tập vừa phải áp giải đạo tặc, nhân thủ khó tránh khỏi thiếu hụt, Trương Tiểu Nguyên và Lục Chiêu Minh tự nhiên ở lại hỗ trợ. Mà Trương Tiểu Nguyên còn đang tâm tâm niệm niệm muốn thay ngay cái bộ trang phục tân nương diêm dúa phô trương này ra. Dạo qua khu ở của đám đạo tặc nhìn xem, thế nhưng đến một bộ quần áo sạch sẽ cũng không có, chỉ có những đống bùi nhùi hôi mù mùi mồ hôi. Y đành phải cắn răng chịu đựng, đợi quay lại huyện Phượng Tập rồi tính.

Y ra khỏi động, thấy Lục Chiêu Minh đang nhìn khắp xung quanh, dáng vẻ kia rất giống một con mèo cảnh giác cao độ. Trương Tiểu Nguyên bèn đi qua hỏi Lục Chiêu Minh:

"Sư huynh, huynh... làm sao thế?"

Lục Chiêu Minh đáp: "Có kẻ bám theo chúng ta."

Trương Tiểu Nguyên chẳng cảm nhận được gì, y nghĩ họ vừa mới bắt được một đám đạo tặc, có lẽ đó là dư đảng quay lại nên cũng hơi căng thẳng:

"Ta đi báo cho Văn bổ đầu."

Lục Chiêu Minh giơ tay lên ý bảo Trương Tiểu Nguyên tạm thời không cần vội tìm Văn Đình Đình. Hắn đang định nói gì đó thì thấy Tòng Điềm tỉnh lại sau hồi lâu ngất xỉu. Tuy nha dịch đã trói ả nhưng có lẽ hơi lỏng tay, không biết ả làm thế nào mà tuột được dây thừng ra một ít, đang không ngừng phản kháng. Lục Chiêu Minh vẻ như muốn đi sang bên ấy hỗ trợ, vừa bước được mấy bước bỗng nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay người dùng vỏ kiếm đánh mạnh vào bụi rậm gần đó.

Một kẻ bịt mặt nhảy ra, vội vàng nghiêng người, dựa trên thân hình có thể thấy là nữ. Kiếm của Lục Chiêu Minh đã đến nơi, nàng không thể không né tiếp. Thân thủ nhanh nhẹn trốn sang bên, vỏ kiếm của Lục Chiêu Minh rời tay, đập thẳng vào giữa lưng nàng. Nàng lảo đảo rồi trực tiếp nôn ra một ngụm máu.

Trương Tiểu Nguyên sững sờ tại trận, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu là sư huynh ra tay vẫn nặng như thế, sau đó mới nhận thức được một việc...

Sao sư huynh lại ném vỏ kiếm nữa rồi! Sư phụ mà biết thể nào cũng đau lòng cho xem!

Bình tĩnh, cô gái này là ai? Tại sao cô ta lại nấp trong bụi cây?

Mắt thấy cô gái kia sắp trốn thoát, Trương Tiểu Nguyên vội vàng nhìn lên đầu nàng, vừa lúc thấy một hàng chữ nhảy ra.

"Hình Nghiên. Hữu hộ pháp Ma Giáo, được Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên sai đến âm thầm bảo vệ thiếu chủ Bùi Quân Tắc. Mấy ngày trước vừa đến huyện Phượng Tập, nghe nói thiếu chủ lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì án bắt cóc tân nương bèn lén đi điều tra, phân ưu thay chủ mình."

Trương Tiểu Nguyên:...

Sư huynh! Đánh lộn rồi! Nàng là người tốt!

À không, người Ma Giáo mà nói là người tốt thì hình như cũng không ổn lắm.

Hình Nghiên bị thương, lại cảm nhận được Lục Chiêu Minh ra tay nặng đến như muốn mạng mình, nếu còn không nhanh chân trốn, có lẽ đến cái mạng nhỏ này cũng phải chôn ở đây mất thôi. Nàng vội vung tay, khói mù trong tay áo tràn ra bao quanh nàng. Lục Chiêu Minh nhíu mày xua tan khói trắng thì đã không thấy người đâu nữa rồi.

...

Trương Tiểu Nguyên lại nhìn rất rõ.

Tuy y cũng không biết Hình Nghiên ở đâu nhưng thấy được một hàng chữ trơ trơ chạy suốt một đường, càng chạy càng nhỏ dần rồi biến mất ở xa tít.

Y cho rằng đó dù gì cũng là Hữu hộ pháp của Ma Giáo, có chút quan hệ với Bùi Quân Tắc. Nếu động đến nàng Ma Giáo nhất định sẽ trả thù. Cứ là không nói cho sư huynh biết cô ta chạy về đằng nào thì hơn.

Lục Chiêu Minh tặc lưỡi, cúi người nhặt vỏ kiếm lên nói:

"Tiếc thật"

Trương Tiểu Nguyên không kìm được hỏi hắn:

"Sư huynh, đó là kiếm sư phụ cho huynh."

Lục Chiêu Minh: "Ừ."

Trương Tiểu Nguyên: "Huynh ném tới ném lui như vậy, không có xót xa chút nào ư?"

Lục Chiêu Minh cau mày hỏi ngược lại:

"Kiếm không phải là vũ khí giúp người ta thắng thế sao?"

Trương Tiểu Nguyên: "Chuyện này thực ra là..."

"Ta thắng rồi," Lục Chiêu Minh tra kiếm vào vỏ, liếc mắt nhìn y, "Có vấn đề gì không?"

Trương Tiểu Nguyên:...

Không có, có cũng không dám nói, chỉ là hơi thương sư phụ thôi.

Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, nhìn lên liền thấy Văn Đình Đình đứng ở rất xa, không dám đi gần lại bên này dù chỉ một bước, cất cao giọng hỏi bọn họ:

"Có... có chuyện gì đấy?"

Trương Tiểu Nguyên biết Văn Đình Đình còn đang thần hồn nát thần tính tin tưởng vững chắc vào cái lý luận bát tự cứng của nàng, đinh ninh rằng bất kì ai đến gần Lục Chiêu Minh cũng sẽ gặp tai ương đổ máu, xui xẻo tận mạng. Y đành phải xua xua tay cho biết không sao cả rồi nói với Lục Chiêu Minh:

"Sư huynh, chúng ta về trước đi?"

Lục Chiêu Minh gật đầu.

Trương Tiểu Nguyên đi được một đoạn. Đường núi gập ghềnh khó di chuyển, y lại mặc váy dài và mang giày thêu cực kì loè xoè diêm dúa, hành động không tiện chút nào. Lục Chiêu Minh thấy thế vươn tay như muốn đỡ y xuống núi, ngược lại làm Trương Tiểu Nguyên kinh hoàng, bỏ qua cảm giác quỷ dị lấn cấn trong lòng thì y cũng không dám bám vào tay đại sư huynh, đành xấu hổ cười cười với Lục Chiêu Minh, nói:

"Đại sư huynh, ta tự đi được mà."

Y còn chưa nói dứt câu, dưới chân bỗng trượt một phát, bùn đất bắn lên tung toé.

Trương Tiểu Nguyên:...

Trong giây lát, y nhanh tay lẹ mắt túm được Lục Chiêu Minh, người ngã ngửa ra sau, trượt xuống theo đường mòn.

Lục Chiêu Minh phản ứng nhanh nhẹn đã lập tức nắm lấy tay y. Tốt xấu gì cũng giúp y không bị đi lên núi nằm xuống núi, nhưng trên người đã xát một mảng to rêu xanh bùn nâu loang lổ bẩn thỉu, giày vốn không vừa chân, văng ra xa tít. Cái chân đó có vẻ như đã bị trật khớp, mắt cá chân sưng đỏ đau đớn. Y không dám đứng lên nữa, vừa chạm xuống đất đã thấy nổ đom đóm mắt. Y chỉ có thể miễn cưỡng bám vào cánh tay Lục Chiêu Minh, đứng bằng một chân cực kì chật vật.

Lục Chiêu Minh kéo y đến bên mình, nhìn trái nhìn phải thấy một tảng đá cũng khá sạch sẽ bèn đỡ Trương Tiểu Nguyên nhảy lò cò qua bên đó, nói với y:

"Đệ ngồi xuống đây đã."

Quần áo trên người Trương Tiểu Nguyên đã bẩn khiếp, y ngoan ngoãn ngồi xuống, xoa xoa chân mình, đau đến nhe răng trợn mắt, tâm trạng lúc này mới thực sự là hỏng bét.

Bọn họ đang ở giữa nơi hoang sơn dã lĩnh, chân y lại trầy trật thế này, có vẻ bị thương không nhẹ, lát nữa phải quay về thế nào đây?

Lục Chiêu Minh đi theo sườn dốc xuống nhặt giày cho y. Trương Tiểu Nguyên vừa quay đầu lại thì thấy Văn Đình Đình - hoảng sợ tột cùng, thậm chí còn nhìn y bằng vẻ mặt "đấy cậu thấy chưa, quả thực là như thế".

Trương Tiểu Nguyên:...

Thôi xong.

Quan điểm bát tự cứng khắc xã hội của Văn Đình Đình với sư huynh có phải rốt cuộc không giải thích rõ ràng được nữa rồi không?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio