Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ đếm ngược đến kỳ hạn, Thời Thanh và Úc Thần Niên xuất cung.

Đích đến là thanh lâu.

Khi Úc Thần Niên đứng với Thời Thanh trước cửa thanh lâu, sắc mặt đã không còn dễ nhìn, lúc hắn thấy được vẻ mặt "khách quen" của cậu được các cô nương nhiệt tình chào đón, mặt còn đen hơn nhọ nồi.

"Ôi chao! ! Thời tiểu gia!"

Thời Thanh đi vào, tú bà liền tươi rói đến đón, giọng điệu thân thiết vô cùng: "Đã lâu lắm rồi ngài mới đến đó, Tình Tình Thúy Thúy đã ngóng chờ ngài lắm đấy."

"Mấy bữa nay lạnh lắm, ta lười đi."

Tiểu thiếu gia đối với loại tình huống được mọi người vây quanh tập mãi thành quen, vung vung tay tùy ý nói: "Hôm nay ta mang theo người đến, tìm một vài cô nương tốt, có tướng mạo kỹ năng."

"Ôi chao! Ôi chao! Tiểu gia ngài yên tâm, chỗ này không thiếu gì cô nương tốt."

Tú bà nói xong, thấy Thời Thanh đi lên tầng, liền xoay người nhiệt tình kéo tay Úc Thần Niên: "Gia à, tôi chưa bao giờ thấy ngài, không biết là công tử nhà ai?"

Úc Thần Niên ngẩng đầu, nhìn tiểu thiếu gia tự mình lên lầu trên cũng không thèm quay đầu lại, trầm mặc bỏ tay tú bà ra.

Tú bà sững sờ: "Gia, ngài..."

Bà đối mặt với tầm mắt của thanh niên kia.

Đáy mắt tràn đầy sát khí, chỉ im lặng nhưng làm người bà phải run rẩy, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

"Ngươi làm cái gì đấy, chậm chết rồi."

Đứng trên cửa cầu thang, Thời Thanh mới phát hiện Úc Thần Niên không đi cùng, thiếu kiên nhẫn quay người thúc giục: "Nhanh lên, ta chết rét luôn đây."

Úc Thần Niên thu hồi tầm mắt lạnh lùng, đi lên cầu thang, cùng Thời Thanh đến gian phòng cậu hay dùng.

Vừa vào cửa, hương thơm đã xông đến trước mặt, tiểu thiếu gia không nhịn được ho khan, bọp mũi quạt quạt nhắc nhở:

"Cái mùi chết người này, lần trước ta đã bảo đừng có dùng nữa rồi, hôi chết đi được, mau đổi đi."

Úc Thần Niên theo sau nghe vậy, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi thường xuyên đến nơi này?"

"Tất nhiên."

Thời Thanh quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế, bình thản đẩy ấm trà sang chỗ Úc Thần Niên: "Rót cho ta chén trà làm ấm người coi, trời lạnh chết đi được."

Thanh niên trầm mặc ngồi xuống, vừa rót trà vừa hỏi: "Ngươi chỉ mới lớn, sao lại đến những chỗ thế này."

"Người khác tuổi ta đã kết hôn luôn rồi, ta đi tìm thú vui không phải rất bình thường sao?"

Tìm thú vui.

Nghe đến ba chữ này, Úc Thần Niên siết chặt tay cầm tách trà, trong lòng như nổi lửa.

Đúng rồi.

Có lẽ vì những ngày qua Thời Thanh đều quấn lấy hắn, làm hắn quên mất.

Thời Thanh ăn chơi có tiếng, truyền khắp kinh thành, bản thân cậu cũng không che giấu, thậm chí còn khoe khoang.

Trước đây cậu còn nói tay cô nương đầu bảng của thanh lâu sờ không êm, muốn tìm phụ hoàng ban cho một cung nữ xinh đẹp.

【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: / 】

【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: / 】

【 Keng! Độ bài xích của Úc Thần Niên: / 】

Hệ thống muốn khóc.

【 Kí chủ, độ bài xích của hắn đang tăng như điên kìa huhuhu 】

Thời Thanh nhấp ngụm trà: 【 Đừng có gấp. 】

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, nhóm oanh oanh yến yến mang theo một làn gió thơm đi vào, "Thời tiểu gia đã lâu không đến."

"Không thể hiểu nổi tiểu gia có thể nhân tâm như vậy, một tháng không hề đến gặp thiếp."

Thời Thanh bị một đám cô nương vây quanh, thích ý vô cùng, quen thuộc liếc mắt đưa tình với các nàng:

"Một tháng gì chứ, dạo này trời lạnh, ta không tới có mấy ngày thôi, hai ngày trước không phải tới rồi sao."

Các cô nương đều cười duyên cãi lại:

"Tiểu gia nguỵ biện, thiếp bảo ngài không đến gặp thiếp, lần trước ngài đến cũng không gọi thiếp, làm người ta đếm ngày đợi ngài, đúng tròn một tháng rồi."

"Đúng đó tiểu gia, nếu ngài sợ lạnh thì trong này rất ấm nè, theo phân phó của ngài, luôn đốt than mỗi giờ đấy."

Thời Thanh bây giờ như bị sắc đẹp mê hoặc, hoàn toàn không hung hăng như bình thường, rất dễ nói chuyện: "Tốt, tốt, dung mạo rất dễ nhìn, ngươi nói gì cũng đúng."

Sắc mặt Úc Thần Niên ngồi bên cạnh nhìn cậu lẫn giữa đám mĩ nhân ngày càng khó coi, tay siết ấm trà lộ cả gân xanh.

Hắn chưa từng nghĩ đến Thời Thanh mỗi ngày có thể ở lại cung cùng hắn đến hoàng hôn lại vốn có thể đã đến thanh lâu.

—— "Rắc!"

Tay cầm của ấm trà vỡ, Úc Thần Niên mới hoàn hồn, im lặng vứt xuống bàn.

Hắn nhìn Thời Thanh căn bản không để ý đến bên này.

Nếu như đang ở trong cung, tiểu thiếu gia nhất định sẽ cười nhạo hắn cầm ấm trà cũng không xong.

Nhưng bây giờ, Thời Thanh đang bận nói chuyện cùng một đám cô nương, không hề liếc mắt nhìn hắn một lần.

Úc Thần Niên càng đen mặt hơn.

Áp suất quanh người hắn thấp dần, mấy cô nương không chen đến được tới chỗ Thời Thanh bị hù sợ, không dám tiến tới nữa, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Cũng may Thời Thanh nói chuyện xong rồi, nói: "Hôm nay thấy các ngươi, tiểu gia tâm tình tốt, đến hát cho ta nghe đi."

"Vâng ạ!"

Thời Thanh luôn luôn hào phóng, lúc tâm tình tốt càng hào phóng hơn, nghe cậu nói thế, các cô nương cũng cao hứng đứng lên hết, dàn đội hình đánh đàn, ca hát, nhảy múa.

Trong phòng trở nên náo nhiệt.

Tiểu thiếu gia hí ha hí hửng ngồi trên ghế xem, vừa tách vỏ đậu phộng vừa xem, nghĩ một chút, nhìn trái phải, rồi gọi to: "Bên ngoài có người không."

"Dạ, đến đây!"

Nếu như là khách quen thì ở thanh lâu nào cũng sẽ cho sai vặt đứng ngoài cửa, Thời Thanh vừa gọi, một gã sai vặt tuổi không lớn chạy vào.

"Tiểu gia, ngài có dặn dò gì sao?"

"Cho ngươi."

Thời Thanh quăng cho gã một thỏi bạc vụn, thấy gã nhận, hất cằm, "Xuống dưới xem người quen của ta đến chưa, nếu rồi thì nhanh báo tin."

"Dạ, tiểu nhân đi ngay ạ."

Gã sai vặt nâng bạc vụn, cười giơ neng hở lợi, không nhiều lời lui ra ngoài đóng cửa đi xuống lầu.

Gã vừa đi, Thời Thanh liền cầm đậu phọng ném vào trong mâm, ghét bỏ nói: "Gì thế này, khó bóc chết đi được."

Tiểu thiếu gia đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng: "Úc Thần Niên, bóc cho ta."

Thanh niên từ khi đám cô nương đi vào chưa hề nói chuyện, trong không khí náo nhiệt tiếng đàn ca, sắc mặt khó coi của hắn vô cùng không hợp.

Thậm chí có cô nương đi qua còn có chút tránh né hắn.

Nhưng Thời Thanh như không để ý, tâm tình rất tốt thưởng thức ca vũ, thấy Úc Thần Niên im lặng không nói gì, gương mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ ra bất mãn.

Cậu cầm bàn tay của thanh niên đặt xuống mâm, thúc giục: "Bóc cho ta, ta không bóc đâu."

Úc Thần Niên: "Ta cũng sẽ không."

Đây là lần đầu tiên hắn từ chối mình, khuôn mặt tiểu thiếu gia lập tức cứng đờ, không vui hất tay ra, khoảng thời gian này quan hệ của hai người không tệ, cậu không trở mặt, chỉ nói nhỏ trong miệng:

"Ta có lòng mang ngươi đi khám phá xã hội, mà thái độ ngươi là gì đây, bóc vỏ đậu cũng không muốn."

"Thôi, không cần ngươi nữa, được rồi, các ngươi..." Cậu nói với các cô nương đang nhảy múa: "Ai cũng được, tới bóc đậu cho ta."

Một cô nương tướng mạo diễm lệ biết nghe lời ngừng lại, cười tiến lên, "Tiểu gia, để thiếp."

Mắt thấy đôi tay ngọc ngà của nàng chạm vào hạt đậu, thanh niên bỗng nhiên bưng cả dĩa lên.

Cô nương ngơ ngác nhìn Úc Thần Niên đặt dĩa trước chân bắt đầu bóc vỏ đậu, ngây ngẩn cả người.

Thời Thanh vui vẻ: "Không phải bảo không bóc à?"

Úc Thần Niên không lên tiếng, chỉ trầm mặc bóc vỏ đậu phộng.

Cô nương nhìn hắn, lại nhìn Thời Thanh: "Tiểu gia?"

Thời Thanh xua tay cho nàng xuống, rầm rì hếch cằm nhìn Úc Thần Niên: "Bóc cho tốt, cho sạch sẽ đấy, bên trong có cái vỏ giòn ta không thích, bóc hết đi."

Úc Thần Niên im lặng, lúc Thời Thanh dời mắt sang các cô nương thì bóp nát đậu phộng trong tay ném sang một bên.

Tiểu thiếu gia hoàn toàn không nhận ra tâm trạng người bên cạnh không tốt, còn rất vui vẻ xem ca vũ, theo thói quen dựa vào bả vai Úc Thần Niên, không chớp mắt nhìn các cô đàn hát khen hay.

Không thấy được đút thêm đậu phộng, cậu cũng không quay sang Úc Thần Niên mà vẫn cứ dựa vào hắn, ngón tay nhỏ chọc chọc: "Sao ngươi chậm thế, bóc nhanh lên."

Oán trách Úc Thần Niên bóc vỏ đậu mà cũng chậm, bỗng tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

Thời Thanh không thèm cử động, lười biếng nói: "Vào đi."

Gã sai vặt cung kính đi vào, "Tiểu gia, Ngô nhị công tử đến."

Thời Thanh đột nhiên ngồi thẳng.

"Được rồi được rồi, biết rồi, ngươi đưa Ngô nhị lên đây, tiếp tục đi."

Gã sai vặt đáp xong đi ra ngoài, tiểu thiếu gia gọi hai cô nương đang đánh đàn gần nhất đến: "Hai người tới đây."

Các cô vâng lời, tiểu thiếu gia bảo hai người ngồi xuống, nắm tay thì thầm:

"Dựa vào người ta một chút, mau lên, tỏ vẻ thân mật vào."

Các cô nương cũng đã quen rồi, vừa mắng yêu vừa cười duyên làm nũng: "Thế này còn chưa gần nữa sao."

"Đúng đó tiểu gia, ngài yên tâm, Ngô nhị công tử sẽ không biết đâu."

Úc Thần Niên nhìn cảnh này, trong mắt có chút nghi hoặc.

Trước Thời Thanh bị các cô nương vây quanh, nhưng cậu chỉ nói chuyện chứ không làm nên hành động gì.

Bây giờ tỏ ra thân mật, không giống như là cậu muốn làm gì mà là muốn để Ngô nhị công tử kia thấy.

Hắn không chần chừ, trực tiếp hỏi Thời Thanh: "Ngươi làm gì vậy?"

"Nhìn không ra à?"

Tiểu thiếu gia rầm rì, ôm hai mỹ nhân còn cao hơn mình, đắc ý hất cằm: "Ngô nhị quen biết, nhất định sẽ tới chào hỏi với ta."

Úc Thần Niên im lặng nhìn cậu nói xong lại tiếp tục giả vờ.

Cho nên?

Để Ngô nhị thấy bộ dạng ôm mỹ nhân trong lòng làm gì?

Thời Thanh thấy Úc Thần Niên vẫn nhìn mình, chậc chậc lên tiếng:

"Ngươi đần thế không biết, bạn bè mà biết ta đến thanh lâu chỉ để xem ca vũ thì lại chả cười vào mặt ta à."

Nói xong câu đó, cậu liền thấy thanh niên kia bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ với mình.

【 Độ bài xích của Úc Thần: /% 】

【 Độ bài xích của Úc Thần: /% 】

【 Độ bài xích của Úc Thần: /% 】

Thời Thanh: 【 Muốn giết địch thì phải biết lùi để tiến. 】

Hệ thống hưng phấn gào: 【 Kí chủ quá lợi hại! ! Còn điểm nữa thôi! ! 】

Mà ở trong mắt Úc Thần Niên, tiểu thiếu gia mặt mày khó hiểu, không biết vì sao hắn đột nhiên cười nên duỗi chân đá hắn một cái:

"Đang yên đang lành ngươi cười cái gì!"

"Không có gì."

Úc Thần Niên tất nhiên sẽ không nói ra lí do, hắn chỉ nhanh nhẹn lột vỏ đậu phộng đưa vào miệng thiếu niên.

Thời tiểu thiếu gia cho rằng hắn đang lấy lòng mình, hé miệng ăn hết, vừa nghiền ngẫm vừa tỏ vẻ đắc ý.

Ngô nhị công tử đến chào hỏi, thấy Thời Thanh vẫn quen thuộc trái phải ôm ấp.

Đợi gã rời đi, tiểu thiếu gia lập tức buông lỏng hai cô nương, "Các ngươi dùng hương huân gì thế, nồng quá."

Các cô làm người hầu hạ, không giống như các tiểu thư phải có mặt mũi, nghe nói vậy chỉ cười hì hì:

"Chúng thiếp không có được bao nhiêu, làm sao mua nổi huân thơm chứ."

Theo lý thuyết, tiếp khách mà nói ra câu gây khó chịu này này sẽ làm khách nhân không vui.

Nhưng tiểu thiếu gia xấu tính kiêu căng thì không hề có vẻ là nổi giận, còn như đang thương tiếc họ.

Thời Thanh móc ra một tấm ngân phiếu, trực tiếp đặt ở trên bàn, phóng khoáng nói: "Hôm nay ta rất hài lòng, đừng dùng cái mùi nồng thế nữa, chết người đấy."

"Đa tạ tiểu gia."

Cô nương nói lời này vui mừng vô cùng.

Tờ ngân phiếu này ít nhất cũng phải năm mươi lượng, đây là tiền riêng khách cho, tú bà chỉ có thể nhận một nửa, còn lại cái nàng mỗi người một phần, không ít chút nào.

Được thưởng, các cô nương càng tận tâm hầu hạ hơn.

Dáng người nhảy múa mềm mại không ít.

Tâm trạng các cô rất tốt, Thời Thanh cũng vậy, ngay cả Úc Thần Niên biết được tiểu thiếu gia sĩ diện nên cố tình tỏ vẻ dày dặn tình trường, mới thả lỏng đi rất nhiều.

Bầu không khí thoải mái vô cùng.

Thanh niên bóc vỏ đậu phộng, liên tục đút cho Thời Thanh đang dựa vào mình xem ca vũ, thấy cậu nhìn không chớp mắt, như vô tình hỏi:

"Ngươi đối xử với các cô nương này rất tốt."

Tiểu thiếu gia cũng không che giấu: "Đúng thế, từ nhỏ ta đã thích nữ nhân mà, không phải khắp kinh thành đều biết à?"

Úc Thần Niên vẫn ôn hòa nhã nhặn.

"Nhưng theo ta thấy kiểu thích mà ngươi nói không giống như bọn họ loan truyền."

Ít nhất trừ một vài trò vặt giả vờ kia, Thời Thanh sẽ không động chạm gì những cô nương này.

Thời Thanh: "Nói làm gì, tiểu gia ta danh tiếng vang xa mà."

Hai cô nương ở lại bưng trà nghe hai người nói chuyện, xen vào nói: "Chúng thiếp đã gặp rất nhiều loại khách nhân, nhưng tiểu gia là người duy nhất đối tốt với chúng thiếp thôi, mấy ngày trước, nếu không phải có ngài ra tay cứu giúp thì cô nương bị khách nhân đánh chửi kia chỉ sợ sẽ gặp phải tội lớn."

Tiểu thiếu gia vung vung tay, còn rất tự kiêu: "Có gì đâu, chỉ là thấy lão đấy già rồi mà còn nổi máu dâm thôi, còn muốn đánh ta, ông đây một chân cũng đạp sấp mặt lão được rồi."

Cô nương nhắm mắt cho qua việc lão khách làng chơi kia nghe danh Thời Tiểu gia đã ngã rồi, ngưỡng mộ vuốt lông:

"Vâng, sao ông ta có thể đánh lại ngài được."

Úc Thần Niên ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên nhíu mày lại; "Có người muốn đánh ngươi?"

"Một ông lão mà thôi."

Thời Thanh hừ lạnh một tiếng: "Gì mà luôn mồm thê thiếp không tư vị, muốn đến thanh lâu tìm thú vui, thế mà còn mắng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio