Chương : Đêm ở hắc điếm ()
Hoa Lưu Tước là đồ đệ bị sư môn Tán Hoa Cung trục xuất, bắt y thăm lại chốn cũ nhìn chung hơi không ổn.
Quả thật Hoa Lưu Tước ngẩn ra, có vẻ như y đột ngột nhớ lại chuyện gì đó, gật gật đầu nói:
"Đúng rồi, năm nay là lễ thọ của sư... của Mai chưởng môn."
"Nếu ngươi không thích, khi đến Tán Hoa Cung ngươi ở lại dưới chân núi là được." Lục Chiêu Minh đáp, "Mừng thọ nhiều nhất cũng mấy ngày thôi, xong xuôi cùng trở về."
Trương Tiểu Nguyên nghĩ, để một mình Hoa Lưu Tước ở dưới chân núi Tán Hoa cung mấy ngày, chẳng phải như cho y một cơ hội thừa dịp trời ban sao.
Trong thời gian mấy ngày, ai biết y lại chòng ghẹo được thêm bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ nữa. Quá nguy hiểm, chân Hoa Lưu Tước gãy thế vẫn chưa đủ.
Nhưng khi Trương Tiểu Nguyên quay sang nhìn Hoa Lưu Tước lại thấy y không có vẻ gì là vui sướng.
Y chỉ khẽ gật đầu, thấp giọng đồng ý: "Vâng, đại sư huynh. Ta sẽ ở lại dưới chân núi."
Trương Tiểu Nguyên lập tức hiểu ra.
Trong này nhất định có chuyện xưa!
Nếu y nhớ không lầm, Hoa Lưu Tước vốn là đệ tử Tán Hoa Cung vì ra vào chốn phong nguyệt mà bị Mai Lăng An trục xuất khỏi sư môn. Trương Tiểu Nguyên còn đang nghĩ kiểu người như Hoa Lưu Tước, nhất định sẽ không hổ thẹn vì điều này. Nhưng xem ra Trương Tiểu Nguyên lầm rồi, y nhìn đỉnh đầu Hoa Lưu Tước, trên đó trống rỗng không có dù chỉ nửa chữ. Mãi lúc lâu sau mới nhảy ra một dòng cộc lốc.
"Nếu có thể làm lại lần nữa."
Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra, dòng chữ đó nháy mắt biến mất như chỉ là ảo giác. Mà Hoa Lưu Tước đã quay về gương mặt tươi tỉnh quen thuộc, cười hì hì hỏi: "Lần này chúng ta đến đại hội Võ Lâm là vì giúp sư phụ thu đồ đệ nhở?"
"Ừ, nhưng không quan trọng." Tưởng Tiệm Vũ trả lời đúng sự thật, "Dù sao cũng không thu được."
Hoa Lưu Tước nói: "Có từng suy xét đến việc thu một sư muội chưa?"
Lục Chiêu Minh gõ gõ mặt bàn, Hoa Lưu Tước lập tức ho một tiếng gật đầu: "Chân ta đau, ta đi ngủ."
Y nói xong, có vẻ rất kiêng dè Lục Chiêu Minh, khập khiễng bò dậy lết về phía lều tranh. Trương Tiểu Nguyên lại cảm thấy có gì đó sai sai. Y không phát hiện thêm manh mối gì từ trên đầu Hoa Lưu Tước nhưng y nhìn ra được, Hoa Lưu Tước chắc chắn là một người rất-có-chuyện-xưa.
Thật đáng sợ.
Cái sư môn này ngoài y và đại sư huynh ra, hình như ai cũng là người rất-có-chuyện-xưa.
.
Phòng ốc sư môn chưa xây xong, mọi người chỉ có thể tá túc lều tranh.
Trong lều kê một tấm giường chung, trải kín cỏ nằm dặm người dã man. Trương Tiểu Nguyên trằn trọc mãi, mới mất ngủ được một lúc, tiếng ngáy rồng ngâm của nhị sư huynh đã xuất hiện.
Không chỉ có vậy, còn nhóm công nhân nằm trong một lều khác nữa, tiếng ngáy vang lên hết đợt này đến đợt nọ, chen lẫn âm thanh côn trùng kêu chim gù gù, thực sự ồn đến không tài nào đi vào giấc ngủ.
Trương Tiểu Nguyên thức chong chong.
Y giở người mấy lần, lại mở mắt ra nhìn cả nhà một lượt. Nhị sư huynh ngủ sấp ngủ ngửa, chen Hoa Lưu Tước nhỏ bé đáng thương vào tít trong góc, sư phụ sư thúc nằm thẳng ngay ngắn tư thế rất đoan chính, đại sư huynh nghiêng người nhắm mắt, một bàn tay vẫn luôn đặt lên thân kiếm bên gối.
Trương Tiểu Nguyên không khỏi nghĩ, đại sư huynh đúng là một kiếm si, ngủ rồi mà cũng không rời kiếm.
Y đang định nằm xuống, bỗng nhiên Lục Chiêu Minh mở bừng mắt.
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh:...
Tuyệt vời, xem ra không chỉ có mình y bị mất ngủ đêm nay.
...
Lục Chiêu Minh làm một thủ thế khẽ tiếng với Trương Tiểu Nguyên rồi ngồi dậy, hạ giọng đến gần như thì thầm hỏi y: "Không ngủ được?"
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy hai người hoàn toàn không cần thiết phải nói nhỏ khẽ.
Tiếng ngáy của nhị sư huynh đã sắp giật sụp nóc nhà rồi có được không! Đại sư huynh thì thầm như vậy y hoàn toàn chẳng nghe thấy gì cả!
Nếu không phải y đọc được khẩu hình thì thực sự không nhận ra đại sư huynh vừa nói gì nữa.
Trương Tiểu Nguyên gật gật, Lục Chiêu Minh lại nói: "Vậy đi dạo một lát?"
Bọn họ đang ở trên núi, không phải huyện thành. Trương Tiểu Nguyên không rõ giữa nơi hoang sơn dã lĩnh có gì đáng để dạo.
Dù thế y vẫn bò dậy theo Lục Chiêu Minh rời xa khỏi đám người ngủ ngáy đến động trời, đi được một quãng, cuối cùng lỗ tai cũng được thanh tĩnh.
Đến tận đây y mới nghe rõ đại sư huynh trò chuyện.
"Nhị sư đệ trước giờ toàn như thế." Lục Chiêu Minh nói, "Nếu đệ không quen thì sau này cứ để cho Hoa Lưu Tước nằm cạnh đệ ấy là được."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi thương xót cho Hoa Lưu Tước.
Y và Lục Chiêu Minh chỉ đứng trong một rừng cây không xa, tiếng ngáy lúc ẩn lúc hiện, cảm giác như cách nhau cả một thế giới. Lục Chiêu Minh cởϊ áσ ngoài trải dưới một bóng đại thụ, tự ngồi xuống một bên tựa gốc cây. Nửa còn lại đương nhiên để cho Trương Tiểu Nguyên, Trương Tiểu Nguyên cũng ngồi theo, không nhịn được ngáp một cái - giữa trưa hôm nay khởi hành về sư môn vốn đã cảm thấy mệt mỏi, đêm đến còn không được nghỉ ngơi đàng hoàng, y có chút buồn ngủ. Lục Chiêu Minh lại không nói lời nào, tiếng ngáy lúc xa lúc gần hoà vào tiếng côn trùng kêu rả rích dường như trở thành vũ khí thôi miên sắc bén nhất, dần dần y buồn ngủ đến đầu óc mơ màng, gục người về phía trước lập tức bừng tỉnh. Lục Chiêu Minh đỡ một tay Trương Tiểu Nguyên tránh cho sư đệ thực sự sấp mặt, một bên hỏi y: "Đệ mệt rồi?"
Trương Tiểu Nguyên ngáp mấy cái liền, gật đầu lia lịa.
Lục Chiêu Minh nói: "Vậy ngủ đi."
Hắn cẩn thận ôm vai Trương Tiểu Nguyên không để y ngủ quên rồi ngã sấp ngã ngửa. Trương Tiểu Nguyên đúng là buồn ngủ sảng, thân cây thô ráp, nằm vào rất khó chịu, cuối cùng có vẻ y quyết định tựa lên vai Lục Chiêu Minh, chìm vào giấc ngủ trong vô thức.
Một đêm không mộng mị. Sáng sớm hôm sau Trương Tiểu Nguyên bị tiếng chim hót đánh thức, mở to mắt ngơ ngác nhìn ngọn cây, không hiểu vì sao tiếng chim hót lại như ngay sát bên tai.
Y cúi đầu, cảm nhận nhức mỏi toán thân. Sau đó liền thấy một con chim sẻ nhảy lóc chóc qua lại trên đùi mình, nó nghiêng đầu thấy y nhìn sang thì hót vang lên một tiếng.
Gì thế?!
Trương Tiểu Nguyên tỉnh ngủ lập tức, trợn mắt quay trái quay phải, y ngủ dưới tàng cây, gối đầu lên đùi đại sư huynh, quanh thân là một đống chim chóc không sợ người, mãi đến khi y nhúc nhích, những con chim đó mới bay vù lên cây trông xuống.
Có vết xe đổ của Tiêu Mặc Bạch và Triệu Thừa Dương, Trương Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy chim là nghĩ ngay đến phân. Y kiểm tra quần áo trên dưới, có lẽ do nằm ngủ cực gần với đại sư huynh, được phúc duyên của sư huynh che chở, y bình an vô sự - lúc này Trương Tiểu Nguyên mới nhớ đến Lục Chiêu Minh, y ngẩng đầu nhìn đại sư huynh. Lục Chiêu Minh thức dậy sớm hơn y, đang định nói gì thì bỗng nhiên từ xa truyền đến âm thanh của Tưởng Tiệm Vũ và Hoa Lưu Tước.
Tưởng Tiệm Vũ: "Tiểu Nguyên đâu?"
Hoa Lưu Tước: "Bỏ trốn theo đại sư huynh rồi."
Tưởng Tiệm Vũ: "Cái gì bỏ trốn... thế đại sư huynh đâu?"
Hoa Lưu Tước: "Mang Tiểu Nguyên bỏ trốn rồi á."
Trương Tiểu Nguyên có chút ngượng ngùng, vừa bò dậy vừa xin lỗi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh, thực xin lỗi, tối qua đệ ngủ quên mất... Chúng ta mau trở về thôi."
Lục Chiêu Minh:...
Lục Chiêu Minh vẫn không nhúc nhích.
Trương Tiểu Nguyên đã đứng lên, không nhịn được hỏi:
"Đại sư huynh sao thế?"
"Đệ có chút nặng... đệ đi về trước đi." Vẻ mặt Lục Chiêu Minh cực kì bình tĩnh, "Chân tê."
Trương Tiểu Nguyên:...
.
Đợi Lục Chiêu Minh quay lại, bọn họ chỉnh lý xong xuôi cuối cùng lên đường hướng về phía đại hội Võ Lâm.
Chân Hoa Lưu Tước bị thương chưa lành, dạo này trong tay sư phụ rốt cuộc cũng có một ít tiền rỗi, đưa ngân lượng cho Lục Chiêu Minh để hắn xuống núi thuê một chiếc xe ngựa. Nói chung là thoải mái hơn dọc đường cưỡi ngựa hoặc đi bộ nhiều.
Xe ngựa không lớn, Hoa Lưu Tước chiếm một vị trí, vị trí còn lại đương nhiên để cho Trương Tiểu Nguyên. Tưởng Tiệm Vũ tự tin đề cử mình vào vị trí xa phu. Y cùng Lục Chiêu Minh ngồi đằng trước xe ngựa, thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu, cũng tạm hài hoà.
Nhưng không khí bên trong xe lại có chút gượng gạo.
Trương Tiểu Nguyên mắt to trừng mắt nhỏ với Hoa Lưu Tước, không ai biết nên nói gì mới tốt.
Hoa Lưu Tước rất căng thẳng.
Từ đỉnh đầu của Hoa Lưu Tước, Trương Tiểu Nguyên thấy được y đang định gợi ra vô số đề tài nhưng bản thân mình chẳng hứng thú với cái nào. Hai người im lặng nửa ngày, Trương Tiểu Nguyên dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ. Tối hôm qua y ngủ không ngon, thế nên giả vờ mà hoá ngủ thật, mãi đến khi Tưởng Tiệm Vũ gọi xuống xe y mới mông lung mở mắt ra, coi sắc trời bên ngoài không ngờ đã chớm hoàng hôn.
Tưởng Tiệm Vũ tìm quán trà nhỏ có chỗ dừng chân cho tiểu thương ở ven đường, gọi Trương Tiểu Nguyên và Hoa Lưu Tước xuống nghỉ ngơi một lát.
Quán trà đơn sơ song bà chủ lại rất đằm thắm, Hoa Lưu Tước cực kì muốn nhìn thêm mấy mấy lần, nhưng Lục Chiêu Minh còn ở bên cạnh, y không dám, bà chủ rót trà cho mọi người, y vì che giấu tâm trạng hồi hộp mà không nói hai lời ừng ực hết một chén lớn.
Tưởng Tiệm Vũ cũng khát, uống hai hớp mới hỏi ông chủ quán trà: "Ở đây các ngươi có gì ăn không?"
Trương Tiểu Nguyên vừa ngậm một ngụm trà vào miệng.
Ting.
Y ngẩng lên theo bản năng, trợn tròn mắt thấy trên đỉnh đầu ông bà chủ quán trà mặt mũi hiền hậu lần lượt nhảy ra một dòng chữ.
"Ông chủ hắc điếm."
"Bà chủ hắc điếm."
Trương Tiểu Nguyên:...