Liễu Hàn Yên thấy sau lưng lạnh toát, cô quay phắt lại, vận chân khí, cảnh giá nhìn Kiyota Jiro.
- Rốt cuộc ông là ai!?
Cô tin chắc mình chưa nói tên của mình cho đối phương, hơn nữa ông ta biết tiếng Trung, có nghĩa là từ đầu đến giờ ông ta giả ngây!
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, có rơi vào tình cảnh nào cũng không bị bất ngờ nhưng sự việc lần này vượt quá dự liệu của cô.
Kiyota Jiro không bận tâm đến Ryugasaki Ikuo đang chĩa súng vào mình, ông ta công khai tiến về phía Liễu Hàn Yên.
- Tôi là ai à? Cô nghĩ tôi là ai?
Vừa nói chuyện, cơ thể Kiyota Jiro vừa tỏa ra một luồng chân khí đen tối quỷ dị, ông ta đi qua chỗ nào chỗ đó lạnh hẳn xuống.
Hai mắt Liễu Hàn Yên đỏ lên, trong đầu cô lại hiện ra cảnh tượng thảm sát ngập máu ngày xưa, tên ma đầu lững thững tỏng làn khói đen lạnh buốt…
Đầu cô đau như sắp vỡ tung, cứ nhớ đến hồi ức này là cô lại đau đớn chết đi sống lại.
- Ông là Hắc La Sát? – Liễu Hàn Yên thì thào, nhưng lắc đầu ngay – Không… Tiếng nói của ông không giống Hắc La Sát, ông là đệ tử của lão?
Kiyota Jiro cười ha hả:
- Không phải đoán nữa, một cái tên khác của tôi chắc cô biết, tên thật của tôi là Kurozuka.
- Hả!?
Liễu Hàn Yên giật mình, trong tích tắc đã hiểu ra rất nhiều chuyện!
Vì sao Thi Ma Môn luôn lựa chọn hội Inagawa mà không chọn hội Yamaguchi hùng mạnh nhất?
Vì sao người Mỹ lại nhượng bộ hội Inagawa khi Thi Ma Môn ra mặt?
Vì sao Kiyota Jiro có quan hệ mật thiết với Kurozuka nhưng lại không có bất cứ hình ảnh nào lưu lại…
Tất cả là do Kiyota Jiro chính là Kurozuka! Con trai của Hắc La Sát! Thực ra hội Inagawa chính là cửa ngoài của Thi Ma Môn!
Thi Ma Môn đứng sau thao túng từ đầu đến cuối, chứ không có cái gì tên là hợp tác ở đây!
- Không cần ngạc nhiên quá đâu, tôi mong ngày này lâu lắm rồi, nếu cô còn không đến Nhật Bản cha tôi chắc sẽ phái người qua Trung Quốc tìm cô, tuy như thế có thể sẽ gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần có được thân xác cô thì hi sinh bao nhiêu cũng là đáng – Nụ cười của Kurozuka càng lúc càng dữ tợn.
Thấy Kurozuka không sợ mình, Ryugasaki Ikuo tức giận vô cùng, hét lên:
- Đồ khốn! Mau dừng lại! Còn bước nữa tao sẽ nổ súng!
Kurozuka lạnh lùng ngoái lại nói:
- Ngu xuẩn, ngay cả Bộ trưởng của các người cũng phải nể ta ba phần, mày bất quá chỉ là một tên cảnh thị mà dám đến tìm bản hội trưởng gây chuyện, mày có biết vì sao tao dẫn mày xuống đây không?
- Vì sao? – Ryugasaki cảnh giác hỏi.
- Vì mày sẽ chết ở đây mà không ai phát hiện ra – Kurozuka mắt hiện sát khí.
Nghe vậy Ryugasaki Ikuo biết là không ổn, liền bóp cò.
Pằng!
Họng súng cách Kurozuka chưa đầy bốn mét nhưng viên đạn vừa bay ra khỏi nòng đã lao vào một bức tường chân khí Tiên Thiên.
Chân khí đen ngòm lạnh như băng khiến viên đạn đông cứng lại giữa không trung, bên ngoài phủ một tầng băng.
- Sao… sao có thể… - Ryugasaki Ikuo sắc mặt trắng bệch.
Kurozuka vẻ mặt đầy giễu cợt:
- Xin lỗi nhé cảnh thị Ryugasaki, lần này không phải trận đấu mày tham gia được đâu.
Thấy tình hình diễn biến xấu, Liễu Hàn Yên định chạy đi cứu viên cảnh thị, liền phi thân qua, đánh liền ba chưởng Băng Ngưng.
Chưởng ấn của hàn khí Băng Ngưng nhằm vào phần đầu, phần ngực và phần bụng của Kurozuka.
- Hừ!
Kurozuka liếc qua vẻ khinh thường, tay phải đón Băng Ngưng Chưởng của Liễu Hàn Yên, tay trái chém ra Băng Ngưng Chưởng!
Nhưng chưởng ấn của hắn màu đen!
Ba luồng chưởng ấn màu trắng cùng đánh vào luồng chưởng ấn màu đen nhưng vẫn không mạnh bằng chưởng ấn đen.
Đùng! Một tiếng nổ rung nhà vang lên!
Liễu Hàn Yên cảm thấy chân khí này mạnh hơn mình ít nhất ba thành, đành gồng hai tay chặn trước người, bay ngược ra!
Nàng bỗng hiểu ra lý do vì sao nàng không nhận ra người này là võ giả, bởi vì tu vi của hắn còn cao hơn mình!
Sau khi chịu ảnh hưởng từ huy chương Hải Thần, thực lực của Liễu Hàn Yên đã tăng lên rất nhiều, sau khi đánh với Liễu Anh một trận, cô chắc chắn võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung không làm gì được mình.
Sợ rằng tên Kurozuka này đã nửa bước vào Tiên Thiên cao cấp, vượt qua võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung nhiều lắm rồi.
- Thật là cảm động, mạng mình còn chẳng giữ được mà vẫn nghĩ đến chuyện muốn cứu một gã người Nhật lạ mặt – Kurozuka thở dài vẻ nuối tiếc – Nhưng tiếc là cả hai chúng ta đều tu luyện Thiên Huyễn Băng Ngưng, lại đều ở tầng Băng Tâm Bình Ngọc, tu vi của cô lại không bằng ta, cô định đánh lại ta kiểu gì?
Nói rồi Kurozuka đẩy thẳng viên đạn đang đông cứng giữa không trung về phía Ryugasaki Ikuo!
Viên đạn mang theo một luồng chân khí Băng Ngưng đen, nhắm trúng ngực trái của Ryugasaki Ikuo!
- A!!!
Ryugasaki Ikuo ôm lấy trái tim mình, vẻ mặt đau khổ ngã nhào xuống đất, hai mắt trợn ngược, tắt thở.
Kurozuka phẩy tay lắc đầu:
- Ngu xuẩn, đáng tiếc mày là nam, không lấy làm vật thí nghiệm được.
Liễu Hàn Yên nghiến chặt răng, thầm tự trách mình thực lực chưa đủ, không cứu được viên cảnh thị chính nghĩa này.
Cô biết nơi này không thể ở lâu, liền quay đầu chạy về chỗ thang máy.
Kurozuka cười gian giảo, chân bước như gió:
- Chạy đâu!?
Từng luồng chân khí Băng Ngưng màu đen bắn ra liên tục, nhằm thẳng vào Liễu Hàn Yên!
Liễu Hàn Yên quay người dốc toàn lực đánh song chưởng:
- Băng Vân Loạn!
Chân khí trắng xanh cuộn lên như biển mây, hết đợt này đến đợt khác, miễn cưỡng trụ lại được chân khí đen.
Nhân cơ hội trống, Liễu Hàn Yên chạy vào thang máy, đóng cửa lại, đi lên.
Kurozuka cũng không vội đuổi theo, hắn đi đến cửa thang máy, rút điện thoại ra gọi.
- Em gái thân yêu, cô ta lên rồi đấy, đừng giết cô ta, cha muốn có cơ thể Tiên Thiên còn sống của cô ta cơ.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ lạnh như băng nhưng tinh tế:
- Căn bản chẳng cần mang cô ta xuống đó làm gì, vừa rồi có thể bắt cô ta ngay được.
- Ha ha, để cô ta hi vọng rồi khiến cô ta tuyệt vọng, trò chơi mèo vờn chuột này không phải rất thú vị sao?
- Chán chết – Cô gái dập máy.
Lúc này Liễu Hàn Yên đi thang máy trở lên, cửa vửa mở cô đã đẩy ra hai chưởng chân khí Băng Ngưng để đảm bảo không bị phục kích.
Nhưng đáng ngạc nhiên là trong hành lang không có một ai, im lìm không một tiếng động, cũng không thấy bất cứ tên vệ sĩ nào.
Liễu Hàn Yên không hề do dự, nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy.
Khi cô đang chạy qua vườn hoa, định nhảy qua tường ra ngoài thì bỗng phát hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp tóc dài quá eo, mặc một bộ kimono trắng muốt đang đứng trong tiểu đình nhìn mình.
Trên tay cô ta là một ống sáo ngọc xanh muốt bảy lỗ, treo một chùm dây trang trí màu đỏ.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên ngưng lại, nhìn cô gái kia chằm chằm lo bị đánh lén, cô gái đó cũng đang chăm chú nhìn Liễu Hàn Yên.
Hơn mười giây sau, Liễu Hàn Yên cho rằng cô gái này không định cản trở mình, định đi tiếp thì cô ta cất tiếng.
- Tôi không thích người nào đẹp hơn mình, tướng mạo của cô khiến tôi chán ghét lắm đấy – Cô gái nói một chuỗi tiếng Trung tinh tế tỉ mỉ.
Liễu Hàn Yên lo lắng:
- Cô là ai?
- Tuyết Nữ.
Nói rồi Tuyết Nữ nâng ống sáo lên môi thổi…
Một trận sóng âm tỏa ra, cây cối trong vườn rung lên xào xạc.
Một khúc nhạc du dương vang lên như tiếng suối róc rách trong khe núi, lại như tiếng gió vi vu trên thảo nguyên, cuốn người vào cõi mộng!
Liễu Hàn Yên không dám để ý đến khúc nhạc, vì cô nhận ra đây là một môn tuyệt học hùng mạnh trong Thủy Vân Tĩnh Trai!
- Trúc Hải Triều?
Liễu Hàn Yên càng căng thẳng hơn so với khi đối mặt cùng Kurozuka, đây là môn Âm Ba Công duy nhất của Thủy Vân Tĩnh Trai, do một vị cao thủ cấp Tông sư thời Tùy Đường tên là Vân Hà Khách, kết hợp nội công và âm luật sáng tác ra.
Tâm huyết cả đời của Tông sư làm sao có thể khinh thường được?
Môn Âm Ba Công này yêu cầu tu vi Tiên Thiên cao cấp mới có thể thi triển được, nếu chân khí không đủ sẽ tự đánh tan kinh mạch trong cơ thể, khí tuyệt mạng vong!
Hơn nữa, có thực lực Tiên Thiên cao cấp mà không lĩnh hội được hàm ý của âm luật trong khúc nhạc cũng không thi triển được.
Có thể nói đây là di vật mà bậc tiền bối lưu lại để tìm kiếm “tri âm” hậu thế, chỉ khi nào cảm nhận được hoàn toàn ý cảnh của khúc nhạc này mới có thể học được Âm Ba Công.
Cả Thủy Vân Tĩnh Trai, cả Chưởng môn, cả Tông sư Lăng Vân sư thái đều không học được môn võ công này. Mấy chục năm nay chưa từng có người học được.