Chương : Ai cắt tiết cái gì
.
Trương Tiểu Nguyên phì một cái phun hết trà ngậm trong miệng ra, phun đầy bàn đầy ghế, sự cố bất ngờ làm Tưởng Tiệm Vũ giật hết cả nảy, nhíu mày hỏi y: "Tiểu Nguyên, đệ đang làm gì đây?"
Trương Tiểu Nguyên muốn khóc.
Vận khí của nhị sư huynh hơi bị kém nhỉ? Bọn họ đi cả ngày trên quan đạo, dọc đường có không biết bao nhiêu là quán rượu tiệm trà, thế nhưng y nhất định phải chọn trúng một hắc điếm cơ.
Thôi xong, có khi nào trong trà của hắc điếm đã bị hạ thuốc mê rồi không? Ông bà chủ hắc điếm định gϊếŧ bọn họ để làm bánh bao nhân thịt người hay gì? Nhị sư huynh và Hoa Lưu Tước đều uống trà rồi, đến Trương Tiểu Nguyên cũng vừa ngậm một hớp, nếu trà bị bỏ thuốc thật... sợ là chẳng ai trong số bọn họ có thể trốn thoát.
Không không, hình như còn đại sư huynh vẫn chưa uống.
Đúng lúc Trương Tiểu Nguyên thấy Lục Chiêu Minh đang chậm rãi bưng chén lên, sợ tới mức vội vàng nhào sang ghìm tay hắn lại. Động tác của y quá gấp, làm trà trong chén sánh ra - mà đó còn là trà nóng. Tưởng Tiệm Vũ lại bị y doạ sợ, không kìm được cao giọng nói: "Tiểu sư đệ! Đệ... đệ..."
Bỗng nhiên y thấy hoa mắt chóng mặt, đến lưỡi cũng bắt đầu không kiểm soát được.
Hoa Lưu Tước bất thình lình gục cái rầm lên bàn, Tưởng Tiệm Vũ đầu óc quay cuồng, hình ảnh trước mắt đã chồng lên nhau. Trương Tiểu Nguyên may mắn mới ngậm vào miệng nhưng cũng cảm thấy thế giới đảo điên, chân tay nhũn ra, có thể thấy thuốc mê bỏ trong trà cực mạnh.
Ông chủ hắc điếm cười to nói: "Không vấn đề, cả đám các ngươi còn dư lại có một đứa."
Thân thể Trương Tiểu Nguyên bồng bềnh vô lực, y cường chống một hơi, đứt quãng nói: "Thế... thế thì các ngươi... thảm quá rồi ..."
Người còn dư lại chính là người khó đối phó nhất.
Cơ thể Trương Tiểu Nguyên lung lay sắp đổ. Lục Chiêu Minh một cước đá bay ghế y đang ngồi, Trương Tiểu Nguyên lập tức mất điểm tựa ngã ngửa ra sau, đúng lúc thấy lưỡi hoàn đầu đại đao hiểm hóc sượt qua chóp mũi.
Thấy Trương Tiểu Nguyên sắp ngã sấp mặt, Lục Chiêu Minh một tay đỡ y, xoay bàn ra phía sau cho y có chỗ dựa miễn cưỡng ngồi vững rồi mới quay ra nhìn kẻ địch.
"Trong trà bỏ thuốc gì?" Thanh âm của Lục Chiêu Minh lạnh lẽo đến thấu xương, "Các ngươi là ai?"
Hắn nói xong câu đó, trong quán trà mới vừa rồi còn vắng tanh không biết từ đâu chui ra mấy gã cao to cởi trần, giơ đại đao đại chuỳ vây bọn họ ở giữa, ánh mắt tàn độc chậm rãi dồn lại.
Trong đầu Trương Tiểu Nguyên đã là một đống hỗn loạn, mí mắt như treo ngàn cân không chống cự được nữa phải khép lại, trong khoảnh khắc trước khi ý thức tan rã, tâm trí y chỉ còn quay cuồng cảnh tượng cuối cùng mình nhìn thấy.
Lục Chiêu Minh tay cầm trường kiếm chắn trước người Trương Tiểu Nguyên.
Vững như bàn thạch.
...
Trương Tiểu Nguyên tỉnh lại.
Y vẫn đang nằm bò trên băng ghế, cả người bủn rủn vô lực, vừa mở mắt ra liền thấy ông bà chủ hắc điếm ở cách mình mấy thước, mắt mở thao láo nhìn y chằm chằm.
Trương Tiểu Nguyên sợ hãi lùi ra sau, va vào bàn suýt thì lộn cổ, bên cạnh có người đỡ y lại, ngẩng đầu lên nhìn, là Lục Chiêu Minh.
Trương Tiểu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, câu "đại sư huynh" vẫn còn đang vướng ở cổ thì đột nhiên phát hiện ra bạch y của Lục Chiêu Minh dính máu. Trương Tiểu Nguyên kinh hoàng nghĩ Lục Chiêu Minh bị thương, lập tức thốt lên: "Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"
Lục Chiêu Minh giật mình, cúi đầu nhìn mảng máu trước ngực áo, hơi nhíu mày lắc đầu đáp: "Đây không phải máu của ta."
Trương Tiểu Nguyên:...
Lục Chiêu Minh: "Bọn chúng chém trượt."
Trương Tiểu Nguyên:...
Sao y đã quên mất phúc duyên cực đỉnh của Lục Chiêu Minh rồi. Hồi trước đến đạo tặc bắt cóc tân nương còn có thể tự té ngã rồi chém mình bị thương nặng trước mặt hắn, lúc này chẳng qua là mấy tiểu tặc mở cái hắc điếm, võ công không leo nổi lên xếp hạng giang hồ, đại sư huynh sao mà xảy ra chuyện gì được. Nghĩ thông rồi Trương Tiểu Nguyên mới nhìn ông bà chủ hắc điếm đằng kia.
Hai người bọn chúng bị trói thành một đống với đám đại hán cởi trần, toác đầu chảy máu, miệng còn bị nhét giẻ rách, thảm không nỡ nhìn.
Mà trên người mấy gã cao to hở hang kia còn bị phủ vải trắng lên, trên vải thấm máu. Trương Tiểu Nguyên không hiểu vì sao đang định hỏi thì Lục Chiêu Minh đã chủ động giải thích: "Khó coi."
Mãi một lúc lâu sau Trương Tiểu Nguyên mới phân tích ra đại sư huynh nói thế là có ý gì.
Mấy vị đại ca này quá thiếu vải, đại sư huynh ghét bỏ đồi phong bại tục, không muốn trông thấy.
Trương Tiểu Nguyên nhất thời không còn gì để nói.
Y quay đầu lại thấy Hoa Lưu Tước và Tưởng Tiệm Vũ nằm gục trên bàn ngủ ngon lành, Tưởng Tiệm Vũ còn chảy đầy một cằm nước dãi. Chiếu theo dáng vẻ đó của y, thật sự không nhìn ra thế mà y lại là huynh trưởng của đương kim Thánh Thượng.
Trương Tiểu Nguyên an tâm rồi.
Y mất chút thời gian mới tỉnh dậy được, trong trà quả thực chỉ là thuốc mê. Sức lực dần trở lại chân tay, y quay ra định đánh thức Hoa Lưu Tước và Tưởng Tiệm Vũ nhưng hai người không hề phản ứng. Lục Chiêu Minh kéo ghế ra ngồi sau lưng y nói: "Không ích gì, chậm rãi đợi bọn họ tỉnh lại thôi."
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Đệ ngủ bao lâu rồi?"
Y chỉ ngậm một hớp nước trà sau đó phun ra ngay, nhưng sắc trời hôm nay lại đen kịt rồi, trong phòng phải thắp nến, có vẻ y đã mê man rất lâu, thế thì ai biết được Hoa Lưu Tước uống cạn cả chén trà sẽ nằm bẹp đến bao giờ.
"Canh ba rồi." Lục Chiêu Minh đáp, "Khả năng phải đến đầu giờ chiều mai bọn họ mới tỉnh lại được."
"Canh ba?" Trương Tiểu Nguyên xoa xoa bụng mình, "Thuốc mê gì thấy gớm..."
Bảo sao y đói đến vậy.
"Đói rồi?" Lục Chiêu Minh thở dài, "Ta không biết trong quán của bọn chúng cái gì ăn được cái gì không, chỉ có thể chờ các đệ tỉnh lại trước."
Đây dù gì cũng là một hắc điếm, trong bếp quả thực có đồ ăn mới nấu nhưng ai biết đã bị bỏ thuốc hay chưa. Lại nói, lời đồn về hắc điếm bán bánh bao thịt người trong chốn giang hồ chưa bao giờ lỗi thời. Trong phòng bếp có thịt có bánh bao, nhưng trời biết đấy là thịt gì bánh bao nhân gì. Nói chung Lục Chiêu Minh sẽ không động vào.
Lương khô bọn họ mang theo không nhiều lắm. Vốn nghĩ chuyến này cũng chẳng phải băng suối vượt đèo gì, bọn họ đi trên quan đạo, dọc đường rất nhiều hàng quán, luôn có nơi để bổ sung lương thực, ai lường được trước chuyện lại thành ra thế này.
Đến trưa mai Hoa Lưu Tước và Tưởng Tiệm Vũ mới tỉnh lại, bọn họ không thể nào đợi đến lúc đó mới lên đường đi tìm chỗ khác ăn cơm được đúng không?
Trương Tiểu Nguyên liền nói: "Đại sư huynh, chuyển nhị sư huynh và Hoa Lưu Tước lên xe ngựa trước rồi đi đường suốt đêm, trên đường thể nào chẳng kiếm được đồ ăn?"
"Cho dù bây giờ lập tức khởi hành cũng phải đến tối mai mới gặp được trấn nhỏ gần nhất." Lục Chiêu Minh đáp, "Đừng quên, bọn họ còn có lệnh cấm đi lại ban đêm."
Đồng nghĩa với việc mãi đến sáng ngày kia bọn họ mới vào được trấn.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình thực sự sắp chết vì đói.
"Ven đường phải có quán rượu tiệm trà chứ!" Rồi y lại tự phủ nhận ý kiến của mình, "Muộn thế này, nghĩ cũng biết bọn họ đã đóng cửa hết rồi."
Trương Tiểu Nguyên nằm bò trên bàn: "Dạ dày của đệ đang tự tiêu hoá nó."
Lục Chiêu Minh đứng lên: "Ta nhớ là trong viện của bọn chúng có mấy con gà sống."
Đồ tươi sống hẳn là không thể bị bỏ thuốc, bọn họ yên tâm ăn được.
Gà... cánh gà đùi gà chân gà ức gà, gà nướng gà luộc gà xào sả! Trương Tiểu Nguyên đột nhiên cảm thấy trong mình tràn đầy hy vọng!
Nhưng Lục Chiêu Minh vẫn đứng bất động.
Trương Tiểu Nguyên ao ước chớp mắt nhìn Lục Chiêu Minh hỏi: "Đại sư huynh sao thế?"
Lục Chiêu Minh: "Ta..."
Trương Tiểu Nguyên thấu hiểu: "Huynh cần trợ thủ đúng không!"
Lục Chiêu Minh: "Ta chưa bao giờ xuống bếp."
Trương Tiểu Nguyên:...
.
Trương Tiểu Nguyên cũng chưa bao giờ xuống bếp.
Nghiêm túc mà nói, suốt mười bảy năm cuộc đời Trương Tiểu Nguyên còn chưa từng sờ vào muôi cơm.
Lúc ở nhà có nữ đầu bếp, thỉnh thoảng cha mẹ tự dưng nổi hứng nấu nướng cũng chẳng bao giờ tìm y phụ. Theo cách nói của cha mẹ, để y giúp có mà thêm bận người.
Lục Chiêu Minh thì càng khỏi phải nói rồi, hơn hai mươi năm ở cạnh sư phụ, trong lòng hắn chỉ có luyện kiếm, sư phụ không bao giờ bắt hắn phải làm gì khác, cơm canh chẳng tới lượt hắn chuẩn bị. Hình như đến bếp lò Lục Chiêu Minh cũng chưa từng đụng tay vào.
May mắn thay, lửa, hắn vẫn biết nhóm.
Dù sao Lục Chiêu Minh cũng đã từng ra ngoài chạy việc cho sư phụ, nổi lửa dựng trại kĩ năng dã ngoại vân vân, đương nhiên hắn biết.
Nhưng... nhóm lửa xong rồi sao?
Trương Tiểu Nguyên và Lục Chiêu Minh đứng trước bếp lò, nhìn lửa cháy rừng rực dưới đáy nồi, cùng rơi vào im lặng.
Trương Tiểu Nguyên đang liều mạng nhớ lại quy trình xuống bếp của cha mẹ. Rốt cuộc là gϊếŧ gà như thế nào nhỉ? Hình như phải cắt tiết đã,...
Rồi làm sao cắt tiết gà?
Trương Tiểu Nguyên đờ đẫn.
Y giật giật ống tay áo Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, chúng ta cứ bắt gà lại đã."
Lục Chiêu Minh gật đầu: "Ừ."
Cao thủ giang hồ cỡ Lục Chiêu Minh, bắt gà thật là một chuyện quá dễ.
Hắn bóp cổ gà, giữ chặt hai cánh, ấn gà lên thớt, sau đó bình tĩnh hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Giờ sao?"
Gà: "Quác quác quác quácccccc!"
Trương Tiểu Nguyên: "Cắt...cắt tiết!"
Lục Chiêu Minh lặp lại: "Cắt tiết?"
Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc gật đầu: "Cắt cổ lấy máu!"
Gà: "Hu hu éc éc!!"
Lục Chiêu Minh:...
Dùng kiếm mổ gà bị khoa trương quá, với lại nếu để sư phụ biết hắn lấy kiếm chọc tiết gà chắc chắn sẽ không vui. Một tay Lục Chiêu Minh đè con gà đáng thương vô tội đang liều mạng giãy giụa vì sắp bị tử hình xuống, một bên rút chuỷ thủ cạnh hông ra, khua khua trước mặt nó một chút, rồi lại nhíu mày.
"Cắt cổ?" Lục Chiêu Minh ngữ điệu trắc trở, "Là phải chặt xuống hay gì?"
Trương Tiểu Nguyên: "... Chắc không tàn nhẫn đến vậy đâu ha?"
Lục Chiêu Minh lại ướm chuỷ thủ lên cổ gà mấy đường.
Không được, hắn không ra tay nổi.
Lục Chiêu Minh ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Nguyên nơm nớp lo sợ đứng xem ở rất ra. Ánh mắt hai người đối nhau, xung quanh là tiếng kêu gào thảm thiết của loài gà, không ai nói gì.
Lục Chiêu Minh:...
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên: "Đại sư huynh, hay là chúng ta ăn trứng gà đi."
Gà: "Mèo méo meo cục ta cục tác."
...
Trứng gà thì dễ rồi, dạo ổ gà một vòng nhặt mấy quả trứng về, đập vỡ đánh tan, đổ vào nồi tuỳ ý đảo qua đảo lại, thể nào chả ăn được.
Còn vô dụng nữa thì ném trứng gà vào nồi nước nóng, luộc trứng có ai không làm được bao giờ. Trương Tiểu Nguyên tràn ngập niềm tin vào bản thân mình, cảm thấy nhất định không thể thất bại!
Sau đó y chết dở ở bước đập trứng gà.
Cho dù y động thủ từ góc độ nào, vụn vỏ trứng vẫn cứ luôn có ý muốn của riêng nó.
Trong bát ngoài trứng gà ra, còn có ti tỉ mảnh vỏ trứng tan nát.
Trương Tiểu Nguyên vừa dùng đũa gạt vỏ trứng vừa cảm thấy may mắn vì trước khi đập vào bát mình đã rửa sạch trứng. Y khó khăn lựa phần lớn vỏ trứng vỡ ra, sau đó miễn cưỡng đánh tan lòng trắng lòng đỏ rồi đi đến trước nồi lớn, đổ toàn bộ bát trứng sống vào cái nồi đã bị lửa đốt đến đỏ đít.
Y ngửi thấy mùi khét quái lạ.
Trương Tiểu Nguyên hoảng hốt cầm muôi lên nắm chặt bằng cả hai tay như thể đang vác một thanh đại đao, dùng sức cào cào trứng gà đang dính đáy nồi với một tốc độ chóng mặt, định đảo đều nó lên.
Mặt kia của món trứng đã chuyển sang màu bóng đêm, xì xì bốc khói trắng. Trương Tiểu Nguyên không biết phải làm gì, hoảng loạn nhìn quanh, cầm chậu nước cạnh bếp lên đổ ào vào nồi.
Cả phòng bếp sương khói mờ nhân ảnh. Lục Chiêu Minh ngồi gần đó, mắt hấp háy nhìn Trương Tiểu Nguyên.
Trương Tiểu Nguyên vẫn chưa hoàn hồn.
Y nhìn vật thể vàng đen lẫn lộn quay cuồng chìm nổi trong nồi, miễn cưỡng nhếch mép cười với Lục Chiêu Minh.
"Chuyện... chuyện nhỏ ấy mà!" Hai tay Trương Tiểu Nguyên nắm chặt muôi cơm, lắp bắp nói, "Chắc là do quên không thêm mỡ."
Lại nhớ hai hôm trước tôi mới cắm cơm quên không đổ nước =)))) một bữa cơm chan nước mắt