*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 113:
__________
Cố Thanh Hà bị ánh mắt tò mò của Ngôn Trăn nhìn đến trong lòng sợ hãi, cô không được tự nhiên nhìn bát canh trên bàn ăn ở bên ngoài.
"Tôi lấy cho cậu một chén." Cố Thanh Hà nói, vội chạy qua bàn ăn bên kia, mở nắp, cẩn thận múc mấy thìa.
Uyển Dao đứng kế cũng thấy sai, cô ấy nói sai gì sao? Suy nghĩ hồi lâu vẫn không thấy mình sai gì nên đi ra phía trước giúp đại tiểu thư.
"Uyển Dao, không cần đâu, xuống trước đi." Cố Thanh Hà lạnh giọng, Uyển Dao lắc đầu đóng cửa phòng cho họ rồi xuống nhà.
Ngôn Trăn to mắt nhìn mấy chuyện này, nàng vẫn gắt gao nhìn vào người đang bưng canh qua cho mình.
"Thôi được rồi, tôi nghĩ tôi nên nói với cậu về...chuyện về gia đình tôi." Cố Thanh Hà buông chén sứ, chán nản khai nhận, cô bị Ngôn Trăn nhìn như này thì không yên tâm chút nào, hiện tại cô cũng căng thẳng.
Nàng nghiêm túc quá, hình như có chút xíu không vui.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, cho dù Uyển Dao không đến nhưng Ngôn Trăn cũng vẫn phải ở bổn gia, cô giấu hết nổi.
Lúc Cố Thanh Hà hít sâu một hơi định khai hết chuyện thì Ngôn Trăn lại ngắt lời, "Từ đã."
Chỉ thấy Ngôn Trăn khuấy chiếc thìa khắc hoa văn bằng vàng trong chén sau đó húp mấy muỗng súp, này có thể xem như một cách trấn tĩnh bản thân trong mắt Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn húp mấy ngụm, ngon quá, quá ngon, nàng buông thìa, khẩn trương nuốt xuống: "Cậu nói đi."
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn thẳng lưng mà lo.
Cô ho hai tiếng, trầm ngâm nửa ngày rồi mở miệng.
"Thật ra tôi sinh ra trong một gia đình tương đối phức tạp, cậu biết đó, ba mẹ tôi làm ăn buôn bán thôi. Nhưng công việc gia tộc tôi lại khác, liên quan đến rất nhiều ngành, bến cảng, ăn uống, du lịch, thuốc men, thậm chí còn có mấy cái hơi đen tối như sòng bạc, vũ khí, súng ống, đạn dược...Ừm, tất cả, nói chung là liên quan đến việc làm ăn phi pháp khổng lồ...Gia tộc đen tối, hào môn hoặc cũng có thể nói là mafia."
Sau khi Cố Thanh Hà giải thích xong bằng những lời cô cho là khéo léo về gia tộc rất bất bình thường của mình thì rơi vào tình trạng căng thẳng vô hạn.
Cô nắm chặt tay, nhìn thẳng vào Ngôn Trăn, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của nàng.
Tóm lại, hiện tại cô rất lo lắng và bất an.
Ngôn Trăn giương nửa khoé miệng nghe Cố Thanh Hà giải thích, vẻ mặt rất khó để miêu tả.
Nói rõ hơn, Cố Thanh Hà không hiểu biểu tình của Ngôn Trăn.
Nghi ngờ? Bị sốc? Hay là sợ hãi cùng bất an?
Ngôn Trăn chớp mắt thật nhanh, lại múc canh húp.
Nàng nhìn bát canh đã chạm tới đáy, hơi xấu hổ nhìn Cố Thanh Hà, "Cho tôi thêm một bát được không?"
Cố Thanh Hà sửng sốt một chút, lập tức múc thêm bát nữa cho Ngôn Trăn.
Nhẹ nhàng, đặt trước mặt Ngôn Trăn.
Không khí bao trùm sự ngột ngạt làm người ta hít thở không thông, lần đầu tiên Cố Thanh Hà thấy im lặng đáng sợ đến mức nào.
Ngôn Trăn nhìn chằm chằm vào chén súp, đầu óc nàng như là con chip không ngừng tua lại các chi tiết trong quá khứ.
Mười một năm trước, lần đầu tiên nàng thấy Cố Thanh Hà; cảnh cô vẫn luôn khiêm tốn; cô dạy dỗ bạn cùng lớp; cô tức giận; cô nhanh nhẹn như quái vật; cô xông vào cứu nàng; nàng nhìn thấy người cha không bình thường của cô; Cố Lộng Khê rửa đôi tay dính máu trong phòng vệ sinh, Cố Thanh Hà đánh nhau với em gái...đủ loại hình ảnh không thể tưởng tượng xuất hiện trong đầu nàng.
Từ đầu đến cuối, nàng như thể chấp nhận những chuyện không bình thường bằng cách rất bình thường, như thể có loại ma lực nào đó tác động. Hình như từ tận đáy lòng nàng vẫn nghĩ Cố Thanh Hà chỉ là "người bình thường" lạnh lùng trời sinh, IQ cao như thiên tài, là người có thói quen ở sạch, cấm dục. Nàng chưa bao giờ nghĩ chi tiết về những thứ đó, nàng chưa bao giờ nghĩ xem sâu xa trong đó là gì, nàng chỉ mù quáng tiếp nhận những điều này.
Xem ra chỉ cần là Cố Thanh Hà thì mọi chuyện là điều đương nhiên, nàng sẽ không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, nàng mới biết được, người yêu nàng lại là một người có thân phận đặc biệt, khác xa với người thường.
Mạnh mẽ như thế, thần bí như thế, không hổ sinh ra là có ngay vinh quang như thế.
Khi nàng cần cô, Cố Thanh Hà luôn yên lặng chờ đợi cạnh bên, giống như một bóng ma mà cứu nàng ra khỏi những khó khăn, khốn cảnh.
Bởi vì cô thực sự có thực lực.
Ngôn Trăn lấy tay lau mặt rồi khẽ cười, nàng cũng không biết diễn tả những suy nghĩ trong đầu mình như thế nào, càng nghe càng chấn động.
Chẳng trách, Tiểu Cố của nàng có thể mang nàng ra khỏi hang ổ tối tăm chết tiệt của Lương Hạo Quần. Vốn tưởng chuyện này có liên quan đến cảnh sát linh tinh gì đó, tóm lại, từ lúc nàng bình tĩnh lại đã không nghĩ nhiều.
"Là gì đây...mafia..." Ngôn Trăn lẩm bẩm, tuy rất nhỏ nhưng Cố Thanh Hà vẫn nghe rõ ràng.
Cố Thanh Hà căng thẳng, cô nắm tay Ngôn Trăn, "Ngôn Trăn, nghe tôi nói, thân phận này của tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tôi và cậu..."
Ngôn Trăn quả quyết lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn cười, nàng như đang tự giễu: "Không, tôi chỉ...khá sốc, ừm, rất sốc."
"Ngôn Trăn..." Cố Thanh Hà cau mày, cô lo lắng thân phận của mình sẽ là gánh nặng trong lòng Ngôn Trăn, cô muốn trấn an nàng.
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, hai mắt nàng sáng lên, nàng không sợ, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá khó tin rồi, cô phải chậm lại, phải từ từ thôi!
Nhưng chờ chút, nếu cô bé đó không nói thì Cố Thanh Hà sẽ định giấu bao lâu? Cô không tin nàng sao?
Nghĩ tới đây, nàng dùng bộ dạng khoa trương che đầu lại, trong giọng điệu có chút hưng phấn, oán hận cùng những cảm xúc khác, nàng nhìn kỹ Cố Thanh Hà rồi hét lên: "Người yêu của tôi, người tình sớm chiều ở chung lại che giấu thân phận với tôi, đại tiểu thư mafia dám giấu thân phận mười mấy năm với tôi! Trời đất ơi..."
Cố Thanh Hà mím chặt môi mỏng, nghe Ngôn Trăn nói, nhìn Ngôn Trăn giận, cô biết người này đang giận mình rồi, Cố Thanh Hà chờ cơ hội để giải thích.
"Gì vậy trời, trời đất ơi, nếu cô bé hôm nay không nói thì cậu lại giấu tôi bao lâu đây? Cố gia đại tiểu thư? Này quá điên rồi, cậu không nói gì với tôi hết?" Ngôn Trăn chất vấn, tất nhiên nàng không giận, nàng chỉ không hiểu Cố Thanh Hà cứ giấu giếm làm gì.
"Bởi vì nếu không phải tình huống cần thiết tôi sẽ không nói." Đối mặt với câu hỏi của Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà rất bình tĩnh trả lời, như thể cô đã tiến vào trạng thái chiến đấu, không ai chơi lại.
Ngôn Trăn kinh dị nhìn Cố Thanh Hà, người không biết sai mà còn bình tĩnh, lý trí như đúng rồi, còn so kèo với nàng, "Sao đây? Đây là thái độ bá đạo, hống hách của gia tộc mafia gì đó sao? Gạo nấu thành cơm rồi còn gạt người ta!?"
"Gạo nấu thành cơm."
Hấp dẫn đó.
Cố Thanh Hà khẽ mỉm cười, cô nheo mắt nhìn Ngôn Trăn đang xúc động, đến gần nàng dùng sức kéo nàng vào lòng.
"Vốn muốn nói với cậu rồi nhưng cậu bảo gạo nấu thành cơm thì không cần nói nữa. Bởi vì gia tộc chúng ta thực sự có thực lực, cho nên sẽ làm được, giống như tôi cùng cậu bên nhau, không ai có thể ngăn cản, cậu cũng không được." Cố Thanh Hà nói từng câu từng chữ, làm Ngôn Trăn cẩn thận nghe, vẻ mặt nghiêm túc rất đáng tin.
Ngôn Trăn bị giam trong vòng tay Cố Thanh Hà, cơ thể đối phương thấm đẫm mùi thuốc lá chết tiệt cùng sương đông lạnh giá thấu xương.
Thật quyến con mẹ nó rũ.
Ngôn Trăn phẫn nộ trừng mắt nhìn đại tiểu thư mafia vô lý kia. Nàng nghiến răng nghiến lợi, quật cường cắn mỏ đối phương.
Ngay sau đó là máu tươi hoà quyện, triền miên giao thoa, nụ hôn hung hãn cùng tình yêu kết thúc giữa cuộc chiến môi và răng.
"Thật sự mẹ nó yêu cậu muốn chết!"
Ngôn Trăn ôm khuôn mặt lạnh lùng, cấm dục đáng chết của đối phương tức giận dỗi.
Nàng còn nói gì được đây? Nói gì được? Cố Thanh Hà kiêu ngạo, bá đạo vậy khiến nàng tức giận nhưng mà cũng...chết tiệt, nàng hãm sâu vào trong đó. Nếu có thực lực vậy thì muốn làm gì làm đi. Nàng có biết phải làm gì đâu, nhà này, cái gia đình mafia này thực sự quá tốt rồi.
Làm sao có thể giáo dục ra một thiên tài không gì sánh bằng được như vậy!
Cố Thanh Hà không cho phép Ngôn Trăn suy nghĩ lung tung, nếu cô "chân thành" công khai thân phận, "thành khẩn" giải thích, giải thích con mẹ gì, căn bản đâu có cần.
Cô có năng lực, Ngôn Trăn hiểu.
Ngôn Trăn là của cô.
Kia, vậy cô có thể tiếp tục nụ hôn chiếm hữu cùng hung hãn vừa rồi đi.
Cô ôm chặt Ngôn Trăn, bế nàng lên tấm nệm ấm áp, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn con mồi dưới thân. Cô không thể không thừa nhận khoảnh khắc Ngôn Trăn cắn môi đã khơi dậy dục vọng trong lòng cô.
Đôi bàn tay lạnh lẽo của cô ấn chặt cơ thể, như muốn khảm vào người cô, những ngón tay bắt đầu di chuyển trên cúc áo của bộ đồ bệnh nhân.
Ngôn Trăn sửng sốt, vội vàng dùng hết sức lực nắm chặt tay Cố Thanh Hà, kinh hãi hỏi cô: "Tiểu Cố, cậu muốn gì đây?"
"Làm cậu.". truyện ngôn tình
Hai từ ngắn gọn làm đầu Ngôn Trăn trống rỗng.
Cố nhãi con của nàng lại có thể... nói ra những lời đáng bị đánh như vậy.
Sao thế này? Sao từ sinh ly tử biệt oà khóc rồi vui vẻ gặp nhau rồi giờ lại bắt đầu khai hỏa cuộc chiến ái tình đây?
Rõ ràng đôi mắt sâu thẳm của Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn không phải đùa.
Ngôn Trăn nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, hiện tại nàng đang ở địa bàn của đối phương hay nói cách khác là bổn gia của Cố Thanh Hà, cửa vẫn không khoá, mới nãy nàng vẫn còn là mẹ nó bệnh nhân chết tiệt vừa mới dạo từ quỷ môn quan về. Giờ nàng lại đang đối mặt với người yêu đang u ám, kích tình, nếu Cố gia mà biết thì Ngôn Trăn sao còn có thể làm người?
Tuy rằng cũng có nguyên nhân đi, nhưng chính nàng là người cắn môi Cố Thanh Hà trước.
Rồi Cố Thanh Hà cũng lâm vào lốc xoáy bên trong, Ngôn Trăn không muốn đoán lối suy nghĩ kỳ quái của cô nữa, tóm lại, trước tiên nàng phải ổn định tình huống sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Tôi sai rồi, Tiểu Cố, tôi sai rồi, tôi không nên chất vấn cậu như vậy." Ngôn Trăn răng nghiến lợi, trợn to hai mắt nhìn người nọ, quần áo của nàng đã bị người phía trước xé toạc.
Cố Thanh Hà dùng đôi môi mỏng lạnh lùng át đi lời nói Ngôn Trăn, nụ hôn khiến nàng nghẹt thở, khiến Ngôn Trăn chỉ có thể phát ra những âm thanh ngọt ngào kéo dài không thể khống chế.
Nàng không nhịn được đưa tay ôm lấy vai đối phương, nụ hôn càng sâu, hai chân chậm rãi vô thức quấn quanh eo Cố Thanh Hà.
Thật sự là đồ điên, làm nàng cũng phải chìm sâu vào trong đó.
Sự tỉnh táo đã bị Cố Thanh Hà ăn mòn từng chút, bọn họ không nên như vậy, đây là bổn gia, nàng cần phải để lại ấn tượng tốt..
"Cửa! Đm, cửa! Cửa chưa có khoá..." Ngôn Trăn vẫn nhớ thương cái cửa mặc dù ngực đã bị người ta sờ, nàng quá hoảng loạn, phòng khách của nàng có thể bị người ta vào bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Hà cố ý.
Cái người này!
"Cậu là của tôi." Cuối cùng Cố Thanh Hà cũng đáp lại Ngôn Trăn đang hoảng.
Cô ghé vào tai nàng, nói ra tiếng lòng.
Ngôn Trăn liều mạng kéo cái quần lót tội nghiệp, nghe giọng nói gợi cảm chết tiệt của Cố Thanh Hà, mấy cái người mafia này nếu có ai không chịu cũng sẽ làm người ta sao? Không nói miếng đạo lý nào vậy!?
"Tôi là của cậu, đm, từ đầu tới chân đều là của cậu!!" Ngôn Trăn đành phải gật đầu đồng ý, cố gắng cầu xin thương xót từ sư tử lông xù, hi vọng đối phương sẽ nương tay.
Cố Thanh Hà nheo mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất và tức giận của đối phương, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhưng cô vẫn làm ra vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hỏi đối phương: "Còn vấn đề gì nữa không?"
Ngôn Trăn hít một hơi thật sâu, nàng không so đo với "bệnh nhân tâm thần", Cố Lộng Khê nói không sai, chị con bé thật sự là bệnh nhân tâm thần.
Không giận, không giận, giận lại phải ăn thức ăn lỏng mất.
"Không có." Ngôn Trăn thành thật trả lời, nói chính xác thì Cố Thanh Hà tuy rất muốn cái kia rất bá đạo nhưng cô cũng không phải thô lỗ, chỉ là lo lắng cảm xúc của nàng thôi, cũng không có sai gì, nhưng mà clm...thế mà lại làm nàng ướt.
Thế mà nàng còn mong chờ cơ, nội tâm ác quỷ cùng thiên sứ đang đấu tranh.
Hết cách rồi, nhìn khuôn mặt Cố Thanh Hà xem, chỉ nghe giọng thôi cũng có cảm giác rồi. Ngôn Trăn giờ này thực sự thấy quá mất mặt, nàng đói khát quá.
Cố Thanh Hà nghe câu trả lời nhẹ nhàng của Ngôn Trăn, rất vừa lòng ôm nàng ngồi dậy.
Cô mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngôn Trăn, trìu mến hôn lên má đối phương, chu đáo cài lại khuy áo bệnh nhân của Ngôn Trăn miễn cho nhìn thấy nàng chảy nước ra ngoài.
"Cậu là mèo khóc chuột." Ngôn Trăn bất động, chẹp chẹp miệng, thôi rồi, phải làm sao? Nàng bị Cố Thanh Hà ăn gắt gao.
"Vậy cậu là một con chuột nhỏ sao?" Cố Thanh Hà hoang mang cau mài, nghiêng mặt, lại thật gần nhìn đôi môi đỏ bừng của Ngôn Trăn, đưa tay cầm lấy mái tóc dài của Ngôn Trăn, "Tuy tôi rất muốn cậu nhưng tôi cũng biết bây giờ không được. Không giống cậu, vừa rồi còn không nhịn được mà quyến rũ tôi."
Ngôn Trăn hét lên như bị giẫm phải đuôi, nàng trèo lên người Cố Thanh Hà, đôi mắt hạnh trừng to: "Cố Thanh Hà, cậu đi quá xa rồi!! Tôi...Tôi không có..."
"Vậy ai lại vòng lấy..."
"Câm mồm, lẹ, câm nhanh lên!"
Ngôn Trăn vội bịt miệng Cố Thanh Hà đang ăn thịt người mà còn không thèm nhã xương, cái tên vô lại này quá hư rồi, quả nhiên, sau khi Cố Thanh Hà khai ra thân phận lại càng kiêu ngạo.
Giờ Ngôn Trăn nhớ Tiểu Cố đầy nước mắt quá.
"Tiểu Cố..." Ngôn Trăn lẩm bẩm.
"Hửm?" Cố Thanh Hà nhẹ dùng giọng mũi đáp lại nàng, mái tóc dài của nàng đang được Cố Thanh Hà tết thành ba bím nhỏ.
Ngôn Trăn cúi đầu nhìn bím tóc trên ngực, được rồi, nàng thực sự yêu chết người yêu khéo léo của mình.
"Sao vậy? Ngôn Trăn." Cố Thanh Hà bỏ công việc trên tay xuống, nghi hoặc hỏi Ngôn Trăn.
Bất kể cô là đại tiểu thư xã hội đen hay bác sĩ khoa ngoại lạnh lùng, cô lúc nào cũng là Tiểu Cố của nàng, là người duy nhất của nàng.
"Tôi yêu cậu." Ngôn Trăn cười, bày tỏ tình yêu.
Cố Thanh Hà sửng sốt một chút, sau đó hôn lên bím tóc của Ngôn Trăn, ngoan ngoãn đáp: "Tiểu Cố cũng yêu cậu."
"Bảo bối, sao cậu chỉ có một câu vậy?" Ngôn Trăn mỉm cười, trêu chọc bằng sự đáng yêu của bản thân.
"Không chịu, này là độc quyền của Tiểu Cố"
__________
Tác giả:
Lúc nào cậu cần tôi, tôi cũng bên cạnh chờ cậu, vì tôi có năng lực này.
Tất nhiên, không chịu thì mình làm, này cũng tự nhiên
Những điều trên xuất phát từ lòng vị đại tiểu thư xã hội đen không muốn lộ danh tính.