Chương : Anh hùng cứu mỹ nhân
.
Vị đại ca che mặt kia cuối cùng cũng vừa lòng.
Gã đưa tay phong huyệt của Trương Tiểu Nguyên, Trương Tiểu Nguyên học theo Lục Chiêu Minh ấn huyệt tương ứng bên eo mình. Y không hôn mê, nhưng vẫn vờ vịt nhắm mắt lại, còn hơi ti hí để tuỳ cơ ứng biến.
Đại ca che mặt một cước đá văng Lục Chiêu Minh ngã trước kiệu hoa, kéo Trương Tiểu Nguyên ra. Tuy Trương Tiểu Nguyên không vui vì bị sư huynh gạt mặc nữ trang nhưng một cước này cũng quá thô bạo rồi đấy! Trong lòng y giận dữ nhưng không tiện phát tác, y bị đại ca che mặt kia dùng tư thế khiêng bao thóc vác trên vai, bả vai thúc vào dạ dày thật sự rất khó chịu, bản thân y cũng không thể phản kháng đành phải lén nhìn về phía sau xem bọn Lục Chiêu Minh có bị chúng gây thương tích không.
Các nha dịch đều đang nằm trên mặt đất giả chết, đến Thí Đôn cũng thè lưỡi trợn trắng mắt ngã xuống dưới chân Văn Đình Đình.
Trương Tiểu Nguyên sinh cảm khái. Không hổ là quân khuyển đã trải qua huấn luyện tố chất, đến kĩ thuật diễn giả chết cũng tốt như vậy!
Đại ca che mặt kia đi mấy được bước lại giao y cho một kẻ khác, tên đó đón lấy rồi không nhịn được chửi:
"Con mẹ nó, tiểu nương tử này sao mà nặng thế!"
Trương Tiểu Nguyên:...
Nặng? Ai bảo y nặng?!
Y tốt xấu gì cũng là người luyện võ, mỗi ngày sớm tối chạy vòng vòng cường thân kiện thể, cân nặng được khống chế một cách hoàn mỹ, tuyệt đối không có một chút mỡ thừa nào.
Bản thân ẻo lả thì nhận dùm đi! Dựa vào đâu chê y nặng?
"Đừng con mẹ nó lôi thôi nữa", Đại ca che mặt mắng, "Dọn dẹp sơ qua rồi chạy đi thôi!"
Gã nói xong, bất thình lình vươn tay sờ soạng ngực Trương Tiểu Nguyên, cũng chửi một câu:
"Phẳng, phẳng như vậy mà còn con mẹ nó nặng gần chết."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trong đầu Trương Tiểu Nguyên vụt qua chín chín tám mươi mốt câu thô tục trên giây, hận không thể băm nát tay mấy tên này ngay tại trận.
Y thực sự bị giận lên tận não, có vẻ năng lực kì lạ kia cũng vì sự phẫn nộ tràn ra mà đột ngột bạo phát. Trong khoảng thời gian ngắn, gần như trên đầu tất cả mọi người ở đây đều nhảy ra một hàng chữ.
"Sao ta lại không động đậy được thế này!"
"Bọn chúng làm gì còn chưa đi đi? Chân ông đây đã tê lắm rồi, không chịu được nữaaaa"
"Ta lén dịch cái chân đi một chút hẳn là không ai thấy đâu he."
"Mặt nạ này kín quá, không thở được, ta không muốn che mặt nữa."
"Gâu gâu gâu gâu oẳng oẳng."
Mà bắt mắt nhất là mấy dòng chữ to chạy vèo vèo trên đầu Văn Đình Đình.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hức ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha may mà ta xin giơ tay rút lui vụ này ha ha ha ha ha ha ha cười muốn rớt cái răng ha ha ha ha ha."
Trương Tiểu Nguyên:...
Nhất định sau khi về nha môn y sẽ quyết đấu với Văn Đình Đình.
Người khiêng y đi được mấy bước bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nói:
"Đại ca, con nhóc hồi môn kia..."
Chữ trên đầu Văn Đình Đình biến mất trong nháy mắt.
Văn Đình Đình:...
"... mặt mũi trông cũng được phết."
.
Rồi Văn Đình Đình cũng bị khiêng lên.
Hai người vừa lúc nhìn thẳng mặt nhau, ti hí con mắt xem đối phương thế nào. Văn Đình Đình mấp máy môi, đối thoại với Trương Tiểu Nguyên bằng khẩu hình.
Đương nhiên Trương Tiểu Nguyên không biết đọc khẩu hình.
Nhưng y biết đọc chữ trên đầu Văn Đình Đình.
"Làm sao bây giờ, sư huynh cậu đáng tin không đó?"
Trương Tiểu Nguyên nhớ tới Hoa Lưu Tước bị đánh gãy chân, lại cảm nhận một chút vị trí mà đại ca che mặt kia đặt tay lên khi vác y.
Y cũng mấp máy môi, muốn dùng khẩu hình giao lưu với Văn Đình Đình.
"Ta cho rằng, tay của bọn chúng sắp mất rồi."
...
Đám tặc này tuy sát hại không ít quan quân bổ khoái nhưng hiếm khi động thủ với phu kiệu và người hầu đón dâu. Thậm chí bọn chúng cũng chưa gϊếŧ tân lang bao giờ. Có lẽ do cảm thấy việc cướp tân nương đi đã là sự nhục nhã cùng cực đối với tân lang rồi. Trong đó có một tên còn cố tình viết giấy để lại, vừa nhìn đã biết là hạng vô văn hoá, chữ viết xiên xẹo nghiêng ngả, ghim lên kiệu hoa bằng đoản đao.
Trương Tiểu Nguyên liếc mắt một cái, thấy bên trên viết "Mượn lệnh thê dùng ít hôm, dùng xong tất trả lại". Vừa thô tục vừa khó coi, cũng có thể từ đó đoán ra kết cục của những cô nương bị bắt đi trước kia... Chắc sẽ không tốt đẹp gì cho cam.
Bọn chúng kiêu ngạo mình có võ công cao cường, vác Trương Tiểu Nguyên và Văn Đình Đình chạy như bay trốn vào trong rừng sâu. Trương Tiểu Nguyên muốn ghi nhớ đường đi nhưng khung cảnh hoang dã này chỗ nào nhìn cũng như chỗ nào, y thực sự không phân biệt được phương hướng. Lại thấy Văn Đình Đình mắt khép hờ tự hào ám chỉ với y, dùng khẩu hình truyền lời nói:
"Đừng lo, còn có Thí Đôn mà."
Trương Tiểu Nguyên sao có thể không lo.
Võ công của y không tốt lắm, Văn Đình Đình cũng không phải nhân sĩ giang hồ, lúc trước y còn không thấy xếp hạng giang hồ trên đầu Văn Đình Đình. Đám cướp này thì có rất nhiều người, ở hang ổ chắc chắn vẫn còn lính giữ nhà nữa. Thân thủ của các nha dịch phần lớn chỉ bình thường thôi, dựa vào một mình đại sư huynh... Thực sự có thể thuận lợi bắt giữ được cả đám đạo tặc chứ?
...
Không biết đã đi bao lâu, gã to con che mặt ném Trương Tiểu Nguyên và Văn Đình Đình "hôn mê bất tỉnh" vào hang sâu, nhốt trong một cái lồng gỗ lớn.
Trương Tiểu Nguyên chưa dám mở mắt, y nghe thấy tiếng hít thở áp lực sợ hãi của con gái, có lẽ là những cô nương trẻ bị bắt tới từ huyện bên mà bọn chúng vẫn chưa rảnh tay động đến. Đợi tiếng bước chân rời đi mới có người xúm lại, có người thử mạch đập của y, khẽ lay y và Văn Đình Đình, nhỏ giọng gọi:
"Tỉnh lại đi."
Trương Tiểu Nguyên vừa mở mắt ra thấy trong lồng gỗ nhốt mấy cô gái mặc váy cưới, y chưa dám nói gì, sợ bại lộ thân phận, bèn quay sang nhìn Văn Đình Đình bên cạnh, một bên cẩn thận quan sát đỉnh đầu mấy người kia, đợi chữ hiện ra.
Văn Đình Đình cũng có chút kinh ngạc.
Đám người này mới gây hai án ở huyện bên, cộng thêm án thuộc các châu phủ khác cũng chỉ lên đến mười là cùng, nhưng trong cái lồng này đã nhốt hơn mười cô gái. Tuy ai cũng mặt mày kinh sợ, quần áo lấm lem nhưng nhìn dáng vẻ của các nàng dường như cũng chưa từng bị ngược đãi nhục nhã như bọn họ vẫn tưởng.
Văn Đình Đình nói thẳng với họ:
"Đừng sợ, chúng ta đến để cứu các cô."
Đương nhiên không ai tin.
"Các ngươi cũng là bị nhốt lại." Một người ủ rũ cụp mắt đáp, "Còn nói cái gì mà cứu người."
Trương Tiểu Nguyên ho nhẹ một tiếng, không muốn bị bại lộ thân phận đành phải cố ý thanh giọng khẽ nói:
"Đừng sợ, chúng ta là người của nha môn."
Văn Đình Đình: "Ặc..."
Trương Tiểu Nguyên trợn trắng mắt giận dữ nhìn nàng.
...
Văn Đình Đình giải thích một lúc cuối cùng mấy cô cũng tin lời.
Tâm phòng bị của mọi người bắt đầu buông xuống, Trương Tiểu Nguyên liền thấy đỉnh đầu bọn họ liên tục nhảy chữ.
"Thu Nương, con gái phú thương Giang Nam, bị bắt trong ngày thành thân với trúc mã Hoàng Cử Nhân. Nếu ai có thể cứu nàng trở về, cha và chồng nhất định sẽ cảm tạ bằng nhiều tiền"
"Lâm Bạc, con gái một của Huyện lệnh Văn Hoà. Huyện lệnh đã treo thưởng nhiều tiền chỉ mong ai đó có thể cứu con trở về."
"Văn Ngọc Phiến, nữ tài tử Giang Nam, phu quân nguyện tạ bằng nhiều tiền để cứu được người ra."
...
Các thứ các thứ cho đến người cuối cùng, trong mắt Trương Tiểu Nguyên quay cuồng mỗi hai chữ "nhiều tiền".
Nếu y và sư huynh cứu được tất cả những người này ra thì...
Cơm trắng! Nhà gạch xanh ngói đỏ!
Cuộc sống vô lo!
Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiệt tình vô cùng, ngay cả chuyện mình bị bắt mặc đồ nữ dường như cũng không còn khiến cho người ta giận sôi lên như trước nữa.
Y quay ra nhìn mấy cô nương kia, vỗ ngực bảo đảm với các cô.
"Yên tâm đi." Trương Tiểu Nguyên nói, "Ta và sư huynh ta nhất định sẽ đưa các cô ra ngoài."
Mọi người xúc động mười phần, liên tục cảm ơn, thậm chí có người vịn tay Trương Tiểu Nguyên, nước mắt rưng rưng
"Đa tạ nữ hiệp." Nàng run giọng nói, "Chúng ta đã đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được người đến giải cứu."
Trương Tiểu Nguyên:...
Nữ... nữ hiệp?
Văn Đình Đình nhịn cười, đáp:
"Đều là chị em mình với nhau cả, không cần phải khách khí như vậy!"
Cô nương kia giật mình ngộ ra, dùng sức gật đầu với Trương Tiểu Nguyên.
"Đa tạ muội muội." Nàng cảm động nói, "Muội muội vất vả nhiều rồi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trở về y phải ám sát Văn Đình Đình!
.
Lục Chiêu Minh bám theo suốt một đường.
Kĩ năng truy tung của hắn vốn không thấp, còn có Thí Đôn bên cạnh, rất nhanh đã đuổi kịp bước chân của đám đạo tặc.
Đường núi khó đi, bọn họ còn phải ẩn nấp, toàn băng qua những chỗ rừng sâu nước độc. Các bổ khoái thực sự không theo kịp Lục Chiêu Minh, Lục Chiêu Minh lại đang hơi sốt ruột, dọc đường chưa từng dừng lại chờ đợi phút nào, chỉ có Thí Đôn chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng quay lại dẫn lối cho chúng nha dịch. Thân là một gâu gâu ưu tú được ăn quân lương từ nhỏ đến lớn, nó thực sự sầu não đến muốn bạc cả lông.
Lục Chiêu Minh nhanh chóng áp sát ngoài hang núi bọn đạo tặc ẩn nấp.
Hang động này từ cửa đi vào một đoạn sẽ thấy phân nhánh. Một bên thông đến "nhà tù" giam giữ các thiếu nữ bị bắt cóc, bên kia là nơi cư trú tạm thời của đám đạo tặc.
Khi Lục Chiêu Minh vào động thì thấy mấy tên đạo tặc đang đi về phía "nhà tù".
Sau khi hắn nấp vào vách đá, Thí Đôn quay về dẫn đường cho các nha dịch, nhưng bọn họ còn chưa tới Lục Chiêu Minh đã không chờ được nữa. Hắn sợ kéo dài thời gian sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng lo lắng cho an toàn của Trương Tiểu Nguyên, lập tức bám theo chúng, đánh ngã người từ phía sau.
Trương Tiểu Nguyên nghe thấy động tĩnh, đi đến cạnh cửa lồng gỗ, đúng lúc thấy Lục Chiêu Minh cầm kiếm chạy đến, không nhịn được hơi kích động, kêu lên:
"Đại sư huynh!"
Âm thanh của y không lớn tránh đánh động đám đạo tặc nhưng vì cuống quít mà quên mất giả giọng nữ.
Đã có mấy cô nương nhìn y đầy kì quặc, y không để ý còn bận giật cửa lồng giam. Một sợi xích sắt cực to quấn trên thanh ngang, khoá lại bằng một chiếc khoá đồng to không kém. Y bèn bảo Lục Chiêu Minh:
"Sư huynh, chìa khoá hẳn là ở trên tay một tên..."
Lục Chiêu Minh: "Lùi lại."
Trương Tiểu Nguyên: "Huk?"
Y theo bản năng lùi lại hai bước liền thấy Lục Chiêu Minh rút kiếm ra khỏi vỏ, chém xuống một cái lập tức chặt đứt xích sắt trên cửa gỗ.
Văn Đình Đình khen ngợi:
"Chém sắt như chém bùn, không nhìn ra là một thanh kiếm tốt đến vậy."
Vỏ kiếm của Lục Chiêu Minh trầy xước hết cả, kiếm tuệ cũng đã phai màu, từ bề ngoài không tài nào ngờ được độ sắc của kiếm. Hắn kéo cửa gỗ ra, thuận miệng đáp:
"Dù sao cũng từng là vật tuỳ thân của sư phụ ta."
Cao thủ yêu kiếm như Vương Hạc Niên đương nhiên sẽ sở hữu một vũ khí sắc bén tước kim trảm thiết.
Trương Tiểu Nguyên không nhịn được nói:
"Sư huynh, đêm qua huynh mới quăng kiếm xuống giếng..."
Vỏ kiếm bị hư hao đến độ này đều là do hàng ngày đại sư huynh không biết quý trọng đúng không!
Lục Chiêu Minh liếc y một cái, có vẻ lười trả lời vấn đề thiếu muối này, nói:
"Ra ngoài, đi thôi."
"Bình tĩnh..." Một cô gái được cứu nhìn Trương Tiểu Nguyên, mặt đầy nghi hoặc, "Muội muội... muội là..."
Trương Tiểu Nguyên: "?"
"... con trai?"
Trương Tiểu Nguyên:...
.
Trương Tiểu Nguyên miễn cưỡng nở nụ cười nói:
"Việc... việc này nói ra thì dài lắm, cứ chạy đi trước rồi tính sau!"
"Muốn trốn?" Ở cửa động có người khẽ cười, "Đến cũng đến rồi sao có thể để cho các ngươi đi dễ dàng như vậy."
Trương Tiểu Nguyên nhìn ra ngoài thấy một người phụ nữ mặc kính trang dẫn đầu đám đạo tặc đi vào. Người này có vẻ như là thủ lĩnh của bọn chúng - Trương Tiểu Nguyên thực sự không ngờ rằng kẻ đứng đầu đường dây bắt cóc tân nương - lại cũng là một cô gái.
Lục Chiêu Minh chĩa kiếm về phía cô ta, cảnh giác cao độ. Văn Đình Đình hỏi trước:
"Ngươi là ai?"
Cô ta tháo cái roi dài trên eo xuống đáp:
"Các ngươi chuẩn bị chết ngay bây giờ rồi đây, ta là ai thì có gì quan trọng nữa?"
Ting.
"Tòng Điềm, Thư Đạo trong Thư Hùng Song Đạo Mạc Bắc. Trời sinh tàn nhẫn, giỏi dùng roi, xếp hạng giang hồ."
Gã đàn ông phía sau nàng cũng nhảy chữ.
"Chu Hữu Nghĩa, Hùng Đạo trong Thư Hùng Song Đạo Mạc Bắc. Tham tiền háo sắc, giỏi dùng hoàn thủ đại đao, xếp hạng giang hồ."
và , còn có nhiều binh tôm tướng cua như vậy, đây tuyệt không phải đối thủ dễ đối phó.
Trương Tiểu Nguyên căng thẳng kéo tay áo Lục Chiêu Minh nhỏ giọng nói:
"Sư huynh, bọn chúng là Thư Hùng Song Đạo ở Mạc Bắc, Tòng Điềm và Chu Hữu Nghĩa..."
Lục Chiêu Minh hỏi lại: "Là ai?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên phát hiện ra, tuy Lục Chiêu Minh là sư huynh y nhưng xét trên phương diện thường thức giang hồ thì Lục Chiêu Minh biết còn không nhiều bằng y.
"Tòng Điềm dùng roi, Chu Hữu Nghĩa dùng hoàn đầu đại đao, võ công của chúng đều đứng trong hạng đầu."
Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi nhanh chóng bàn bạc với Lục Chiêu Minh, "Nói về mặt binh khí, một chí cương một chí nhu, đối với người dùng kiếm rất bất lợi."
Y còn không mang theo kiếm, khắp người thứ duy nhất có thể coi như binh khí chỉ có chuỷ thủ Lục Chiêu Minh nhét cho khi ở trên kiệu hoa.
Tình cảnh hiểm nghèo làm y khó tránh được luống cuống.
"Tiểu huynh đệ này kiến thức cũng rộng rãi đấy. Nhìn roi đã biết ta là ai." Tòng Điềm cười nhạo, "Chẳng qua ta thấy hai sư huynh đệ các ngươi xứng đôi thật. Hai thằng đàn ông, một thằng đóng tân nương, thằng kia..."
Cô ta hơi ngưng lại, ánh mắt lượn lờ trên người Lục Chiêu Minh, nói tiếp:
"Nếu ta trói hai người các ngươi lại treo lên cổng thành. Không biết sư phụ các ngươi có cảm thấy muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống không nhỉ."
Trương Tiểu Nguyên bị chọc vào nỗi đau mặc đồ nữ, giận không kìm được mắng:
"Ngươi quản được ta!"
Văn Đình Đình gật đầu lia lịa, mắng theo:
"Đúng đấy, đến sư phụ bọn họ còn mặc kệ, ngươi dựa vào đâu mà đòi quản!"
Trương Tiểu Nguyên:...
Không đúng, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy cách nói của Văn Đình Đình rất kì quặc.
Tòng Điềm sửng sốt: "Sư phụ bọn hắn mặc kệ?"
Chu Hữu Nghĩa: "Xem ra là người có tình rồi."
Tòng Điềm cười lạnh:
"Đúng là thiên đại chê cười, cuộc đời ta đây cứ không muốn thấy người có tình được thành quyến thuộc cơ. Lúc này ta thực sự muốn một đao lột da rút gân các ngươi rồi đấy..."
Cái gì mà người có tình, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình sắp khóc.
Trương Tiểu Nguyên: "... Các ngươi thực sự hiểu lầm rồi."
Lục Chiêu Minh trầm mặc từ đầu đến giờ cuối cùng cũng mở miệng.
"Ngươi có thể đến đây thử." Ánh mắt Lục Chiêu Minh lạnh băng, "Chống mắt lên chờ xem lát nữa bị lột da rút gân là kẻ nào."