Edit by Thanh tỷ
Nghiêm Căng để ý sắc mặt Kỷ Lam Anh thay đổi, cảm thấy rất đau lòng.
Mấy trăm năm nay, mọi người đều khen ngợi dung mạo của hắn, chỉ có duy nhất lần nhục nhã đó là khiến Kỷ Lam Anh mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, có thể nghĩ đây là đả kích rất lớn đối với hắn.
Cho tới hôm nay, chuyện này vẫn thường xuyên được mọi người lấy ra làm trò cười. Nói Kỷ Lam Anh chỉ có túi da tốt, không có khí chất.
Nghiêm Căng hy vọng hôm nay khi Kỷ Lam Anh nhìn thấy Diệp Hoài Dao có thể cởi bỏ khúc mắc này.
Giống như Minh Thánh, cái đám mây đen đáng ghét bao phủ trên đầu hắn bấy lâu đã chết. Cho dù trên thế giới này còn có người lớn lên giống Minh Thánh cũng chỉ có thể tùy ý bọn họ nhào lặn vân vê, sẽ không bao giờ tạo thành uy hiếp gì được.
Ánh mắt Nghiêm Căng chợt lóe, khó được lộ ra chút tươi cười, thoạt nhìn không có ý tốt.
"Hai người còn không quen biết nhau đi? Để ta giới thiệu một chút."
Hắn nói: "Vị này là công tử Kỷ Lam Anh. Lam Anh, đây là Diệp thiếu hiệp của Trần Tố Môn. Trong một trận tỉ võ ở môn phái đã bị phế mất linh mạch. Hôm nay mang theo thương tích đến tham gia vây quét Quỷ Phong Lâm, thật khiến người khác kính nể."
Thời điểm Nghiêm Căng giới thiệu Kỷ Lam Anh chỉ vẻn vẹn một câu. Tới lượt Diệp Hoài Dao cậu lại sợ người khác không biết công phu cậu bị phế, cố ý còn kể lại rất tỉ mỉ.
Vì thế không riêng gì Kỷ Lam Anh, những người khác đều biết vị trước mặt này chính là người lúc trước đã đắc tội Kỷ Lam Anh, đệ tử Trần Tố Môn bị phế mất linh mạch.
Vốn chỉ muốn nghe một chút liền thôi, nhiều lắm thì nghị luận một hai câu "Nghiêm Căng cuồng vọng", "Kỷ Lam Anh được nuông chiều". Lại không nghĩ rằng bên trong câu chuyện xưa, cái tên vô danh tiểu tốt, người bị mất hết mặt mũi kia thế nhưng lớn lên bộ dáng lại đẹp như vậy.
Cậu đứng ở đó không nói một lời đã có không ít người lộ ra ánh mắt say mê, hiện tại chỉ cần mỉm cười một cái, quả thực là... Nhiếp hồn đoạt phách, phong hoa suất nhiên.
Diệp Hoài Dao không để ý những lời Nghiêm Căng nói, cũng không để ý ánh mắt của những người khác. Tất cả đồng tình, thương hại hay châm chọc, đối với người tuyệt đối tự tin như cậu mà nói, bất quá chỉ giống như mưa phùn lất phất, không có tác dụng.
Cậu hướng về nhân vật chính Kỷ bị chính mình thầm đâm-chọc-mắng qua vô số lần "đại ngu ngốc" chắp tay: "Tại hạ là tiểu tốt vô danh, chưa lập được một chút công tích, danh xưng 'thiếu hiệp' không dám nhận. Nhưng thật ra đối với Kỷ công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Ống tay áo nhấp nhô, ngay cả cái chắp tay thi lễ đơn giản đều có một loại tư vị phong lưu riêng. Trên người cậu tựa hồ như mang theo một loại ma lực quỷ dị nào đó, trong nháy mắt đã làm cho không ít người xung quanh trong lòng sinh ra thiện cảm.
Kỷ Lam Anh hơi nhíu mày. Hắn không hề chán ghét người tên Diệp Hoài Dao này, nhưng phi thường ghét khuôn mặt của hắn.
Minh Thánh là người không thích theo khuôn phép cũ, tới lui như gió, trên đời người thấy qua bộ dáng của hắn không nhiều lắm. Kỷ Lam Anh cùng Nghiêm Căng cũng xem như gặp may mới ngẫu nhiên nhìn trộm được một lần.
Hắn không nghĩ tới lúc còn sống còn có thể lại trông thấy được khuôn mặt đó.
Bất quá Nghiêm Căng nói đúng, người trước mặt này không phải Minh Thánh Vân Tê Quân không từ mà biệt, tuổi tác cũng không khớp.
——Huống hồ, người kia đã chết rồi.
Kỷ Lam Anh không tiếng động thở phào một tiếng, đối với Diệp Hoài Dao lộ ra dáng vẻ thân thiết và nụ cười ôn hòa: "Rất vui được làm quen, Diệp thiếu hiệp."
Hắn tuy rằng không phải cái gì 'thiên chi kiêu tử', nhưng từ nhỏ hắn đã được ông trời ưu ái, chọc người yêu thích. Vô luận ở cái trường hợp nào cũng chưa từng mất sự nổi bật.
Tính cả hôm nay cũng như vậy. Dù cho lớn lên khuôn mặt đẹp thì như thế nào? Ngay cả căn cơ linh lực như đệ tử bình thường cũng đều không còn, giờ thấp kém giống như cỏ dại vậy.
Nhẹ nhàng dẫm một cái liền nát dưới chân thôi.
Kỷ Lam Anh cùng Diệp Hoài Dao bắt chuyện, Nghiêm Căng ở bên cạnh sát ngôn quan sắc, biết nước cờ này mình đã đi đúng, cũng cảm thấy vui mừng.
Hắn đang muốn mở miệng nói thì nghe phía xa xa truyền đến một trận ồn ào, ngay sau đó hai đội người cuối cùng vội vàng mà chạy đến.
Người cầm đầu vừa đến liên tục hướng mọi người xin lỗi.
"Thật có lỗi, thật xin lỗi, làm phiền các vị tiên hữu đợi lâu. Lúc nãy ở phía trước gặp gỡ một nhóm thôn dân bị ma vật quấy rầy. Bọn ta thuận tay hỗ trợ giải quyết một chút, làm chậm trễ chút canh giờ."
Trảm yêu trừ ma, cứu trợ bách tính, đây vốn là chuyện bọn họ phải làm. Nghe người này giải thích như vậy, những người khác cũng đều tỏ vẻ có thể hiểu được, không có gây vướng mắc ảnh hưởng gì.
Diệp Hoài Dao ngước mắt nhìn những người đó, nhận ra đối phương đều là đều là môn hạ đệ tử của Kim Cang quyền. Môn phái này đại đa số đều là thể tu, hơn nữa rất am hiểu về quyền pháp.
thể tu: tu luyện, rèn luyện về mặt thể lực.
Trong số đệ tử còn có người hai tay bọc vải bố trắng thật dày, không biết có phải hay không trong quá trình tu luyện bị thương.
Người đã đến đông đủ, một vị đệ tử trẻ tuổi mặc thanh tuyết nguyệt minh bào của Huyền Thiên Lâu dẫn đầu đi tới lối vào bị phong bế của Quỷ Phong Lâm, nhìn về một đầu khác đang bị đệ tử Nghiêm gia chiếm giữ, hướng Nghiêm gia xa xa chắp tay: "Chử sư thúc, nơi này người là người nhiều tuổi nhất, chúng ta nhiều người tuổi còn trẻ chưa biết an bài như nào cho tốt, đành làm phiền ngài đến phân công giúp."
Vị 'Chử sư thúc' trong miệng hắn chính là vị sư huynh vừa rồi khuyên bảo Nghiêm Căng phải thu liễm mũi nhọn, tên là Chử Lương.
Trong những môn phái có mặt ngày hôm nay, Huyền Thiên Lâu và Nghiêm gia là có thế lực lớn nhất, việc này lại là Huyền Thiên Lâu khởi xướng trước, để bọn họ đảm đương làm người dẫn đầu cũng không có gì để chỉ trích.
Chử Lương không nghĩ tới vị đệ tử Huyền Thiên Lâu kia sẽ chủ động hướng mình khiêm nhượng, còn nói chuyện khách khí như vậy, nhịn không được nhìn đối phương nhiều thêm vài lần.
Hắn thấy người này tuy tuổi còn trẻ nhưng khí chất lãnh đạm, dung mạo tuấn nhã lịch sự, không khỏi vì sự giáo dưỡng của Huyền Thiên Lâu mà âm thầm khen một tiếng.
Vừa rồi lúc mới đến nơi hai bên đã chào hỏi nhau, hắn nhớ rõ đối phương tên Yên Lân, là chi chính của Huyền Thiên Lâu. Chuyến đi lịch lãm trước mắt này, có thể điều động đến người tổng đà của Huyền Thiên Lâu thì có lẽ là nhân tài sắp được trọng dụng.
Dù sao Minh Thánh đã chết, qua nhiều năm như vậy rồi, có vài vị trí cũng nên thay đổi.
Hắn đối với Yên Lân có lòng muốn kết giao, hướng hắn nói vài câu khách sáo, sau đó hai người cùng thương nghị, định tốt trật tự trước sau tiến vào Quỷ Phong Lâm. Sau khi thông báo tốt phương hướng đi và kế hoạch tiến vào Quỷ Phong Lâm cho các môn phái khác, lúc này kết giới bày trên cửa vào mới được mở ra.
Kết giới này vốn là do một vài môn phái ở phụ cận Quỷ Phong Lâm liên thủ bố trí, sợ tà khí hay ma vật bên trong Quỷ Phong Lâm đi ra ngoài gây họa cho dân chúng.
Có điều thời gian trôi qua cũng đã lâu, ma khí càng ngày càng khuếch trương trên diện rộng, lúc này mới dẫn tới lần đi vây quét này của Tu Chân Giới.
Mắt thấy sắp phải làm việc chính sự nghiêm túc, Nghiêm Căng cũng không lại cùng Diệp Hoài Dao nói lời vô nghĩa, nắm tay Kỷ Lam Anh đi sang một bên nhỏ giọng dặn dò: "Chút nữa không cần sợ, ta sẽ bảo vệ đệ."
Kỷ Lam Anh thoáng nở nụ cười, rút tay đang bị Nghiêm Căng nắm ra: "Đa tạ Nghiêm đại ca, có huynh ở bên ta rất an tâm."
Nghiêm Căng lúc đầu bởi vì động tác đối phương có phần xa cách mà không vui, nhưng nghe câu nói này của Kỷ Lam Anh trong lòng lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, còn phần không vui kia đã bị hắn vứt ra sau đầu rồi. Hắn đứng lên giống như bản thân thật sự trở thành chỗ dựa vững chắc cho người khác dựa vào, cười nói: "Ta nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Khi nói chuyện kết giới cũng được mở ra, một bộ phận nhỏ đệ tử của Huyền Thiên Lâu và Côn Lôn Đao nhất phái ở lại trông coi lối vào, những người còn lại dựa theo kế hoạch vừa an bài theo trình tự tiến vào.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hoài Dao bước chân vào Quỷ Phong Lâm.
Cậu bây giờ không thể so với ngày xưa, thân thể vẫn là thân thể kia, chỉ là ngâm nước nên co lại thay đổi không ít. Linh lực lại tạm thời chưa khôi phục, vừa rồi lúc đứng ở bên ngoài kết giới, vẫn chưa cảm giác được có cái gì dị thường.
Đến tận lúc này Diệp Hoài Dao mới sâu sắc cảm nhận được "đáng sợ" trong miệng Thành Uyên là có ý gì.
Danh như ý nghĩ, khắp nơi trong Quỷ Phong Lâm đều là đại thụ thô to cao lớn có thể che trời, thân cây cũng không phải thẳng tắp mà bày ra một loại tư thế cổ quái rất vặn vẹo, giống như nó đang quấn lấy thân thể của con người vậy.
Trừ bỏ cây cối ở ngoài, trên mặt đất còn sinh trưởng cỏ dại màu xanh biếc cao tới đầu gối xen lẫn tro bụi màu xám, không khí xung quanh cũng bay đầy tro bụi dày đặc, âm khí lãnh trầm, mơ hồ có bóng đen lắc lư qua lại toán loạn bên trong.
Những người cho dù đứng gần nhau trong gang tấc cũng chỉ có thể nhìn thấy thân hình mơ hồ của đối phương. Loại địa phương giống như này, quả thực chính là thổ nhưỡng sinh trưởng tốt nhất cho các loại ma vật lệ quỷ.
Các nhóm tu sĩ đều nắm chặt vũ khí trong tay, cẩn thận bước đi về phía trước. Yêu Lân thấp giọng nói: "Cỏ dại dưới chân quá dầy, có thể có vật gì đó trốn ở bên trong, các vị hãy cẩn thận chú ý."
Thanh âm của hắn từ phía trước truyền đến, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vài phần nặng nề.
Nghiêm Căng cười nhạo nói: "Trên người chúng ta đều có bùa cùng pháp khí, nếu có ma vật dám tiếp cận nhất định sẽ nhận được cảnh báo trước. Chính là đám tiểu yêu, không tạo nên trò trống gì đâu, Yên công tử không cần quá căng thẳng."
Lời hắn nói có vài phần không khách khí, Yên Lân tu dưỡng tốt, cũng không tức giận, chỉ nói một câu: "Chỉ hy vọng như thế."
Bỗng nhiên trong không khí đầy tro bụi chợt nghe thấy một tiếng gió "xoạt" vang lên, tiếng mọi người nói chuyện bị che giấu lại.
Xung quanh thoáng chốc là một mảnh yên tĩnh, trường kiếm trực tiếp xuất ra khỏi vỏ, mọi người chậm rãi đợi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, nhưng một lúc cũng không phát hiện có bất luận cái gì dị thường. Ngay cả cảnh báo của pháp khí theo như lời của Nghiêm Căng nói cũng không có xuất hiện.
Một lúc sau có người hỏi: "Không có việc gì chứ? Hình như không còn động tĩnh gì cả?"
Dựa theo tình huống bình thường, bọn họ nhiều người như vậy tụ chung một chỗ, nếu phát sinh tình cảnh gì cũng không cần quá căng thẳng. Những trước mắt bị vây trong hoàn cảnh lạ lẫm, điều quan trọng là tầm nhìn cũng không được rõ ràng, khó tránh khỏi trong lòng nổi lên sự bất an.
Chử Lương nói: "Có thể là có con chim bay qua, mọi người tiếp tục đi về phía trước, không được thả lỏng cảnh giác, người phía trước sau phối hợp giúp đỡ lẫn nhau.
Trong số những người này thảm nhất phải kể đến Diệp Hoài Dao, cậu là một kiếm tu nhưng ngay cả bội kiếm cũng ở trận tỉ so ngày ấy bị Thành Uyên bẻ gẫy, hiện tại trong tay cậu chỉ cầm một cành cây vừa tiện tay bẻ xuống.
Cậu mơ hồ cảm thấy sự tình dường như không có đơn giản giống Chử Lương nói, nhưng xác thực không có phát hiện ra manh mối nào khả nghi. Vừa cân nhắc suy nghĩ vừa chậm rãi bước một bước , cậu cảm thấy phía trước hình như có người, dáng vẻ hắn như ngã cắm đầu xuống đất.
Diệp Hoài Dao bước đến, đưa tay ra đỡ, vỗ lưng hắn hỏi: "Vị huynh đệ này, ngươi làm sao vậy?"
Sau khi cậu nói xong liền cảm thấy tay mình vừa đụng vào lưng hắn dinh dính sền sệt, ngay sau đó mùi máu tanh xông thẳng lên mũi.
Trên mặt Diệp Hoài Dao không khỏi lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, lấy tay sờ thử một lần nữa, thế nhưng phát hiện đối phương đã không còn hô hấp.
Nghe được động tĩnh của cậu bên này, những người xung quanh bu lại, nhao nhao hỏi: "Làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đó là Phàn sư huynh à? Phàn sư huynh, Phàn sư huynh?"
Yên Lân dùng hộp quẹt thắp sáng lên tiến lại gần, Diệp Hoài Dao đặt vị "Phàn sư huynh" trên tay xuống đất, nói: "Đã chết."
"Chết?" Có người kinh ngạc hỏi: "Chết như thế nào?"
Hắn ta hỏi ra vấn đề này, ánh lửa trong tay Yên Lân cũng đã chiếu sáng miệng vết thương của người vừa chết.
Vậy mà không biết từ lúc nào, chỗ ngực của người chết đã bị móc ra thành một cái động lớn, xuyên thấu từ đằng sau lưng, trái tim bên trong đã không còn, bên cạnh miệng vết thương là đống da thịt, không rõ là bị đồ vật sắt bèn gì cắt rạch ra.
Kỷ Lam Anh nói: "Nhìn vết thương này, có điểm giống móng vuốt quỷ làm ra."
Có lời đồn đãi lệ quỷ thích ăn trái tim của con người, hai móng vuốt của nó rất dài và sắc bén, từ miệng vết thương bị nó cào ra mọi người gọi nó là 'quỷ móng vuốt'.
Mi tâm Yên Lân nhíu lại, Nghiêm Căng lớn tiếng nói: "Những người vừa nãy đứng bên cạnh Phàn Thang là ai? Các ngươi một người cũng không nhận thấy được mùi của lệ quỷ sao?"
Diệp Hoài Dao nâng tay lên lấy khăn lau sạch vết máu dính trên tay, cậu không cần phải nói mọi người tự nhiên cũng biết cậu là một người trong số đó. Ngoài ra cũng có vài người khác đứng ra nhưng tất cả đều tỏ vẻ không hề phát hiện cái gì dị thường.
Bọn họ nhiều người như vậy đều đứng ở đây, nếu có lệ quỷ 'vô thanh vô tức' tiếp cận mà không có người phát hiện, vậy thể diện đã có thể vứt đi được rồi.
Huống chi theo như lời Nghiêm Căng ban nãy nói, trên người mỗi người đều có pháp khí, mà trước mắt pháp khí căn bản không có đưa ra cảnh báo gì cả.
Đây giải thích rõ không phải do lệ quỷ làm, cũng không phải ma vật.
Nhưng nhìn miệng vết thương kia, rõ ràng cũng không phải do người làm ra!
Như vậy rốt cuộc là do thứ gì tạo thành? Có thể ở giữa một mảnh mù mịt tro bụi, tránh được mắt của nhiều người như vậy, 'vô thanh vô tức' mà lấy cắp trái tim của người ta mang đi?
Phản ứng của Yên Lân rất nhanh, xem tình huống xảy ra, tâm niệm vừa chuyển lập tức rút kiếm quét ngang, khiến cho một mảnh cây cỏ phụ cận bị tiêu diệt đổ rạp. Dưới đám bụi cỏ rậm rạp lộ ra mấy bộ xương trắng nằm rải rác trên mặt đất, trừ cái này ra không có điều dị thường nào khác.
Chử Lương vừa lên tiếng nói được một câu: "Trì hoãn thời gian ở chỗ này cũng không phải là biện pháp tốt", thì lại nghe thấy tiếng gió vừa rồi vang lên, tiếp theo đó là một tiếng hét thảm.
Mặt Chử Lương thoáng chốc biến sắc, xoay người lại nhìn, thấy phía sau cách chỗ hắn không xa, một tên đệ tử người lung la lung lay rồi ngã xuống.
Vài tên đệ tử khác đứng bên cạnh sợ đến ngây người, không dám cử động, trơ mắt nhìn người phát ra tiếng kêu thảm thiết kia ngã quỵ xuống đất. Chử Lương vội đi qua, đỡ người dậy xem xét tình trạng, trước ngực lại xuất hiện một cái lỗ to bị xỏ xuyên qua từ phía sau lưng.
Hắn giận dữ ngẩng đầu, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh. Trên mỗi một khuôn mặt người đứng đây đều giống y chang nhau lộ vẻ kinh nghi, xa hơn chỗ này thì có người nghe tiếng mà tụ tập lại đây, biểu tình trên mặt bọn họ giữa đám sương dày là một mảnh mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ.
kinh nghi: kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Nhìn trước ngực cái người vừa mới chết kia máu đang chảy ra ồ ạt, ướt đẫm một vùng, người có mặt ở đây đều cảm thấy một trận sởn tóc gáy.
Bọn họ có thể không úy kỵ hung hãn diệt trừ yêu ma, nhưng cái loại trước mặt khiến lòng người hoang mang không biết rõ này mới là thứ làm cho con người ta bất an không yên.
Tất cả những thứ bên người, cỏ, cây, người...dường như bị một tầng khăn che mặt che kín lại, giống như tùy thời đều có thể bị bóc trần, lộ ra hình dáng dữ tợn chân thật.