Cửa đại điện, Thời Thanh dựa vào người Úc Thần Niên, ngáp một cái. Buồn bực ngán ngẩm nhìn Trần công tử rốt cuộc cũng ngừng hét, cả người đầy mồ hôi khập khễnh xuống khỏi ghế dài.
Tiểu thiếu gia vẫn luôn kiên trì chờ gã bị đánh xong, vội vã hí ha hí hửng chạy tới, hỏi han ân cần:
"Trần công tử, ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi đòi đánh rất hăng hái, chậc chậc, không chịu nổi thì không cần phải cố mà, nếu ngươi cảm thấy không được thì ta cũng có ép đâu."
Trần công tử muốn phun luôn búng máu vào mặt cậu.
Đừng có tưởng sướng.
Sao ta lại khổ thế này cơ chứ!
Nhưng gã vẫn phải vác cái thân bị đánh đến toát mồ hôi, cười với Thời Thanh: "Không cần, không có gì."
"Tốt!"
Thời Thanh bội phục vỗ tay khen hay, vừa lắc đầu tấm tắc nói với Úc Thần Niên: "Nhìn đi, Trần công tử đúng là nam nhi, chỉ roi không nhằm nhò gì."
"Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đánh cược với nó, lúc đó bỏ roi đi, chơi luôn roi cho nóng!"
Trần công tử: "..."
Trong lòng gã tự động chuyển ngữ: Lần sau mà để ta bắt được thì không chỉ có roi thôi đâu, roi đang đợi đấy.
roi đã làm gã chết đi sống lại rồi, nếu thật sự tăng lên roi, e rằng cái mạng nhỏ này khó mà giữ được.
Miệng nhỏ của Thời Thanh vẫn chem chép: "Mà Trần công tử à, tuy nói là đánh cược nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Thần tử thì nên biết thân biết phận, nếu quá đà, tuy bảo bệ hạ khoan dung nhưng sẽ không chỉ bị đánh thôi đâu."
Nói, cậu ý tứ sâu xa nhìn Trần công tử toát mồ hôi như suối, nở một nụ cười hồn nhiên, như tiểu công tử được nuông chiều từ nhỏ đến không hiểu thế sự:
"Cho nên lần sau ngươi có nói chuyện, Trần công tử nên đặt quan điểm gần ta một chút."
Trần công tử: "..."
Không muốn gần.
Không gần có được không.
Gã muốn làm một mỹ nam tử về nhà có vợ, ra ngoài có thị thiếp không được sao!
Tiểu thiếu gia biểu thị không thể.
Đôi môi mềm mại khép mở, vẻ mặt dịu dàng, nhưng lời nói lại nhuốm đầy màu máu:
"Gãy tay gãy chân lại bay đầu, chậc chậc."
Trần công tử: "..."
Gã đáng thẹn khuất phục.
"Vâng, đúng vậy, Thời Thanh ngươi nói đúng, nói đúng..."
Dưới tầm mắt thỏa mãn của Thời Thanh, gã khập khễnh được cung nhân đỡ đi, chậm rãi đi về hướng cửa cung.
Đợi không thấy bóng dáng gã, tiểu thiếu gia vừa mới cười híp mắt lập tức trở mặt, bực bội bạch bạch chạy về phía cầu thang, chà chà đế giày.
Lúc Úc Thần Niên tới chỗ cậu, thì nghe được tiểu thiếu gia tức giận oán hận: "Ta đã cho nó mặt mũi lắm rồi, còn coi nó bị đánh mà phải đứng trong tuyết, giờ thì tốt rồi, giày dính toàn là tuyết."
Thanh niên đứng trên bậc thang, âm thanh có chút ôn nhu:
"Ta cõng ngươi về."
"Ừ."
Tiểu thiếu gia không khách khí nằm nhoài trên lưng hắn, đôi tay mềm mại ôm sát cổ Úc Thần Niên, bé ngoan cọ cọ trên bả vai hắn.
Hiện tại chưa có tuyết rơi, Úc Thần niên cõng cậu, từng bước thật cẩn thận đi về phía ngự thư phòng.
Mỗi bước đi, Thời Thanh nói một câu.
Tiểu thiếu gia kiêu căng vô cùng, đã được cõng còn làm càn: "Ngươi thấy kết cục của Trần công tử chưa? Lo mà đối tốt với ta, không thì ăn đòn đấy."
Úc Thần Niên: "Được."
"Nhưng mà ngươi cũng được đấy, ta được nhiều người cõng rồi nhưng chỉ có lưng của ngươi là thoải mái nhất. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Không thấy ngày nào ta cũng cho ngươi uống canh nhân sâm sao?"
Thanh niên bỏ qua việc Thời Thanh cho hắn uống canh là vì cậu không thích uống.
"Được."
"Biết ta đối tốt với ngươi là được, sau này nhớ báo đáp ta đấy."
"Được."
"Nhưng không cần gấp lắm đâu, đợi ngươi xuất cung khai phủ thì ta vẫn có nhiều thời gian mang ngươi đi chơi. Suốt ngày ở trong cung với mấy ông quan thì chả biết vui thú gì. Ta đây từ nhỏ đã đi khắp kinh thành rồi, chỉ hết cho ngươi."
"Được."
Tiểu thiếu gia mất hứng, đôi mắt tròn hơi nheo lại, vỗ đầu Úc Thần Niên một cái, rầm rì trêu chọc:
"Ngươi có gạt ta không đó? Sao nói gì cũng đáp ứng thế."
Úc Thần Niên: "Không có."
Hắn cõng thiếu niên trên lưng, vòng tay phía sau ôm người chặt chẽ.
Thanh niên không nói ra, đáy lòng vẫn đang suy nghĩ.
Không phải qua loa.
Mỗi chữ hắn trả lời đều là nghiêm túc.
※※※
Chiến sự nơi biên giới căng thẳng, quan thần trong triều rối loạn.
Quan văn nửa muốn đánh nửa không muốn đánh.
Quan võ thì một lòng một dạ hét: Đánh! Nhất định phải đánh! Không đánh là hèn!
Dù bọn họ có ý kiến thế nào, nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở Hoàng đế.
Hoàng đế thật ra muốn nhân nhượng cho xong việc. Trời lạnh sun vòi, chiến tranh hao tiền lắm chứ bộ, quốc khố đã không có bao nhiêu tiền rồi, đánh xong trận này chỉ sợ không còn lại gì.
Thiên triều Thượng quốc, đi tính toán với tiểu quốc man di làm gì.
Tuy nói nữ nhi của ông đã xuất giá hết rồi, nhưng có thể thu nữ nhi của đại thần làm nghĩa nữ. Sau đó dùng thân phận công chúa đi hòa thân, đổi lấy hòa bình.
Đáng tiếc Hoàng đế còn chưa mở miệng đã bị người khác trình bày trước.
Sau đó bị Thừa tướng cầm đầu các quan viên phun máu chó đầy đầu:
Tên đần này ——
Đưa công chúa đi làm gì, sao không đưa ông nội ngươi đi luôn đi! !
Chúng ta đã mất tòa thành rồi! ! toà thành! !
Tên đần ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?! Chúng ta đường đường là một nước lớn, thế mà bị một tiểu quốc man di đánh không ngóc đầu lên nổi!
Con mẹ nó ngươi lại còn muốn lấy lòng chúng đổi lấy hòa bình. Lòng lang dạ thú, giết ta giết bách tính, chiếm thành trì của ta, ngươi còn cho chúng thêm công chúa thì khác gì đang cổ vũ chúng!
Đúng! Mùa đông năm nay thảo nguyên chúng không cỏ, bò dê chết rét chết đói, chúng đến cướp thành trì của ta. Chúng giết hết dân, cướp lương thực dự trữ.
Rồi năm sau! Năm sau nữa! Năm sau sau nữa!
Dốt hết nói ——
Nói thì phải nghĩ trước đi!
Ngươi dỗ dành chắc gì người ta đã cảm kích. Nói không chừng sẽ thấy quan viên thượng quốc đều là loại nhu nhược, về sau chỉ sẽ trầm trọng thêm!
Hoàng đế vội ho một tiếng, nuốt ngược lời vào bụng.
Nhưng trong lòng vẫn có chút suy nghĩ.
Tốt xấu thì đây cũng là Thượng quốc, đám người Hồ kia không phải lấy được công chúa thì sẽ thu binh sao?
Vị quan kia cùng sóng não với ông, ba ba biện giải.
Sau đó bị Thời Thừa tướng bịt mồm:
Trong nhà không có cơm ăn, đi cướp cơm nhà khác rồi cướp luôn tiền chiếm luôn nhà. Nhưng người kia không những không tức giận mà còn gả con gái cho. Chuyện tốt như thế làm gì có khả năng vừa lòng thì thôi! !
Bị bức đến đường cùng mà còn rướn mồm cổ vũ, không phải ngu thì —— là cái gì!
Dốt!
Óc nho!
Ta mắng ngươi còn sợ mệt!
Nhóng chóng xóa đi loại ý định đó trong đầu đi, đừng có làm ảnh hưởng đến các đồng liêu bình thường khác.
Đặc biệt là bệ hạ, mà không đúng. Bệ hạ tài trí anh minh, làm sao có khả năng bị thứ thiểu năng trí tuệ loạn ngôn như ngươi làm ảnh hưởng.
Mắng xong, Thời Thừa tướng chắp tay, nhìn về phía Hoàng đế:
Bệ hạ ngài nói đi.
Hoàng đế:... Trẫm nghĩ, đúng thế... Đi?
Thời Thừa tướng hài lòng đứng dậy trở về chỗ, liếc quan viên vừa rồi đưa ra ý kiến "gửi công chúa đi hòa thân".
Không sai, đây là người của ông.
Thời Thừa tướng có thể ngồi lên vị trí này đương nhiên không chỉ dựa vào thân phận thế gia.
Ông hiểu Hoàng đế rất rõ. Sau khi có được tin tức này liền biết Hoàng đế sẽ nghĩ ngay tới việc nhân nhượng cho xong.
Vấn đề là chuyện này không thể thở nổi nữa rồi, năm nào người Hồ cũng như vậy. Bọn họ định cứ gửi công chúa mãi sao?
Đặc biệt là phía biên giới không thiếu tiểu quốc. Lần này không đánh lại người Hồ, các quốc gia khác nhìn thấy lần sau cũng sẽ gom binh vào.
Lúc đó thì tổn thất sẽ nặng nề hơn bao giờ hết.
Trong khi Thừa tướng hăng say mắng người, các quan lại vốn nghĩ không nên xuất binh giờ lại thay đổi ý kiến nên xuất binh đi trấn áp man di tiểu quốc.
Đây là việc của võ tướng, Thời Thừa tướng mặc kệ.
Ông nghiêm chỉnh đứng tại vị trí của mình, nhìn người khác tranh cãi.
Một người không rõ trong nhóm võ tướng đưa ra ý kiến. Lần này Nhị vương tử của người Hồ chỉ huy quân địch, nếu muốn trấn an dân thì ta cũng phải để một vị Hoàng tử xuất chiến.
Dù sao các Hoàng tử cũng không còn nhỏ tuổi nữa.
Cửu Hoàng tử nhỏ nhất đã tuổi rồi.
Theo lý thuyết thì các Hoàng tử mười mấy đã có thể vào triều bàn luận chính trị, bồi dưỡng năng lực xử sự giúp Hoàng đế phân ưu.
Nhưng thế hệ Hoàng đế này lại có suy nghĩ khác người.
Ông luôn tự cho mình là một vị Minh quân dù chả làm gì có ích là bao.
Lo lắng các con lên triều bồi dưỡng thế lực làm bản thân bị thất thủ thì sao.
Mặc dù là cha con nhưng trước đó ông vẫn là một Hoàng đế.
Không thể không nói, thế lực của nhà ngoại của mỗi Hoàng tử đều rất lớn. Bọn họ còn đấu đá nhau làm Hoàng đế càng cảm thấy bị uy hiếp hơn.
Cho nên ông cũng không muốn cho các Hoàng tử xuất chiến.
Các Hoàng tử lớn lên trong cung, đều là kim tôn ngọc quý, làm gì có năng lực đánh trận. Bảo là đi đánh trận chứ thật ra là làm màu.
Giao ra binh quyền, lỡ như họ có ý định gì, sau lưng có nhà mẹ đẻ chống đỡ. Vậy thì Hoàng đế không xong rồi.
Mất cái này được cái kia thôi.
Vì vậy, khi có người đưa ra đề nghị để Cửu Hoàng tử xuất chiến, Hoàng đế vẫn luôn nhắm mắt giả chết đột nhiên sáng mắt.
Phía dưới lập tức có người phản bác.
Không được, không thể để cho Cửu Hoàng tử đi.
Hắn mới tuổi, không có kinh nghiệm, hơn nữa nhà ngoại là phế hậu, sợ rằng tướng sĩ sẽ không nghe lời.
Không phải đi làm bù nhìn sao!
Lập tức có người cùng phản đối:
Việc xuất chiến của Hoàng tử là tượng trưng, ai mà để Hoàng tử ra chiến trường thật, chỉ là thể hiện Hoàng thất coi trọng chiến tranh thôi.
Không có thế lực nhà ngoại thì không nói, mẫu thân hắn mặc dù là phế hậu thì hắn cũng là con ruột của bệ hạ!
Thời Thừa tướng lạnh mặt nhìn hai nhóm người cãi qua cãi lại, lại nhìn lên trên, Hoàng đến lung lay rồi.
Cái kiểu bày biện này ông quá quen thuộc rồi.
Không đưa ai cứ phải đưa Cửu Hoàng tử đi.
Cái đám kia rướn cổ bảo Cửu Hoàng tử còn nhỏ không thể cho ra chiến trường, nhưng mỗi câu đều đánh vào tim đen của Hoàng đế. Nhìn như cản trở Cửu Hoàng tử nhưng trên thực tế là đang phất cờ reo hò, quen mắt thật.
Thời Thừa tướng nghiêm túc đứng tại chỗ, kỳ thực trong đầu đang cố gắng lục lọi lại ký ức.
Nghĩ đi nghĩ lại một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Không phải năm trước, phế hậu đã giúp đỡ một tiểu võ quan sao?
Chà...
Xem ra tên này muốn lấy lòng Cửu Hoàng tử nên mới bày ra trò này.
Hiểu ngay.
Thời Thừa tướng quyết định không nhúng tay nữa.
Nhiệm vụ của ông là ngăn Hoàng đế tìm đường chết. Còn các Hoàng tử thì đừng có gieo vạ bách tính là được.
Triều đình cãi vã một hồi mới xong.
Cuối cùng Hoàng đế ra quyết định, để Cửu Hoàng tử xuất chinh.
Lúc tin tức truyền tới ngự thư phòng, mấy Hoàng tử khách nhìn về phía Úc Thần Niên với ánh mắt sung sướng.
Đây là chiến trường đấy!
Đao kiếm không có mắt, kẻ địch cũng sẽ không quản ngươi có phải Hoàng tử hay không.
Không đúng, kẻ địch vẫn sẽ quan tâm.
Vì Úc Thần Niên là Hoàng tử nên sẽ càng nhắm vào hắn.
Lỡ như Úc Thần Niên ở trên chiến trường thiếu mất cánh tay hay chân rồi mù mắt gì đấy, chẳng phải sẽ khiến Phụ hoàng thêm chán ghét sao.
Bọn họ ai cũng có suy nghĩ riêng, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt, không nói cho Úc Thần Niên tin dữ này.
Để cho hắn tự biết mới vui.
Nhưng mà Úc Thần Niên biết tin còn nhanh hơn bọn họ.
Vào giờ nghỉ trưa, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, theo thường lệ ngáp một cái, chọc chọc cơ bắp hắn coi như vận động trước khi ngủ, thanh niên mới nói tin này cho cậu biết.
Thời Thanh có chút ngơ ngác.
"Biên quan sao?"
"Ừm."
Úc Thần Niên hiếm khi lớn mật chủ động ôm lấy cậu, vỗ nhẹ sau lưng thiếu niên: "Phụ hoàng đã hạ lệnh, e sợ ít ngày nữa sẽ xuất phát."
Tiểu thiếu gia sửng sốt một hồi lâu.
Cậu bị tin này dọa sợ.
Úc Thần Niên thương tiếc nghĩ, cậu chỉ mới mười mấy tuổi. Từ nhỏ đã được cưng chiều, dù biết một chút thủ đoạn nhỏ nhưng chuyện chiến tranh thì vẫn quá xa vời.
Qua một hồi lâu, tiểu thiếu gia mới nhỏ giọng hỏi một câu:
"Ngươi có thể không đi được không?"
Cậu rất ít khi tỏ vẻ nũng nịu như thế với Úc Thần Niên, huống chi đây gần như là nài nỉ Úc Thần Niên ở lại.
Thanh niên dường như không thèm quan tâm mà gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn không thể không đi.
Nếu không đi, quan hệ của hắn và Thời Thanh chỉ sợ sẽ dừng lại ở mức này.
Nếu không đi, hắn vĩnh viễn sẽ không thể