Editor: Aminta.
Chương : Gặp lại Brent.
Bữa tối, Jain mang theo một giỏ trái cây, một mình đi đến vườn hoa.
Có lẽ hắn còn cần thời gian chỉnh lại cảm xúc.
Tránh để lộ vẻ mềm yếu trước mặt con người mà hắn căm hận.
"Đứa bé kia không sao chứ?" Lan nhìn bóng lưng của hắn, lo lắng hỏi.
Sigourney vô cảm nói: "Không sao." Anh như cười như không cười nói: "Có Tiểu Kim mà."
Lan nhớ ra Tiểu Kim, cô yên tâm gật gật đầu, dù bây giờ con chuột ấy đã là linh hồn, không còn thân xác ấm áp mềm mại như trước kia nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Có nó ở bên tinh linh ánh trăng kia, hi vọng tinh linh có thể được giải thoát.
Jain và Tiểu Kim được mọi người nhắc đến đang ngồi dưới giàn hoa tươi xanh.
Jain lấy ra một quả từ trong giỏ, khi đưa lên miệng hắn chần chờ một chút, tay chệch sang một bên, đặt trước mặt Tiểu Kim: "Ngươi có ăn không?"
Tiểu Kim lại bị Jain tách khỏi những người quen và đưa đến nơi hẻo lánh đang run lẩy bẩy, thình linh nó nhìn thầy một quả màu vàng thơm ngào ngạt trước mặt mình.
Chóp mũi nhỏ bé của nó hít hà vài cái, nó chần chờ nghiêng đầu... Hình như tính tình của tinh linh này...
Có vẻ khác với bề ngoài thì phải?
Nó cẩn thận thăm dò: "Quả này lớn quá."
Cái tay kia nhanh chóng hạ xuống, tiếp theo chọn ra một quả nhỏ vừa đủ để cho nó cầm từ trong giỏ.
Tiểu Kim ôm quả, đôi mắt bé như hạt đậu sáng lấp lánh... Hình như khác thật!
Nó nhớ lại từ lúc bắt đầu gặp Jain, trong lòng nó đã tự tin hơn.
No co rụt người e dè hỏi: "Lúc nãy anh sờ tôi đúng không?" Giống như là sợ Jain chối bỏ, nó còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Lúc trên xe đó."
Jain: "...Ừ."
Tiểu Kim xê dịch thân thể, tới gần gương mặt của hắn một chút: "Anh đang an ủi tôi sao?" Lần này nó nói rất chắc chắn.
Jain: "..."
Tiểu Kim đánh bạo cọ hắn: "Cảm ơn anh."
Jain mím môi, cầm lấy quả to bị Tiểu Kim từ chối lúc nãy, cắn một miếng, không nói chuyện nữa.
Tiểu Kim tựa vào mặt hắn, cố gắng vươn ra móng vuốt nhỏ ngắn ngủi, đưa quả nhỏ mới nhận được tới bên môi Jain: "Cho anh ăn đó."
Cảm thấy động tác của Jain dừng một chút, nó ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Tôi là linh hồn, không ăn được những thứ này." Vừa rồi nó cũng ma xui quỷ khiến, ăn gan hùm mật báo thử thăm dò thái độ của Jain mà thôi.
"..."
Jain hơi hé miệng, ngậm lấy quả nhỏ.
Tiểu Kim vô cùng vui vẻ lùi đến trên vai, cuối cùng nó đã thấy rõ bản chất của người nó ăn nhờ ở đậu, cảm giác an toàn quay về, cảm giác áp lực trong tim lập tức biến mất, giống như đang đứng trên bờ vực rồi bị dịch chuyển tới bãi cỏ đầy hoa vậy.
Mà tại sao nó lại sợ Jain chứ? Chẳng phải chỉ là một tinh linh ăn chay thôi sao.
Thậm chí nó còn chẳng sợ quỷ hút máu như Sigourney!
Mà trên bàn ăn, sau khi ngồi một lát, Ash kinh ngạc khi nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen mắt đi vào phòng ăn.
"Brent?" Cậu kêu tên của đối phương.
Người tới có một mái tóc xoăn vàng nhạt, trên gương mặt tuấn tú là những đốm tàn nhang rải rác, trông như anh chàng hàng xóm thân thiện. Đó chính là Brent Familio, chủ nhân của tháp phù thủy mà Ash, Evan và Elena từng tá túc một đêm trên đường đi từ thành phố Cự Thạch đến vương thành Rực Rỡ.
Đương nhiên, bây giờ Ash đã được chú Mon cho biết, Brent lúc ấy bọn họ gặp chỉ là lớp ngụy trang của anh ta mà thôi.
Người thanh niên này không phải là phù thủy tập sự thuộc hiệp hội phù thủy, mà là một phù thủy áo đen rất mạnh thuộc tầng lớp cao cấp trong liên minh thần bí.
"Chào Ash, đã lâu không gặp." Brent cười híp mắt đi tới, đồng thời còn khẽ gật đầu với Mon: "Chúng ta lại gặp nhau."
Thái độ của anh ta vô cùng bình thản, khiến Mon rốt cuộc cũng chắc chắn với suy đoán của mình lúc trước: "Cậu cố ý tiết lộ thông tin về nghi thức hiến tế cho tôi à?"
Khi Mon trà trộn vào liên minh thần bí để tìm tin tức, anh ta đã nghe trộm được chuyện nghi thức hiến tế từ một thành viên cấp cao. Và đó chính là người thanh niên trước mặt.
Brent gật đầu không hề phủ nhận, anh ta kéo ghế ngồi trước bàn ăn: "Lúc đầu tôi dự định đích thân qua đó để phá hủy nghi thức, sau này tôi phát hiện các người cũng có mục đích giống tôi..." Anh ta mỉm cười nhìn sang Sigourney: "Trong đội của các người có Trăng Đỏ, như vậy sẽ chắc chắn thành công hơn là tôi."
Cho nên anh ta âm thầm cung cấp thông tin, mượn tay Sigourney tiêu diệt tổ chức bí ẩn.
Nói xong, anh ta lễ phép chào hỏi Sigourney: "Xin chào ngài Trăng Đỏ, tôi là Brent Familio, hiện tại tôi thuộc liên minh thần bí, vâng, là phe hòa bình."
Thái độ của anh ta vừa thân thiện vừa chân thành, Sigourney tao nhã gật đầu: "Chào cậu." Tiếp theo, ánh mắt anh nhẹ nhàng chuyển sang Yang Prince, người của liên minh thần bí ở chỗ này, có phải cậu ta nên giải thích hay không?
Yang trước đó chỉ lo hóng chuyện, quên bén chuyện của Brent: "..."
Cậu ta lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Anh ta đã ở trang viên mấy ngày, lúc nãy tôi quên nói."
Theo lời Yang tự thuật, tình hình mấy ngày trước cũng chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người.
Nhóm vật tế đã đề cập trước đó lần lượt ra khỏi Vực Thẳm, đa số họ là sinh vật ma pháp, nếu muốn băng qua vết nứt Vực Thẳm, đương nhiên sẽ không dễ dàng như phù thủy.
May mà các phù thủy gặp nạn giống họ cực kỳ tình nghĩa nhận họ là sinh vật ma pháp đã khế ước với mình, để họ lấy thân phận hộ vệ của phù thủy băng qua vết nứt có quân lính canh gác, sau khi ra ngoài thì đường ai nấy đi.
Nhưng vẫn có một ít sinh vật ma pháp căm thù con người đến tận xương tuỷ, tuy e ngại hiệp sĩ Du Hồn nên họ không ra tay với phù thủy, nhưng họ vẫn không chịu thỏa hiệp, dù chỉ giả vờ là hộ vệ của phù thủy họ cũng kiên quyết từ chối, thà chết chứ không muốn được con người che chở giúp đỡ.
Những sinh vật ma pháp này không thể lừa dối lính canh để băng qua vết nứt, nên họ chỉ có thể hợp tác với nhau, tìm cơ hội xông vào vết nứt.
Tổn thất rất nghiêm trọng.
Kết quả của việc cứng đầu không chịu thỏa hiệp chính là bị hiệp hội phù thủy bắt khi mới vừa ra khỏi Vực Thẳm.
Nếu không phải vì sinh vật ma pháp rất quý giá nên các quân lính đều nương tay theo bản năng, có lẽ đã có người chết.
Nhưng họ cũng rất may mắn.
Họ gặp được những người Yang sắp xếp để tiếp ứng mấy người Ash.
Yang cho người cứu những sinh vật ma pháp này về, hiện giờ họ đang được chữa trị trong trang viên.
Về phần Brent thì là do người của Yang gặp phải trong lúc cứu sinh vật ma pháp. Anh ta cũng dự định đi cứu những sinh vật ma pháp bị bắt, thế là tình cờ đụng phải người bên Yang, phát hiện mục đích giống nhau nên họ đi chung.
Về phần tại sao Yang phải cứu những sinh vật ma pháp ư?
Yang nói: "Tôi cũng bị tổ chức bí ẩn bán một lần, cũng rơi vào tình trạng như họ, có chung một kẻ thù." Cậu ta có một gương mặt ngọt ngào đáng yêu, dù là khi nhắc đến kẻ thù cậu ta cũng nói cười vui vẻ: "Tôi cũng không có cảm tình gì với liên minh thần bí, cũng như những sinh vật ma pháp căm thù con người. Chẳng qua trong lúc họ mới thoát khỏi tay tổ chức bí ẩn, tôi sẽ không làm gì họ."
"Còn anh ta..." Yang nhìn Brent lúc nào cũng mỉm cười như cậu ta, cậu ta đảo mắt: "Chăm sóc những sinh vật ma pháp bị thương đó phiền phức lắm, nên tôi vứt chuyện này cho anh ta." Cho nên Brent mới ở lại chỗ này.
Mon nhìn Yang bên trái, nhìn Brent ở bên phải, anh ta cứ cảm thấy hai người này có gì đó giống nhau.
Lúc này được cái đảo mắt của Yang nhắc nhở, Mon lập tức nhận ra gần như lúc nào hai người cũng cười híp mắt.
Chỉ là một người cười giống em trai hàng xóm, một người cười giống anh trai hàng xóm.
Cười đến nỗi Mon thấy lạnh gáy.
Không thể đụng vô hai người này được.
Thái độ của Sigourney và Ash đối với liên minh thần bí cũng không phải là đối lập cực đoan, với lại... Sigourney còn thuộc tầng lớp cao cấp trong liên minh thần bí nữa mà!
Danh hiệu hiệp sĩ Du Hồn cao hơn Brent không tiếng tăm gì ở liên minh thần bí.
Ngoại trừ loại thành viên xông lên cho họ đánh của liên minh thần bí như Quentin và Jain ra, hai người gần như chẳng muốn ra tay.
Bắt về làm gì?
Ngại mình nhiều tiền quá nên muốn nuôi thêm mấy hộ vệ hay người hầu à?
Tóm lại Ash từ chối.
Ngay cả Quentin và Jain cậu cũng không muốn.
Thế là cứ như vậy, người của hiệp hội phù thủy, người của liên minh thần bí, con người và sinh vật ma pháp, những người với thân phận mập mờ rối ren ngồi chung một chỗ dùng bữa tối trong hòa bình, thậm chí còn nói với nhau vài câu giống như những người bạn tình cờ gặp gỡ.
Đương nhiên, chủ yếu là Mon và Brent nói chuyện.
Ví dụ như là thông tin của Brent về nghi thức hiến tế có sai lệch, nghi thức không phải để triệu hồi mà là phản triệu hồi, Brent chân thành bày tỏ trước đó anh ta cũng chẳng biết chân tướng, chắc là tổ chức bí ẩn cũng đã lừa gạt những người chúng hợp tác bên liên minh thần bí.
Sau cùng khi nữ hầu đến dọn chén đĩa đi, Brent cười híp mắt nói ra lý do tại sao anh ta lại muốn đối phó tổ chức bí ẩn.
Anh ta bắt đầu nói từ gia tộc của mình.
Gia tộc Familio là một gia tộc có tiếng từ xưa, mỗi một thời đại đều có phù thủy áo bào trắng gần với Vương Tọa xuất hiện.
Mà trong thời đại pháp thuật dần dần tuột dốc không phanh, gia tộc nổi tiếng cũng gặp khó. Sau khi phù thủy áo bào trắng đời trước mất đi, mãi mà người kế nhiệm trong gia tộc vẫn không xuất hiện.
Là gia tộc phù thủy cổ xưa nổi tiếng và có rất nhiều tài nguyên, gia tộc Familio thực sự muốn phục hưng vinh quang ngày xưa.
Bọn họ đọc sách cổ, thí nghiệm hết lần này đến lần khác để tìm cách giúp gia tộc vượt khó.
"Chắc mọi người đều đã nghe về sự cố lớn ở trang viên Familio." Brent nói: "Mọi người thường đồn rằng trong lúc gia tộc Familio làm thí nghiệm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến một vụ nổ lớn khiến những con cháu thuộc dòng chính nhà Familio chết sạch trong vụ nổ đúng không?"
Brent – người được đồn là con cháu dòng chính duy nhất còn sống trong vụ nổ khiến cả Ilov chấn động bật cười: "Chân tướng cũng không phải là vậy. Sự cố đó không phải là chuyện ngoài ý muốn, là do người làm."
Anh ta khẽ nói ra bí ẩn đã bị chôn vùi rất sâu: "Là do tôi làm."