*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 114:
__________
Lúc hai người đang ngọt ngào đến mức sắp nhấn chìm cả toà Đông viện trong biển tình.
Ngôn Trăn lại nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, đó là giờ nàng tỉnh rồi, sau đó bà nội Tiểu Cố còn có...À người lớn trong nhà đều biết, nàng có nên chủ động qua thăm không?
Trong bộ đồ bệnh nhân?
Không, đây là lần đầu tiên gặp người nhà Cố Thanh Hà, làm sao như này được?
Vốn dĩ sống trong bổn gia của Cố Thanh Hà nàng đã hơi hoảng rồi, giờ còn biết cô là ai, còn biết sức mạnh gia đình Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn không dám lơ là.
"Đừng lo, mọi người rất dễ tính." Cố Thanh Hà suy nghĩ, tìm từ trấn an Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn không hiểu "Dễ tính" của Cố Thanh Hà là định nghĩa như nào, vì ấn tượng đầu tiên của nàng với người Cố gia là ai nhìn cũng nghiêm túc.
Ngay cả Cố Lộng Khê, nhìn qua là đã thấy rất lạnh lùng rồi.
Hình như gia đình Cố Thanh Hà cũng có điểm chung, đó là ai cũng đẹp từ trứng nước, nhưng lại cho người ta cảm giác áp lực vô hình.
"Tôi cần phải mặc quần áo của mình mới được." Ngôn Trăn cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân thanh thuần của mình, cảm thấy có chút khó tả.
Nàng nhớ đến Đàm Hằng, may mà trước đó Cố Lộng Khê đã bảo sức khoẻ Đàm Hằng rất tốt, đang ở bệnh viện tung tăng nhảy nhót.
Nếu không nàng thực sự sẽ lo lắng về thằng bé đó.
Cố Thanh Hà suy nghĩ, Ngôn Trăn lúc nào cũng khoe mình đẹp trước mặt người khác, hơn nữa nàng cũng là ảnh hậu. Tất nhiên, người yêu của cô càng quan tâm đến người nhà cô, điểm này khiến Cố Thanh Hà vui vẻ, mặc dù lúc nãy cô vừa doạ vừa dỗ mới có thể làm Ngôn Trăn chấp nhận thân phận thật sự của mình.
"Bên này không có quần áo của cậu, mặc của tôi được không?" Cố Thanh Hà thương lượng, nếu bây giờ cô chạy tới chạy lui lấy quần áo cho Ngôn Trăn chắc cũng mất hơn 3 tiếng.
Ngôn Trăn lắc đầu, làm sao nàng mặc quần áo của Tiểu Cố được? Nếu vậy chẳng phải chứng minh hai người thân mật, khăng khít sao?
Hơn nữa còn gặp phụ huynh, huống chi bà còn là người quản lý gia tộc, uy tín cùng quyền lực nhất - bà nội Cố Thanh Hà. Chắc chắn phải nghiêm túc, trang trọng, nếu họ biết nàng mặc quần áo của Tiểu Cố chắc chắn sẽ có chút ý kiến.
Không hợp quy củ, không ra thể thống gì.
Ngôn Trăn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mặc đồ bệnh nhân cho rồi.
Không có sự lựa chọn thì nó cũng coi là quần áo chính quy đi, chỉ cần kỹ, không bèo nhèo, nhăn nhúm là được.
Hơn nữa, bà nội cũng biết tình trạng của nàng, chắc cũng không để ý đến chuyện ăn mặc đâu.
"Tôi mặc cái này là được." Ngôn Trăn cúi đầu chỉnh chỉnh quần áo, nói chung nhìn cũng được.
Cố Thanh Hà gật đầu, cô không có ý kiến gì. Vì cô cảm thấy Ngôn Trăn mặc gì cũng đẹp, kể cả quần áo hằng ngày.
"Tiểu Cố, nói tôi nghe xem có cần chú ý gì không, tôi sợ mình lại nói bậy bạ." Ngôn Trăn vừa nhìn gương vừa chỉnh tóc, Tiểu Cố vừa tết tóc cho nàng, mái tóc nàng cũng xoăn tự nhiên hơn.
Cố Thanh Hà ngồi xổm dùng khăn nóng lau tay cho Ngôn Trăn, cô nghĩ đến bà nội, cũng không biết cần chú ý gì.
"Cậu tự nhiên nói chuyện với bà là được." Cố Thanh Hà trả lời Ngôn Trăn, sau đó cầm chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà yên tĩnh qua tấm gương chạm khắc, tự nhiên nàng cũng cảm thấy họ đã sống chung rất nhiều năm rồi, nhiều chuyện được làm một cách rất tự nhiên.
Không hề đường đột, thuận theo tự nhiên, tâm chi sở hướng, một đời chung tình.
Thật may mắn biết bao nhiêu mới có người yêu như vậy, Ngôn Trăn luôn cảm thán trong lòng.
Ngôn Trăn để Cố Thanh Hà chậm rãi chải tóc mình: "Bà nội sẽ thích tôi sao?" Nàng suy nghĩ, vẫn có chút lo lắng.
Nàng từng nhớ mẹ Cố bảo bà nội cô là người nghiêm khắc, giờ nghĩ lại thật sự thấy vậy. Bà quản lý một đại gia tộc, ít người nào có thể làm được, huống chi là bà năm nay đã gần 70.
Nếu có thể vượt qua bài kiểm tra của bà nội, kia, nàng có thể sẽ được bổn gia Cố Thanh Hà tán thành nhiều hơn.
Nàng thực sự không tham, nàng chỉ hy vọng nàng và Cố Thanh Hà thuận lợi, cả đời bên nhau.
Ngôn Trăn nghĩ thầm trong lòng, mặc dù Tiểu Cố thường xuyên nói chỉ cần nàng thích cô là được, nhưng sao lại không để ý tới người nhà đây? Nếu bây giờ có thể làm tốt thì về sau ở chung sẽ càng hoà thuận, dù sao nhiều người chúc phúc cũng là tốt hơn.
Cố Thanh Hà cân nhắc tới tâm tư bé nhỏ của Ngôn Trăn, cô sao không đoán ra? Cô cúi nửa người, ngón tay chạm nhẹ vào lông mày Ngôn Trăn, "Ngôn Trăn mà tôi biết là một người tràn đầy tự tin, là công chúa kiêu ngạo, cao quý, sao hôm nay cậu lại đi theo phong cách Tiểu gia Bích Ngọc?
(Tiểu gia Bích Ngọc: Những cô gái xinh đẹp trong gia đình bình thường)
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà trêu cũng phụt cười ra tiếng: "Cách cậu cổ vũ thực sự rất chọc giận người ta."
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn cười, sau đó cô lấy một bộ đồ trang điểm ra từ trong ngăn tủ.
"Dì Lan tặng tôi, tôi vẫn chưa dùng bao giờ, cậu nhìn xem có cần không?"
Ngôn Trăn nhìn son phấn muôn màu rực rỡ trong ngăn kéo, đều là hàng cao cấp, trong đó còn có bản giới hạn rất khó mua.
"Cần, tất nhiên là cần." Ngôn Trăn nhìn gương mặt hốc hác của nàng trong gương, tuy đã được Cố Thanh Hà rửa mặt nhưng vẫn rất nhợt nhạt, đặc biệt là đôi môi tái mét, nhìn hết hồn.
Muốn gặp bà nội cũng phải đàng hoàng, ít nhất nhìn cũng được đi, dù hiện tại có là mỹ nhân yếu đuối. Truyện Huyền Huyễn
Ngôn Trăn mở hộp son môi được đóng gói cẩn thận, màu hồng đất yêu thích của nàng, đủ làm sáng bừng khí chất rồi, không cầu kỳ cũng không làm xỉn màu da mặt, rất hợp.
Ngôn Trăn đưa qua cho Cố Thanh Hà: "Tô son giúp tôi đi."
Cố Thanh Hà có hoa tay, cô nhìn đồ trang điểm Ngôn Trăn đưa qua, nhẹ nhàng mỉm cười, vui vẻ nhận lấy, "Đây là thử thách."
"Con người phải học cách thử thách bản thân." Ngôn Trăn trêu chọc người yêu.
Cố Thanh Hà kéo ghế lại trước mặt Ngôn Trăn.
Cô mở thỏi son, sau đó dùng cọ thoa một ít rồi nhẹ nhàng thoa lên môi cho Ngôn Trăn.
Đôi mắt sáng của Ngôn Trăn theo dõi từng cử chỉ của Cố Thanh Hà, đối phương đang chăm chút tô son cho nàng.
"Sao cậu lại cười?" Cố Thanh Hà, người đã biến thành chuyên gia trang điểm cau mày nhìn người yêu không chịu hợp tác. Ngôn Trăn lúc nào cũng thế, luôn mỉm cười vào những lúc quan trọng, như thế khiến cô quá dễ lạc lối.
Ngôn Trăn chớp chớp đôi mắt đẹp với Cố Thanh Hà, dùng ánh mắt xin lỗi nho nhỏ với chuyên viên trang điểm khó tính của mình.
Không cười à?
Cố Thanh Hà trách móc nhìn người yêu nghịch ngợm của mình, đành phải dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi phần thừa rồi vẽ lại.
"Đẹp không?" Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà dừng lại là hỏi ngay.
Cố Thanh Hà cẩn thận nhìn xem, sau đó rất nghiêm túc gật đầu.
"Đẹp!"
"Cậu là Vương bán dưa~~" Ngôn Trăn cười kỹ thuật trêu chọc của Cố Thanh Hà, sau đó đối phương mang gương đến cho nàng nhìn.
Quả nhiên, tô son và không tô son có sự khác biệt thực sự, đặc biệt là đôi môi do Tiểu Cố vẽ quá đỉnh, không cầu kỳ nhưng vẫn toát ra sự đoan trang, xinh đẹp.
"Tiểu Cố, tôi thấy cậu có khiếu trang điểm đó. Hay giờ cậu quay qua làm chuyên viên trang điểm độc quyền cho tôi đi." Ngôn Trăn rất hài lòng với kỹ thuật của Cố Thanh Hà, dù cho vẽ hơi lâu nhưng đây là lần đầu tiên, quá đủ tiêu chuẩn!
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn khen, cầm lòng không đậu mà nở nụ cười, đang định cất đồ về chỗ cũ.
"Chà, người đẹp này là ai đây~~"
Sau tiếng cười cùng sự trêu chọc, Cố Lộng Khê cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra dựa lên, chăm chú nhìn cảnh trong phòng.
Ngôn Trăn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Tiểu Khê đáng đứng đó lại mỉm cười.
"Lộng Khê, em đến rồi." Ngôn Trăn nhẹ nhàng chào.
Cố Thanh Hà thì ngược lại, cô đang nhìn em gái không biết đang chú ý tới cái gì.
Cố Lộng Khê nghe Ngôn Trăn nói, tưởng mình được mời nên bước vào cửa ngồi cạnh chị dâu ngay, "Cái môi này chắc chắn do bà chị già em tô."
Ngôn Trăn ngượng ngùng, "Tại chị nhìn không có sức sống lắm, sợ gặp bà nội cùng trưởng bối sẽ xấu hổ nên bảo Tiểu Cố giúp chị, nhìn đẹp không?"
Cố Lộng Khê nhìn chị dâu ốm yếu xinh đẹp cùng với bà chị già đang đứng cạnh, cô dám nói không đẹp à?
Không, cô vẫn muốn sống.
"Rất là đẹp luôn!" Cố Lộng Khê rất trịnh trọng giơ ngón tay cái lên, cô phải khâm phục chị gái mình thật sự, vì Ngôn Trăn mà chuyện gì cũng làm.
"Em đến đây làm gì?" Cố Thanh Hà không muốn nghe em gái mình cằn nhằn ở đây, dù sao đối phương là Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê lại khoa trương che mặt, vẻ mặt rất chi là buồn: "Chị dâu, chị xem sao chịu nổi tính chị em vậy? Em mới nói mấy câu đã muốn đuổi em đi rồi, không có miếng tình cảm nào. Chị đổi người khác đi."
Cố Thanh Hà đặt hộp trang sức xuống bên cạnh, hiển nhiên, chiếc trâm cài tóc bằng vàng trong hộp vừa có thể dùng làm đồ trang trí, vừa làm vũ khí giết người rồi.
Cô dứt khoát nắm chặt chiếc trâm vàng, đi tới Cố Lộng Khê luôn trêu đùa mình, Cố Lộng Khê cũng có dự kiến vội lùi về sau hai bước, dùng khuỷu tay chống lại đòn tấn công tàn nhẫn của đối phương, lúc đối phương muốn đánh trả cô mới rút ra hàng bên hông, chĩa vào người chị thân yêu của mình.
"Chĩa súng vào tôi." Cố Thanh Hà cười lạnh nhìn khẩu súng GLOCK màu đen.
Cố Lộng Khê thu lại sát khí chợt nổi lên trong giây lát, mỉm cười xoè tay ra, xoay khẩu súng một vòng, "Hàng mới của Áo, dễ mang theo, bà nội bảo em đưa cho chị làm quà sinh nhật. Thật sự keo kiệt, nhà cũng có nhiều đến vậy." Cố Lộng Khê mỉm cười, rõ biết nói vậy sẽ chọc giận bà chị.
"Muốn chết à." Cố Thanh Hà lạnh lùng nắm chặt trâm cài tóc.
Cố Lộng Khê nhướng đôi lông mày xinh đẹp, mỉm cười nhìn Ngôn Trăn đang sửng sốt bên cạnh: "Chị dâu, chị thấy em với bà chị già ai sẽ bị thương trước?"
Ngôn Trăn vừa cùng Cố Thanh Hà ấp áp miêu mi hoạ môi thích ý, thực sự không chịu nổi khi nhìn cảnh tượng đột ngột này.
"Hai người không thấy...Tôi vừa biết được bí mật gia tộc các người, có thể đừng kích thích tôi vậy được không..." Ngôn Trăn gian nan nói chuyện, lúc nàng nhìn thấy Cố Lộng Khê rút súng thì toát hết mồ hôi lạnh, chuyện này làm nàng nhớ mấy cảnh tồi tệ trong biệt thự kia.
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn khác thường, trừng mắt với Cố Lộng Khê đang kiếm chuyện.
"Cậu ổn không."
Ngôn Trăn xua tay ý là vẫn ổn.
Cố Lộng Khê nhìn nhìn, cô uỷ khuất, nếu cô không đỡ chắc chị gái sẽ cắt cổ cô luôn đó? Hơn nữa, bà già kia ngày càng vô lý, nói chuyện không đúng ý là lại ra tay.
"Tiểu Khê, súng đó có phải thật không...? Ngôn Trăn nhìn khẩu súng trong tay Cố Lộng Khê, nàng không thể tin nổi Cố Lộng Khê lại mang súng bên mình.
Cố Lộng Khê chớp chớp mắt, hơi xấu hổ.
"Em định bảo đây là đồ chơi...Được rồi, em sai rồi, nhưng em không có định nổ súng."
Cố Lộng Khê bị Ngôn Trăn nhìn chằm chằm, thấy uỷ khuất ba ba nên đành thú nhận.
Cố Thanh Hà liếc nhìn em gái nói dối, rõ ràng còn vừa lên đạn.
"Vậy, mọi người đều mang theo...mấy cái đồ nguy hiểm này?" Mặc dù Ngôn Trăn vừa mới bị ép tiếp nhận việc nhà Cố Thanh Hà là mafia, nhưng cái chuyện sử dụng đao thương vẫn là nguy hiểm đổ máu, sao nàng có thể chịu nổi?
Cố Thanh Hà nhướng mày, cầm tay Ngôn Trăn, rất nghiêm túc giải thích: "Không phải các cậu mà là có mình nó, tôi chưa bao giờ mang theo những thứ này."
Cố Lộng Khê nhếch miệng nhìn bà chị già, nếu đã cho nhau tổn thương thì thôi cứ chọc thủng nhau đi.
Dù sao cô cũng sẽ không một mình nhận lỗi, dù sao chị dâu cũng sẽ công bằng với cô.
"Bull shit!" Cố Lộng Khê lập tức nhăn mặt đình công, cô tạm thời quên đi chuyện mình đến đây, đập súng lên bàn làm Ngôn Trăn run cả lên, "Hôm nay mang súng là tại mới ra khỏi kho, chỉ nhặt mấy thứ mới nhập về xem chút, tiện tay cầm chút thôi, bình thường em không có mang. Nhưng mà cái chị gái đối diện đó, chị ta luôn giấu dao trên người, có trời mới biết cái tên quái đản này giấu ở đâu."
Ra kho, hàng mới, tiện tay cầm.
Được rồi đi, Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê dùng từ ngữ kinh doanh, nàng hiểu rằng chuyện họ làm là lĩnh vực đen, tóm lại là nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.
"Chứng cứ đâu?" Cố Thanh Hà khoanh tay trước ngực, không quan tâm.
Cố Lộng Khê do dự rồi nói như kiểu mình có bằng chứng: "Em từng thấy chị ấy lấy con dao cạo không biết từ đâu ra làm bị thương trong lễ trưởng thành."
"Cố, Lộng, Khê." Cố Thanh Hà cắt ngang đối phương, lạnh lùng nhìn cô.
Ngôn Trăn nhìn hai chị em giao lưu ánh mắt mà nuốt khan theo tiềm thức, hai người đang nói gì đây?
Chuyện gì xảy ra trong lễ trưởng thành của Tiểu Cố?
Ánh mắt Cố Thanh Hà rơi vào đôi mắt bối rối của Ngôn Trăn, cô khẽ cau mày, không nghĩ sẽ nói cho Ngôn Trăn nghe mấy chuyện không vui trong quá khứ.
Nhưng việc đối phương nhìn chằm chằm vào mình như vậy thực sự khiến cô khó chịu.
Vì vậy phần giải thích quan trọng này lại được chuyển cho Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê không mặn, không nhạt mở miệng, như kiểu này chỉ là mấy chuyện nhỏ, hết sức bình thường.
"Nhà họ Triệu bắt nạt người khác, tới bổn gia phá rối, đúng lúc đó là lễ trưởng thành của chị em."
"Bọn họ gây sự trước." Cố Thanh Hà tiếp tục, trốn tránh trách nhiệm của chính mình.
"Cho nên phải cho họ một bài học, nếu không tụi đó sẽ phản công." Cố Lộng Khê theo sau.
"Bài học...?" Ngôn Trăn hoài nghi xen vào, đôi mắt mở to khi nghe hai chị em bình tĩnh kể lại câu chuyện.
Cố Thanh Hà gật đầu, nghĩ nghĩ rồi phủ nhận nỗi lo trong lòng Ngôn Trăn: "Không chết, chỉ bị thương thôi."
"Em nhớ rõ là chặt tay, nguyên nhân là cái tên thiếu gia kia lại chỉ vào chúng em, quá vô lễ." Cố Lộng Khê cười nhẹ, cầm chiếc sứ trên bàn lên nghịch, "Thỉnh thoảng thấy mấy người Triệu thị bên cảng Quạ Đen, đối phương vẫn kiêng kỵ, hình như giờ vẫn đang mang tay chân giả."
Cố Thanh Hà lơ đãng mỉm cười, xoa xoa cái cổ cứng ngắc của Ngôn Trăn.
Hai người bình tĩnh từ trong xương cốt, độc đoán, ương ngạnh trình bày, Ngôn Trăn nghe mà ớn lạnh sống lưng.
Đặc biệt là Cố Thanh Hà còn đột nhiên đặt tay lên cổ xoa bóp cho nàng, cảm giác lạnh buốt cùng nhức nhối mang cho nàng sự áp bức mãnh liệt, nàng luôn thấy đôi bàn tay kia có thể bẻ gãy chiếc cổ mỏng manh của nàng.
Nếu biết có kết quả như này tội gì phải tra sâu hơn làm gì, chặt gãy tay chân, nghe xem, quá đáng sợ rồi.
Là con mẹ nó rất sợ sao?
Ngôn Trăn buộc mình đừng nghĩ nữa, vội nắm tay Cố Thanh Hà, ngăn cản đối phương tri kỷ xoa bóp cho mình, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Hai người đừng nói nữa, tôi hiểu hết. Tôi không quan tâm trước đây các người như nào, hay mang theo "thứ tốt" gì đó. Tóm lại, người một nhà phải hoà thuận, đừng động một chút lại đánh nhau, cãi nhau, hoặc là đừng đánh lộn trước mặt tôi." Ngôn Trăn yếu ớt nói, hai chị em nàng đánh nhau nàng thấy rồi.
Nhưng không ngờ còn chơi tới súng.
Nói vậy Tiểu Cố của nàng cũng dùng súng? Đột nhiên Ngôn Trăn thấy cảm xúc của nàng quá phức tạp, nàng cảm thấy người yêu mình thực sự tiềm tàng 24 khía cạnh của sức mạnh tối cao.
Ngôn Trăn liền quay đầu nhìn Cố Thanh Hà đang rất bình tĩnh: "Tôi không quan tâm cậu thân thủ tốt hay gì đó, mai sau nếu Lộng Khê chọc cậu hay sao đó, nếu cậu cứ bắt nạt em gái tôi sẽ không để ý tới cậu nữa."
Ngôn Trăn quyết định thôi công bằng.
Lộng Khê là em vợ nàng, nàng không nói nổi, chỉ có thể đưa tử lệnh cho Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà khiếp sợ, cô không hiểu, vẻ mặt cũng lạnh lùng.
"Tại sao?"
"Tại sao...tại sao? Ai chửi cậu cậu phải chửi lại chứ sao? Cái đầu óc sáng suốt của cậu đâu, cậu phải học cách nói chuyện chứ, sao một hai phải động thủ? Nếu không được thì cậu bảo tôi nói với con bé." Ngôn Trăn rất chân thành, nàng nhìn đôi mắt nhỏ của Cố Thanh Hà, dạy cô phải văn minh lên, chưa kể này còn là người thân.
Cố Thanh Hà cau mày, cô không đồng ý với lời nói của đối phương.
Có thể động thủ thì khỏi phải nói, này là cách cô làm việc.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không kiếm chuyện trước.
"Chị dâu, chị tốt quá à." Cố Lộng Khê không sợ náo nhiệt, bổ thêm một câu.
Ngôn Trăn nhìn cái cô em vợ mỗi ngày đều có đủ cách chọc chị gái mình, oán trách lên: "Em cũng vậy, mai sau không được chọc chị em. Biết rõ chị em không nói nhiều mà em còn chọc, chị sẽ đau lòng."
"Ờ...." Cố Lộng Khê bị mắng, chẹp chẹp mồm.
Cố Thanh Hà, người đang rất không vui, đang nghĩ cách chơi lại em gái mình đột nhiên nghe Ngôn Trăn nói mà ngọt ngào trong lòng.
Ngôn Trăn vẫn thương cô hơn.
Trong lòng âm thầm hạnh phúc.
Cô nhìn Ngôn Trăn đứng dậy vào trong lấy đồ, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Cố Lộng Khê đang rót trà, dùng sức giữ chiếc cốc trên tay Lộng Khê.
"Em nói sai một câu."
"?" Cố Lộng Khê nhướng mày.
"Cái kia không phải dao, là kính." Cố Thanh Hà cười sửa lại lời nói trước đó của đối phương.
Cố Lộng Khê nghe không, không thể tin ngước lên, nhìn chằm chằm vào người trước mặt đột nhiên đánh úp. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ dường như phát ra trên người đối phương, cô hừ nhẹ, sau đó dùng sức nắm tay chị gái mình, "Chị thật là.."
"Làm hoà rồi sao?" Ngôn Trăn vui mừng khôn xiết khi thấy hai chị em tay bắt mặt mừng.
Cố Thanh Hà lập tức đứng thẳng, xoay người, trong nháy mắt trấn áp sát ý sắp bộc phát, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, "Tôi chủ động...làm hoà."
Ngôn Trăn kinh hỷ khi thấy Tiểu Cố của nàng thay đổi nhanh như vậy, đúng là khó có được.
Cố Lộng Khê ngồi ở bên bàn trà cũng cười, chân thành đáp: "Đúng vậy, chúng em đều ý thức được, người một nhà nên tương, thân, tương, ái."