Bên ngoài tuyết yên lặng rơi, từng giọt nước trên mái chậm rãi nhỏ giọt như tiếng mưa.
Trong căn phòng nhàn nhạt huân hương, chăn đệm ấm áp, trong lòng ngực còn có một lò lửa nhỏ.
Khi tỉnh lại, Úc Thần Niên còn tưởng mình đang nằm mơ.
Cảnh tượng an nhàn thư thích như vậy, đã nhiều năm rồi hắn chỉ có thể cảm nhận trong mơ.
Hơi giật giật cánh tay, cảm nhận được mềm mại truyền đến, Úc Thần Niên hơi cúi đầu, nhìn thấy Thời Thanh đang vùi trong lòng mình ngủ say.
Tiểu thiếu niên ngủ hồng cả khuôn mặt, đôi ngươi đen láy linh động kiêu căng nhìn người giờ đây ẩn giấu phía sau hàng mi dài.
Nhìn dáng vẻ này cứ tưởng cậu chỉ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Úc Thần Niên tất nhiên biết là không phải.
Lúc Thời Thanh mở mắt ra, sẽ biến thành tiểu thiếu gia ăn sung mặc sướng xem thường hắn, thích trêu chọc hắn.
Từ nhỏ hắn đã bị ức hiếp nên đối với những người này không có cảm giác gì.
Úc Thần Niên kiêu ngạo, hắn cảm thấy bọn họ không đáng để hắn hận.
Hắn như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ ngủ đông chờ đợi thời cơ, ban cho những kẻ cản trở hắn một đòn chí mạng.
Hắn sẽ không vì cái chết của bọn họ mà vướng bận, thứ gọi là hổ thẹn, có ai xứng.
Trong mắt Úc Thần Niên, Thời Thanh từng không khác gì những hoàng huynh kia.
Chỉ là bây giờ nhìn khuôn mặt ửng hồng ngủ say này, chốc chốc lại thở nhẹ lên tay hắn, trong lòng Úc Thần Niên lại có chút phức tạp kì lạ.
Đứa nhỏ kiêu ngạo nhưng lại yếu đuối như vậy.
Thật giống như bé mèo con hắn từng muốn có.
【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: /% 】
Thanh niên cảm nhận được thiếu niên trong lòng hơi cử động cơ thể, bờ môi mềm mại khép mở, chẹp chẹp có vẻ nhưng đang nằm mơ ăn ngon, lông mi cong vểnh cũng run lên.
Hắn biết Thời Thanh sắp tỉnh rồi.
Úc Thần Niên nhắm chặt mắt lại, như vẫn luôn ngủ vậy.
Thân thể trong lòng cử động mạnh hơn, hắn có thể cảm thụ được Thời Thanh mơ màng cọ cọ, yếu ớt rầm rì.
Một lát sau, tiểu thiếu gia tỉnh táo lại, cậu vén chăn lên, ngáp lớn một cái.
Một giây sau, Úc Thần Niên lại cảm thấy cái chân mềm mại của Thời Thanh đạp đạp eo hắn, không khác gì gãi ngứa.
Âm thanh của tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh ngủ có chút khàn, nhưng giọng điệu vẫn cứ kiêu ngạo, "Này! Sao còn ngủ, dậy!"
Úc Thần Niên thuận theo mở mắt ra.
Thời Thanh bò khỏi chăn với khuôn mặt thỏa mãn, thấy Úc Thần Niên tỉnh rồi liền hừ hừ hếch cằm nhỏ, tỏ vẻ "Người hầu hạ rất tốt, bản tiểu gia rất hài lòng" :
"Xem ra ngươi vẫn dùng được, không đáng ghét như bọn họ nói, lần sau ta muốn ngủ thì ngươi đến làm ấm giường cho ta."
Cậu đang ra lệnh, hiển nhiên không có ý định để Úc Thần Niên cự tuyệt.
Úc Thần Niên cũng không định thế.
Ít nhất so với mấy hoàng huynh kia, tiểu thiếu gia yếu ớt này vẫn làm hắn thoải mái hơn.
Thời tiểu gia ra lệnh xong, lớn giọng gọi thái giám bên ngoài vào.
Úc Thần Niên ngồi nhìn cậu tùy ý giơ tay ra, để thái giám hầu hạ mặc quần áo, mặc xong xuôi thì ngồi lại lên giường để mang tất, giày.
Cuộc đời không bao giờ tự mình mặc quần áo, đi giày như Thời Thanh, Úc Thần Niên nghĩ có lẽ bản thân hắn nếu như vậy cũng sẽ muốn.
Khi hai người tới ngự thư phòng thì đã là xế chiều, mấy hoàng tử nhiệt tình thân thiết chào hỏi với Thời Thanh, còn có hoàng tử sai người hầm canh an thần cho cậu, quả thật là quan tâm chăm sóc vô cùng.
Bọn họ rất ăn ý bỏ qua Úc Thần Niên đang cúi đầu làm bản thân không còn cao to như trước đứng cạnh Thời Thanh.
Không ai hỏi tiểu đệ này có chịu oan ức vì tính khí của Thời Thanh không.
Cũng không ai dị nghị gì với chuyện đổ hết lỗi lên đầu hắn.
Chỉ là bắt đầu từ ngày đó, Thời tiểu gia vốn chỉ chọc ghẹo Úc Thần Niên như phát hiện ra trò chơi mới.
Cậu bắt đầu hứng thú sai bảo hoàng tử Úc Thần Niên này làm những chuyện chỉ nô bộc mới làm.
Ví dụ như yêu cầu Úc Thần Niên ngày nào cũng phải đến sớm, để lúc cậu xuống kiệu tại bậc thang ở ngự thư phòng, Úc Thần Niên có thể cõng cậu đi vào.
Phải biết, trước đó đây là việc của thái giám.
Kể cả giờ nghỉ trưa ngắn ngủi mà Thời Thanh cũng không buông tha cho Úc Thần Niên.
Cậu không để Úc Thần Niên quay về phòng, mà bắt hắn về tới chỗ mình.
Theo như thái giám hầu hạ Thời Thanh do các hoàng tử sai đến bẩm báo, Thời Thanh yêu cầu Úc Thần Niên hát xướng như ca cơ, thậm chí còn đạp lên người Úc Thần Niên.
Mà các hoàng tử có nói bóng gió, tiểu thiếu gia không chút khách khí nói rằng, từ bây giờ, cậu muốn Úc Thần Niên hầu hạ mình.
Hầu hạ!
Còn không phải là xem Úc Thần Niên như hạ nhân hay sao!
Không hề che giấu.
Dù gì hắn cũng là một hoàng tử, dù thân phận mẹ đẻ thấp kém, mẹ nuôi thì là phế hậu, nhưng có thân phận hoàng tử thì ngay cả bọn họ cũng không dám đối với hắn như vậy.
Dĩ nhiên không phải sợ Úc Thần Niên, mà sợ nhỡ như phụ hoàng có ý kiến, cũng là long tử phượng tôn, ức hiếp gì đó còn chưa tính, đã ở trong cung rồi thì chưa chắc được liệu phụ hoàng có tức giận hay không.
Các hoàng tử đều âm thầm mong đợi phụ hoàng nổi giận, lúc đó bọn họ có thể nhân cơ hội an ủi Thời Thanh bị quở trách.
Kết quả đã qua ngày, hoàng đế bệ hạ mọi chuyện to nhỏ trong cung nắm rõ như lòng bàn tay thế mà chưa hề tỏ vẻ gì.
Không tỏ vẻ, thì là ủng hộ.
Quả nhiên, địa vị của Thời Thanh trong lòng phụ hoàng cao hơn nhiều so với hoàng tử bọn họ.
Đồng thời, địa vị của Úc Thần Niên trong lòng phụ hoàng còn thấp hơn họ nghĩ.
Vốn dĩ đem việc bắt nạt Úc Thần Niên làm thú vui, các hoàng tử bây giờ lại thêm coi thường đứa em út này.
Sau lưng hắn không có thế lực của mẫu thân, người thì chất phác, phụ hoàng không thích hắn, tiện tay bắt nạt chút cho vui cũng coi như là lạc thú.
Ngày thứ , Thời Thanh ngồi kiệu đến bậc thang ngự thư phòng, phát hiện thanh niên vốn đứng trên hành lang lại không cảm xúc đứng trong tuyết.
Giày của hắn đã bị tuyết vùi hơn phân nửa, trên người cũng nhuốm một tầng tuyết, có thấy thấy được hắn đã đứng ở đây lâu lắm rồi.
Lông mày của tiểu thiếu gia lập tức nhíu lại.
Từ nhỏ kim tôn ngọc quý, đôi chân không dính mưa tuyết giận đùng đùng vén rèm nhảy thẳng xuống.
"Tiểu gia, tiểu gia ngài cẩn thận chút..."
Hành động này làm cho thái giám hầu hạ cậu cuống lên, cả đám như đang theo sau đứa bé mới tập đi, cẩn thận từng chút một sợ hãi Thời Thanh sẽ ngã.
"Tránh ra! !"
Úc Thần Niên xa xa nhìn Thời Thanh thét đuổi người như sư tử con bi bô, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thái độ hưng binh vấn tội đi tới trước mặt hắn.
"Ai cho ngươi đứng ở đây!"
Âm thanh mềm mại nay vì tức giận mà đanh lại.
Bé mèo tức giận kêu, như phát hiện có kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình: "Bọn họ không biết ngày nào ngươi cũng phải cõng ta tới ngự thư phòng à! Cả người tuyết thế ngày thì sao cõng được!"
Úc Thần Niên ngơ ngác.
Hắn không nghĩ Thời Thanh sẽ tức giận vì việc này, hắn cứ tưởng, dựa theo cái tính bị chiều hư của cậu thì nếu thấy hắn dính toàn tuyết thế này, sẽ gọi thái giám đến cõng mới đúng.
Thấy hắn không trả lời, tiểu thiếu gia càng thêm nổi giận:
"Nói chuyện đi!"
Úc Thần Niên: "Đại hoàng huynh, nói mấy ngày nay ta không lên lớp, phạt đứng trong tuyết tự cảnh tỉnh bản thân."
Thời mèo con bùng nổ.
"Ai mà không biết ngươi là người của ta, hắn dám bôi tro lên mặt ta sao! !"
Trên thực tế thì không phải.
Đại hoàng tử chỉ tìm đại một lí do mà thôi.
Cũng tại trước đây Cửu hoàng tử không người trông nom, ai cũng có thể giẫm đạp.
Mà bây giờ, đôi ngươi trầm tĩnh của Úc Thần Niên nhìn tiểu thiếu niên tức giận vì hắn bị phạt.
Cậu giận đỏ tía tai, như phát hiện đồ ăn mình vất vẻ tích trữ bỗng dưng bị cướp đi, bi bô rống giận:
"Ngươi là người hầu của ta, bọn họ dựa vào gì mà dám động vào!"
"Là của ta! !"
"Của ta! !"
Xả một tràng xong, tiểu thiếu gia bực bội trừng Úc Thần Niên một cái.
"Ngươi cũng quá vô dụng, theo ta mấy ngày đã thiệt rồi, thế mà còn để cho bọn họ bắt nạt!"
Thái giám thấy cậu cũng không tức giận như lúc đầu nữa, mới cẩn thận đi tới, "Tiểu gia, ngài đừng đứng trong tuyết, giày ướt hết cả rồi."
Thời Thanh vì câu này càng thêm tức giận.
"Cả lưng Úc Thần Niên toàn là nước tuyết! ! Sao hắn cõng ta được! Đại ca a có ý gì chứ, ta tới học chung chứ không phải đến để ăn cục tức! Úc Thần Niên cõng ta mấy ngày, thế mà hắn lại phạt Úc Thần Niên, không coi ta ra gì!"
Bọn thái giám: "..."
Cái logic này sai quá sai.
Tiểu thiếu niên có thể biến không logic thành logic vô cùng hoàn toàn không quan tâm, giận đùng đùng quay người chạy vào ngự thư phòng.
"Ta nhất định phải bắt hắn giải thích! !"
Chạy chưa đến hai bước, cậu quay đầu nhìn lại Úc Thần Niên thúc giục: "Ngươi đần thế! Còn không mau đi theo!"
Úc Thần Niên đi được vài bước, đôi chân sớm cứng ngắc làm hắn vấp ngã.
Nhưng hắn hồi phục rất nhanh.
Đi hai, ba bước, liền dần dần cảm nhận được tri giác.
bước, bước, bước...
Hắn đuổi theo thân ảnh khoác mũ che đỏ tươi kia, đôi mắt ngày càng sáng, bước chân cxung ngày càng nhẹ.
【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: /% 】