Thời điểm Thời Thanh nổi giận đùng đùng tiến vào ngự thư phòng, mấy hoàng tử đang ấm áp ngồi bên trong nhìn thấy bộ dáng chật vật dính tuyết của cậu mà sững sờ.
Tiểu thiếu gia bình thường kiêu ngạo, từ lần đầu tiên gặp đến giờ, bọn họ chưa từng thầy qua cậu dính phải một giọt mưa.
Các đại thần mỗi ngày khi tới cung đều phải xuống kiệu đi bộ vào điện, các hoàng tử ở trong cung cũng không thể ngồi kiệu.
Nhóm nương nương trong hậu cung thì có thể, chỉ là hậu cung và tiền điện bị ngăn cách hoàn toàn, nếu muốn đến tiền điện thì cũng phải dựa theo quy củ.
Cả triều đình to lớn thế này, ngoại trừ phụ hoàng đang ngồi trên long ỷ, thì cũng chỉ có Thời Thanh có thể vào cung mà không cần xuống kiệu.
Tiểu thiếu gia kiêu ngạo không phụ lòng các đãi ngộ này, nếu hoàng để đồng ý để cậu không cần xuống kiệu, thì cậu có thể ngồi thẳng đến ngự thư phòng, lên cầu thang thì cần người cõng.
Cậu không sợ trời sợ đất, dạo này chèn ép Úc Thần Niên, Thời tiểu gia càng thêm kiêu, nhìn đôi giày thêu mây xanh bằng kim tuyến đi cả một ngày rồi mà vẫn trắng như tuyết kia cũng có thể đoán được hai chân của cậu gần như chưa từng đặt xuống đất bao giờ.
Mà giờ đầy, mái tóc đen bóng của tiểu thiếu gia dính tuyết chưa tan, trên áo choàng đỏ cũng lấm tấm trắng, ngay cả đế giày trắng tinh không dính bẩn lại đạp trên nước tuyết tan.
"Thời Thanh? Sao không sai thái giám cõng vào?"
Các hoàng tử đều đứng lên hỏi han ân cần, lời này do chính Đại hoàng tử nói, vừa nói xong thì cười một cái, đưa tay ra thân thiết giúp Thời Thanh cởi áo choàng.
Thời Thanh lại tránh ra, con ngươi tràn đầy bất mãn: "Đại ca ca, ngươi có ý gì!"
Đại hoàng tử: "?"
Đại hoàng tử: "Ta làm sao vậy?"
Thời Thanh tạc mao: "Ngươi không thích ta cứ việc nói thẳng, nhìn ta không vừa mắt thì nói cho ta, ngươi bắt nạt ta như thế là có ý gì! !"
"Ta bắt nạt? Ta... Ta làm sao bắt nạt ngươi?"
Đại hoàng tử đột ngột bị oan tỏ ra hoang mang.
Ai lại không biết địa vị của Thời Thanh.
Gã không đần không điên, tại sao lại đi bắt nạt Thời Thanh.
"Lại còn chối!"
Tiểu thiếu gia càng thêm nổi giận, cậu quay người, bạch bạch bạch chạy tới cửa, lôi Úc Thần Niên cả người dính tuyết không tiến vào.
"Mấy ngày vừa rồi ai cũng biết hắn cõng ta xuống kiệu, ngươi bắt hắn đứng trong tuyết lâu như thế, cả người ướt hết rồi thì làm sao cõng ta!"
Đại hoàng tử: "..."
Gã chỉ bắt nạt Úc Thần Niên một chút, sao vào miệng Thời Thanh liền biến thành gã bắt nạt cậu rồi.
Coi như đáy lòng có đệt mẹ mày bao nhiêu thì cũng phải nhẫn không thể chọc giận Thời Thanh, gã cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nuốt ngược cục tức này.
Gã cười cười, thân thiết kéo tay Thời Thanh: "Thời Thanh, ta thật sự không có ý đó, chỉ là thời gian vừa qua Cửu đệ không chuyên tâm học hành, ta thân làm huynh trưởng, khó tránh ky vọng vào nó, mới phải phạt đệ ấy."
"Cửu đệ không thể cõng ngươi, ta sai thái giám đến cõng ngươi nha?"
"Không cần!"
Người bình thường thì còn cho qua, chứ trong cuộc đời của Thời Thanh thì không có cái khái niệm này.
Cậu hoàn toàn không nể mặt hất tay Đại hoàng tử, thái độ ác liệt:
"Bọn thái giám kia có ai tốt hơn Úc Thần Niên không, gầy béo không nói rồi, còn khó ngửi, ta muốn mỗi Úc Thần Niên thôi!"
Điều này rất phù hợp với tính cách của tiểu thiếu gia.
Từ trước đến nay, cậu đã quyết thì không có chuyện rút lại.
Thái giám hầu hạ trong cung không thể so với nô bộc phổ thông bên ngoài.
Từ nhỏ đẽ bị cắt đường con cháu, hầu hạ người khác, sáng đi sớm tối về muộn, ăn uống cũng không ngon lành gì cho cam, tất nhiên không thể béo được.
Để bọn họ cõng cũng chẳng có gì êm ái.
Hơn nữa thái giám bị cắt đường con cháu phần đa đều bị đái chợt, không khống chế được sẽ tiểu ra một chút.
Vì để chủ nhân không ngửi mùi hôi trên cơ thể, phần lớn thái giám sẽ sai người mua phấn thơm đem vào cung dùng.
Ngoại trừ các thái giám được yêu thích, thì các thái giám bình thường khác không có tiền bạc gì, chỉ có thể mua phấn rẻ tiền, tuy dùng có chút nồng, khó ngửi.
Nhưng mà còn hơn là để chủ nhân ngửi thấy cái mùi bất nhã kia.
Thế nên ngoài cung mới bảo thái giám bị thiến như nửa nữ nhân, đi đâu cũng có mùi phấn thơm tỏa ra, nhìn vào sẽ nghĩ mấy ổng nữ tính quá chứ sao.
Quay lại đề tài chính, Thời Thanh tới để học cùng, đương nhiên sẽ không mang theo người hầu, lần nào cũng cần thái giám cõng.
Trước đây Thời Thanh tiểu gia có thể chịu, dù sao cũng không có lựa chọn khác, được Úc Thần Niên cõng mấy ngày, không khác gì nếm qua quả ngọt hiếm thấy.
Cậu ngang ngược hỏi vặn Đại hoàng tử:
"Mấy ngày nay Úc Thần Niên ở cùng ta ai cũng biết, ngươi phạt hắn thì chính là phạt ta, từ khi học chung với ngươi, sáng sớm tiến cung, mặt trời xuống núi mới được về nhà, bị phạt đánh ta cũng chịu tay, tận tâm tận lực với ngươi như vậy, ngươi lại lấy Úc Thần Niên ra để vả mặt ta, phạt ta nữa, đạo lý gì đây!"
Đại hoàng tử tức suýt bật cười.
"Phạt Úc Thân Niên thì liên quan gì tới ngươi đâu!"
Thời Thanh cây ngay không sợ chết đứng: "Nếu ngươi không phạt hắn thì sao ta bị dính tuyết cả người thế này!"
Nghe vô lí nhưng rất có lí.
Các hoàng tử khác thấy hai người xích mích, không khỏi cao hứng.
Lửa cháy to, đổ thêm dầu chút cho nóng.
"Đúng đó đại ca, huynh không đúng rồi."
"Thời Thanh còn nhỏ, ở nhà được cưng chiều, vào cung thì làm thư đồng của huynh đã chịu khổ rồi, oan ức cũng là chuyện đương nhiên."
"Đại ca, huynh mau xin lỗi Thời Thanh, chớ để lần sau tiếp diễn, đệ ấy đang yên đang lành bỗng dưng bị nhục nhã, đáng thương biết bao."
Đối với Thời Thanh mà nói, cậu không bao giờ lo lắng mình đúng hay sai.
Bởi vì tất cả mọi người xung quanh chỉ có một suy nghĩ.
Thời Thanh không sai, người chọc đến cậu mới sai.
Nếu như cậu sai, mời xem lại điều một.
Như Úc Thần Niên bị Thời Thanh bắt nạt hụt, lại biến thành lỗi của Úc Thần Niên.
Lúc đó Đại hoàng tử còn đặc biệt cười trên sự đau khổ của người khác.
Nay gậy ông đập lưng ông.
Đại hoàng tử: "..."
Dính tên rồi mới hiểu cảm giác không sai nhưng lại bị lôi kéo bảo "Ngươi sai rồi nên ngươi phải cúi đầu xin lỗi" uất ức chừng nào.
Đại hoàng tử vốn là con trưởng, luôn tự biết rằng mình mang bậc cao hơn các đệ đệ kia.
Quấn lấy Thời Thanh chẳng qua cũng vì kiêng kị sau lưng cậu có Thời Thừa tướng và phụ hoàng.
Mà bị chỉ thẳng tay mắng trước mặt các đệ đệ như thế, nói không giận trong lòng thì có thật không?
Chỉ là giận thế nào đi nữa, nghĩ tới Thời Thanh sẽ làm chỗ dựa tốt, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Gã hít sâu một hơi, nở một nụ cười, nhịn đến nghiến răng, nỗ lực duy trì nụ cười dịu dàng:
"Thời Thanh, là đại ca không tốt, lần sau ta sẽ không như vậy, đệ đừng nóng giận được không?"
Tiểu thiếu gia giờ mới dịu xuống.
Cậu hừ một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, tỏ vẻ "Ta khoan dung lắm rồi đấy": "Được thôi, coi như ngươi biết sai, lần này ta tha thứ."
Đây chính là điển hình của việc ăn cướp còn la làng.
Nụ cười của Đại hoàng tử suýt nữa tắt ngúm.
Gã nhìn quanh một vòng, thấy ngoại trừ Úc Thần Niên trước sau như một yên lặng cúi đầu, các đệ đệ khác đều cười nhạo nhìn gã.
Chưa bao giờ gã chịu oan ức như lần này.
Nhẫn nhịn, nhưng nhẫn không nổi.
Đại hoàng tử cười cứng ngắc, khô khan nói: "Hôm nay ta có hơi buồn ngủ, đi nghỉ trước, phiền các đệ đệ bẩm báo với thiếu phó một tiếng."
Nói xong, gã liền vội vã quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng, chắc sắp thăng thiên rồi.
Các hoàng tử còn lại nhìn nhau, lại thân thiết nói chuyện với Thời Thanh.
"Coi người đệ ướt thế này."
"Đệ cũng quá trẻ con rồi, nếu không thoải mái thì về ngự thư phòng lại nói, cả người toàn nước tuyết, nhanh đi thay đồ đi, nhỡ nhiễm phong hàn thì sao."
"Nhìn giày của đệ nữa, cũng ướt luôn rồi, đệ còn giày không? Nếu không thì ta sai người sang phòng ta lấy một đôi cho đệ, yên tâm, là giày mới."
Mọi người đều vây quanh Thời Thanh.
Tất cả đều đau lòng, cứ như việc cậu đứng một chút trong tuyết là chuyện kinh thiên động địa gì không bằng.
Úc Thần Niên tội nghiệp vẫn trước sau không ai để tâm.
Tiểu thiếu gia từ lâu đã quen thuộc loại đãi ngộ này, hắt xì một cái, chùi chùi mũi nhỏ: "Không có gì, nam tử hán đại trượng phu, chuyện nhỏ thôi."
"Trong phòng ta có quần áo tắm rửa rồi, đi thay là được." Nói xong, cậu cũng không quên Úc Thần Niên, quay người nhìn hắn vẫn im lặng như không tồn tại.
Ngữ khí cũng không khá hơn chút nào : "Sững sờ làm gì! Đi mau!"
Úc Thần Niên luôn bị cả cung cho là hiền như cục bột đi theo, hắn đứng trong tuyết một thời gian dài, đi từng nào nước chảy xuống từng đó.
Các hoàng tử không chê Thời Thanh, có thể ghét bỏ Úc Thần Niên, vì vậy dồn dập tránh ra.
Hắn tỏ vẻ không thấy biểu tình xem thường của các hoàng huynh, chỉ nhìn thiếu niên phía trước, đi từng bước vững vàng mà chậm chạp.
Sau khi ra ngoài, Thời Thanh không đi thẳng vào phòng mà kéo tay Úc Thần Niên.
Thanh niên theo bản năng né ra.
Tiểu thiếu gia sững sờ, khuôn mặt trắng mịn lập tức lộ ra bất mãn: "Ngươi làm gì!"
Úc Thần Niên rũ mắt, tay không tự nhiên buông xuống: "Bẩn."
"Nước thôi, bẩn cái gì, phiền quá."
Thời Thanh lại không hề quan tâm, miệng thì cằn nhằn, bá đạo kéo tay Úc Thần Niên đi tiếp.
Cậu nhỏ giọng nói: "Ta muốn nghe lén coi hoàng huynh có nói xấu ta hay không, ngươi đi chung với ta, nếu bị phát hiện phải bảo vệ ta, nghe chưa?"
"Được."
Có lẽ cảm thấy mình làm như vậy có hơi tiểu nhân, nhưng muốn để Úc Thần Niên đứng ra thì phải lôi kéo hắn trước đã.
Tiểu thiếu gia thận trọng hất cằm lên: "Ta không phải vì không có thái giám mới gọi ngươi tới, mà là vì ta coi trọng ngươi, dù ngươi đơn thuần ngu ngốc, ít nhiều cũng cao to, vẫn dùng được."
Thời Thanh hoàn toàn không ý thức được mình lỡ mồm lỡ miệng, nói xong câu liền mạnh dạn lôi Úc Thần Niên đi quan sát xung quanh, rồi nhón chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
Đi được hai bước đã cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại thấy Úc Thần Niên thản nhiên bước đến, khuôn mặt nhỏ bé hiện lên vẻ tiếc mài sắt không thành kim.
"Tên ngốc này, bảo ngươi đi nghe lén thì phải cúi thấp đầu xuống để người ta không thấy!"
Vì vậy, Úc Thần Niên cúi đầu xuống.
Mắt vẫn nhìn thẳng thiếu niên phía trước.
Tên trộm Thời Thanh khuỵu người, rón rén đi, từ góc độ của Úc Thần Niên có thể thấy cậu rất cố gắng kiễng chân đi từng bước.
Rõ ràng là một đứa nhóc có tật giật mình, nhưng nhìn thể nào cũng không ghét nổi.
【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: /% 】
Hệ thống rất không hiểu: 【 Kí chủ có làm gì đâu? 】
Thời Thanh: 【 Chắc tại tao đẹp trai quá, hì hì hì hì. 】
Lúc hai người đến trước cửa phòng Đại hoàng tử, thái giám đứng canh cũng không thấy đâu.
Để tỏ vẻ giản dị tiết kiệm, khi đến ngự thư phòng thì các hoàng tử chỉ mang theo một thái giám hầu hạ, thái giám hầu hạ thư đồng thì là người hầu của ngự thư phòng.
Khác với thư đồng, thái giám bên người các hoàng tử đều là tâm phúc.
Dù sao cung nữ tuổi vẫn có thể xuất cung lấy chồng, nhưng thái giám thì ở trong cung cả đời, nên mới đáng tin hơn cung nữ, các hoàng tử cũng thích thái giám hầu hạ hơn.
Hiện tại thái giám của Đại hoàng tử không ở bên ngoài thì là ở trong phòng.
Thời Thanh lôi tay Úc Thần, nép vào cửa.
Úc Thần Niên im lặng đứng bên cạnh cậu, nhìn Thời Thanh trợn tròn con mắt, nghiêng người kề tai sát cửa.
Cũng không cần nghe lén làm gì, ai bảo âm thanh của Đại hoàng tử rất lớn, đứng ở cửa cũng nghe được.
Bởi vì gã đang đập đồ
—— choang! !
Chắc là ấm trà bị ném xuống đất.
Tiếp theo là tiếng rống giận dữ của Đại hoàng tử: "Nó có xem ai ra gì không! Nếu không phải cho phụ hoàng mặt mũi thì ta đã sớm cho nó biết thế nào là lễ độ rồi!"
Lại truyền tới thanh âm của thái giám: "Điện hạ, điện hạ bớt giận, cần phải nhỏ giọng chút, nếu để cho người nghe thấy..."
"Nghe thì cứ nghe đi! Cũng chỉ là một thần tử, lẽ nào phụ hoàng định vì một đứa con của thừa tướng mà chán ghét con trưởng của mình sao?! Ai cho phép nó dám nói chuyện với một hoàng tử như vậy chứ, ta còn nể mặt phụ hoàng cắn răng chịu đựng. Một thư đồng mà dám làm càn đến thế, đợi bản điện hạ lên ngôi..."
Úc Thần Niên không hề bất ngờ với toan tính của Đại hoàng tử.
Trong mấy hoàng huynh thì Đại hoàng tử là bạo ngược nhất, từ nhỏ tới lớn, Úc Thần Niên chịu không ít hình phạt của gã.
Trước kia, trong cung có nhiều vụ cung nữ mất tích một cách bí ẩn, sau đó có người phát hiện xác chết cung nhân có nhiều ngoại thương, chỉ vì mẫu phi của Đại hoàng tử được sủng ái nên chuyện này coi như gió bay.
Gã có thể kìm nén về phòng mới phát tiết đã nằm ngoài dự liệu của Úc Thần Niên.
Thấy Thời Thanh đang sôi máu giận giữ muốn mở cửa ra, Úc Thần Niên cầm tay cậu ngăn lại.
Nếu làm lớn chuyện này lên thì Thời Thanh cố tình gây rối không thể thắng được.
Tới tai hoàng thượng, Đại hoàng tử sẽ trở mặt không nhận, Thời Thanh từ nhỏ đã được chiều hư làm sao có khả năng đánh lại.
Thái giám trong phòng đang cố gắng an ủi Đại hoàng tử: "Điện hạ phải cố nhịn một chút, Thời tiểu gia kia chỉ là thần tử, điện hạ mới thật sự là lông tử phượng tôn, cứ đợi vào ngày sau đã."
"Đúng, đợi có cơ hội, bổn điện hạ sẽ trả lại hết, không lấy mạng nó mà giữ nó lại, bắt nó hầu hạ ta, cái gương mặt xuất sắc kia không phải nó lấy làm kiêu ngạo lắm sao? Làm luyến sủng của bổn điện hạ, hằng đêm bị đặt trên giường hầu hạ, để xem còn cao quý nữa không."
Đồng tử của Úc Thần Niên co rút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau