Edit by Thanh tỷ
Ngay từ đầu Diệp Hoài Dao đã không rời khỏi vị trí của mình, khi những người khác nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chạy tới chỗ người thứ hai bị gϊếŧ xem xét tình hình thì cậu như trước vẫn đang đánh giá thi thể vị "Phàn sư huynh" ngay cạnh chân mình.
Vừa rồi Kỷ Lam Anh nói miệng vết thương này giống quỷ móng vuốt làm ra, nhưng Diệp Hoài Dao lại nghi ngờ dấu vết sắc bén này thật ra càng giống như do dã thú nào đó khoét ra hơn.
Chỉ là mọi người không hướng tới phương diện này mà suy nghĩ, bởi vì có lẽ không có ai nghĩ tới trong Quỷ Phong Lâm sẽ có loại thú nào đó đã thành tinh nhưng vẫn thuộc phạm vi "quái", hoàn toàn có thể tránh khỏi pháp khí và bùa hộ thể phân biệt ra.
Cậu đối với ồn ào náo động cách đó không xa mắt điếc tai ngơ, ngón tay men theo ngực đối phương chậm rãi lục lọi lần mò. Đột nhiên ánh mắt cậu ngừng lại, nhặt một thứ đồ vật gần miệng vết thương lên xem, giơ ra trước mắt đánh giá.
Trông nó giống một chiếc lông ngắn màu vàng, cầm vào có chút cứng, cẩn thận quan sát thì chỗ mũi nhọn còn ẩn ẩn dính một chút gì đó màu đen.
Diệp Hoài Dao sống đến bây giờ, cẩm y ngọc thực, ăn gió nằm sương, tất cả đều đã trải qua. Căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, lông mao này là rơi xuống từ trên người con hổ báo nào đó.
Trong《Thần dị trứ lục 》từng ghi chép lại như thế này: "Trong Tây Hoang có dị thú, có thể ăn tim người sau biến hóa, mưu kế trăm kết bại y, tay chân như vuốt hổ, danh Khuông Báo."
Quyển sách này là lúc Diệp Hoài Dao còn niên thiếu, trong thời gian rảnh rỗi nhàm chán lấy ra đọc, thoại bản cậu đọc xong liền ném lung tung, hiện giờ đã cách mấy trăm năm mà vẫn có thể nhớ được, điều này quả thực là không dễ dàng gì. Về phần những người khác thì càng không suy nghĩ theo phương diện này.
Dù sao sự tình đột ngột phát sinh, khoảng cách thời gian hai vị đệ tử gặp chuyện không may thật sự rất ngắn, căn bản không có chỗ trống để cho người ta cân nhắc cẩn thận.
Khuông Báo sinh ra đã là một loại dị thú, dù không hơn yêu ma quỷ quái nhưng ở trong địa phương có thổ nhưỡng như Quỷ Phong Lâm này mà sinh tồn, thân thể khó tránh khỏi sẽ phát sinh một chút dị biến.
Duy nhất có thể phân biệt chỗ sơ hở của bọn nó chính là ở bốn chữ "tay chân như vuốt hổ".
Diệp Hoài Dao quay đầu nhìn vài tên đệ tử của Kim Cang quyền đang đứng đưa lưng về phía cậu cách đó không xa.
Bọn họ là người đến muộn nhất, chân mang giày tạm thời không đề cập tới, nhưng có mấy tên đệ tử quấn vải bố xung quanh cánh tay.
Người quấn vải bố trên tay không chắc toàn bộ đều là Khuông Báo, nhưng trong đó khẳng định có.
Suy nghĩ của Diệp Hoài Dao chính là như vậy, cậu đang nghi ngờ trong đám bọn họ có Khuông Báo trà trộn vào. Đột nhiên lại nghe "xoát" một cái, tiếng gió giống như báo trước tử vong lại vang lên.
Yên Lân phản ứng cực nhanh, một tay rút kiếm ra, đồng thời cao giọng nói: "Mọi người đứng lưng tựa lưng, cẩn thận xung quanh!"
Lời này nói không sai, đáng tiếc nguy hiểm lại không ở xung quanh mà là ngay tại bên trong đám người.
Tốc độ tiếng gió vang lên rất nhanh, Diệp Hoài Dao còn chưa kịp nói ra lời cảnh báo chuyện mình vừa phát hiện ra, ánh mắt cậu như điện nhanh chóng đảo qua trên người vài tên đệ tử Kim Cang quyền, quả nhiên đúng là có hai tên đệ tử đồng thời có dị động.
Câu nói của Yên Lân vừa mới hô lên khiến cho mọi người đề cao cảnh giác, kiếm trong vỏ cũng được rút ra đặt ngang trước ngực. Đột nhiên, Yên Lân cảm giác huyệt Khúc Trì chỗ khuỷu tay tê dần.
Hắn hơi giật mình, trường kiếm vận sức chờ phát động đã muốn rời khỏi tay xông ra, thẳng hướng sườn tây nam mà bay tới.
Kiếm quang soàn soạt, tiếng gió vù vù, nếu như lần này không cẩn thận sẽ đâm đến trên người người của mình, chỉ sợ lập tức có thể làm cho đối phương bị mất mạng.
Yên Lân kinh hãi, bổ nhào về phía trước muốn triệu hồi lại thanh trường kiếm, nhưng trong nháy mắt đó phía sau đầu hắn nổi lên một trận gió, đằng sau có người tập kích!
Nếu không phải vừa rồi vì muốn đoạt lại thanh kiếm mà không thể không nhào người về phía trước, chỉ sợ hắn đã bị trúng chiêu.
Chẳng lẽ vừa rồi người đánh bay bội kiếm của hắn là có ý tốt? Nhưng trực tiếp đá văng cả người hắn không phải càng tiện hơn sao, làm gì phải vòng vèo như vậy?
Sự tình phát sinh quá nhanh, đủ loại suy nghĩ trên thực tế đều là vội vàng lướt qua trong đầu của Yên Lân, thân thể của hắn dựa vào bản năng vung cánh tay về phía sau ngăn cản, cùng một cánh tay vô cùng rắn chắc khác va chạm mạnh vào nhau phát ra tiếng "phanh", một trưởng vang dội.
Yên Lân gắt gao bắt lấy cổ tay đối phương, vừa mới xoay người lại trước mặt liền xuất hiện một gương mặt dữ tợn. Nhìn kỹ hóa ra là một tên đệ tử Kim Cang quyền vừa rồi còn đứng ở gần hắn.
Bởi vì hai người giao phong, băng vải quấn trên tay tên đệ tử kia đã muốn lỏng ra, lộ ra một cánh tay với vuốt báo bằng lông nhung.
Yên Lân mở to mắt, trong nháy mắt lập tức hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, cao giọng nói: "Mọi người cẩn thận, là Khuông Báo!"
Chuyện bất thình lình phát sinh khiến cho đám người xảy ra một trận hỗn loạn, có chạy trốn, có không quan tâm xông lên giúp đỡ, có người thì rối loạn hỏi Kim Cang quyền xem tên đệ tử kia xảy ra chuyện gì, Khuông Báo lại là cái thứ quỷ quái gì.
Vài tên đệ tử Huyền Thiên Lâu cùng nhau đánh tới giúp đỡ, sức lực của Khuông Báo vô cùng lớn, lại được ma khí trong cánh rừng cổ vũ lực lượng càng thêm khó đánh, song phương nhất thời triền đấu không ngừng. Yên Lân tạm thời rút lui ra khỏi vòng đấu, đồng môn bên cạnh đỡ hắn đứng vững.
"A Lân, không có việc gì chứ?"
Yên Lân nâng tay áo lên lau mồ hôi trên thái dương, lắc đầu: "Xem như mạng lớn, tránh được một kiếp."
Hắn vừa nói vừa nhìn theo phương hướng mà bội kiếm của hắn vừa rồi bay đi, ánh mắt trong phút chốc trở nên rét lạnh. Nơi đó thế nhưng cũng có một con Khuông Báo khác, mà đang cùng nó giao thủ lại là tên đệ tử Trần Tố Môn mọi người vừa thi nhau nghị luận.
Yên Lân tuy còn trẻ tuổi nhưng lại là người vô cùng linh mẫn, hắn chứng kiến một màn như vậy không khỏi nghĩ: "Hóa ra vừa rồi là cậu ta phát hiện ra Khuông Báo đầu tiên. Kiếm của mình bay ra, một mặt là làm cho mình đuổi theo kiếm tránh được công kích phía sau, một mặt khác nhân tiện mượn lực trường kiếm công kích một con Khuông Báo khác đang có ý định công kích người khác —— Nào có chuyện trùng hợp như vậy?"
Nhưng nếu hết thảy mọi chuyện đều được tính toán tốt trong một khoảng khắc ngắn ngủi như thế, vậy năng lực khống chế tình thế cùng với đầu óc nhạy bén của người này chắc chắn đã đạt tới một trình độ cực kỳ đáng sợ.
Nghĩ đến đây, Yên Lân nhịn không được liếc nhìn Diệp Hoài Dao một cái, phát hiện cậu đối phó Khuông Báo có chút cố sức, quả nhiên là nửa điểm linh lực đều không có, nhưng chiêu thức lại phi thường tinh diệu. Thanh trường kiếm của hắn ở trong tay cậu vậy mà lại phát huy được uy lực cao nhất của nó.
Hắn không biết chuyện gì đang diễn ra, rõ ràng là Diệp Hoài Dao sử dụng kiếm pháp chính quy của Trần Tố Môn, nhưng trong mắt của Yên Lân chung quy luôn cảm thấy cậu mang lại cho mình một loại cảm giác không thể nói rõ là gì nhưng rất quen thuộc.
Hắn lấy lại bình tĩnh, biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ vấn đề này, đem một bụng tràn đầy nghi hoặc ném sang một bên, cao giọng nói: "Diệp thiếu hiệp, ta đến giúp ngươi!"
Yên Lân đánh tiếng trước một câu để Diệp Hoài Dao biết, nhưng mà còn chưa kịp đi qua đã bị người bên cạnh giữ lại, nói: "Không thấy bên kia không có ai lên hỗ trợ sao? Chúng ta cũng không cần phải xen vào."
Yên Lân nói: "Vì sao?"
Bởi vì Diệp Hoài Dao xui xẻo.
Cậu vừa mới phát hiện có Khuông Báo trà trộn vào trong đám người thì đã có hai con Khuông Báo cùng nhau phát động công kích. Một cái hướng Yên Lân, một con khác thì hướng phương hướng xa hơn một chút tấn công một nữ tu cậu không biết tên.
Không kịp nhắc nhở, Diệp Hoài Dao đánh bay kiếm của Yên Lân, thoáng một cái ngăn trở thế công từ phía sau Yên Lân. Chính mình lại phi thân đến một đầu khác, một tay ném kiếm, một tay túm nữ tu kia kéo sang một bên tránh thoát khỏi công kích.
Cậu trời sinh tính 'thương hương tiếc ngọc', nhưng sức kéo hơi mạnh làm vị cô nương kia suýt chút nữa ngã lộn nhào xuống đất, vội vội vàng vàng đỡ nàng đến khu vực an toàn mới nhẹ nhàng thả người ở dưới một gốc cây.
Sau khi thuận tay cứu hai người, cậu đang tính toán rút lui bỗng nhiên nghe được Hoài Cương ở trong thức hải quát: "Tiểu tử, ngươi đụng phải báo vương rồi!"
thức hải: biển ý thức.
Diệp Hoài Dao không hiểu tính toán ẩn chứa trong lời nói của Hoài Cương, trong lúc bận rộn vẫn không quên trả lời một câu: "Cho nên ta phải chạy nhanh lên một chút?"
Hoài Cương lời ít ý nhiều: "Máu của Khuông Báo vương có thể chữa trị linh mạch, so với dược thảo nơi này hiệu quả tốt hơn nhiều."
Cước bộ của Diệp Hoài Dao lập tức chậm lại, miễn cưỡng di động vòng quanh Khuông Báo.
Với hoàn cảnh hiện tại, Diệp Hoài Dao tạm thời không muốn tạo sự nổi bật ở trước mặt người khác, cũng không nhất thiết phải mạo hiểm tính mạng xông lên gϊếŧ Khuông Báo, dù sao ở đây có nhiều người nhiều tai mắt.
Nhưng mà chuyện chữa trị linh mạch là chuyện trọng yếu, cậu quả thật không thể không liều một phen.
Trong khi Hoài Cương nói chuyện với cậu, phía sau vừa lúc cái thứ gọi là Báo vương kia cũng đã lộ ra bộ mặt dữ tợn, rống một tiếng đánh tới chỗ Diệp Hoài Dao.
Nữ tu bị Diệp Hoài Dao đẩy trẹo chân đang đứng dựa vào thân cây thấy thế kinh hô: "Tiêu hữu cẩn thận!"
Nàng một bên nói, một bên cầm lấy thanh trường kiếm của Yên Lân rơi bên cạnh, hướng Diệp Hoài Dao ném qua.
Diệp Hoài Dao không có linh lực, chân phải ngừng trên mặt đất một chút, mượn lực dậm chân cả người nhào ra ngoài phạm vi công kích, thuận tay cầm lấy thanh trường kiếm nữ tu ném tới.
Cậu xoát xoát hai tiếng miết nhẹ hoa văn trên kiếm, một chiêu "Bạch hồng quán nhật" tung ra, vạt áo dài trong lúc đó bay bay đã muốn lăng không theo gió, xoay người xoay bước chân hướng thẳng về phía Báo vương đâm tới.
Đồng dạng Yên Lân bên kia cũng đồng thời bị tập kích, xung quanh còn có vài con Khuông Báo phát hiện bản thân đã bại lộ cũng bắt đầu gia nhập tấn công, cùng nhóm tu sĩ đánh thành một đoàn.
Mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, ai cũng không rảnh đi để ý người khác.
Nhưng Diệp Hoài Dao một kiếm đâm ra kia, tuy rằng không mang theo nửa phần linh lực nhưng lại khiến người khác cảm thấy kiếm vũ thanh quang, kiếm khí hiên ngang, không khỏi làm tâm thần người khác dao động phải liếc mắt nhìn.
Một tên đệ tử Tuệ Kiếm môn không nhịn được tìm kiếm phương hướng kiếm khí truyền đến, giương mắt nhìn không khỏi bật thốt lên: "Hay."
Minh không tử điện vân thiên khứ, chiếu nhật nghênh quang cái thế phong——
Phong quang sắc bén kinh trần, như nước biển lưu chuyển mênh mông cuồn cuộn. Mũi kiếm sáng lóe, tại nơi sâm lâm một mảnh âm u biến hóa kỳ lạ, tùy ý xuất ra một mảnh quang hoa.
Chỉ nghe Báo vương gầm lên giận dữ, máu bắn tung tóe, nơi ngực xuất hiện một đạo vết thương do kiếm chém qua, loạng choạng lùi về sau.
Bốn phía phút chốc yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc.
Tiêu sái minh lệ chẳng qua như một kiếm này, phong hoa tuyệt đại cũng chẳng qua như một kiếm này...