Suy đoán của Lục Trăn cũng không sai.
Sáng sớm khi Tống Nghiên mở mắt ra, liền nhìn thấy cánh tay trần của mình, cùng với......
Cậu nhìn một chân mình đáng lẽ nằm trong chăn giờ lại lộ ra ngoài, khẽ meo meo mà rụt vào trong chăn, thuận tiện đem góc chăn nhét vô một chút, thẳng đến khi vạn...... Vạn vô nhất thất, mới lấy hết can đảm nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Vạn vô nhất thất (万无一失): chắc chắn tuyệt đối, không thể sai sót.
May quá, Lục Trăn chưa có tỉnh dậy.
Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, nghiêng thân mình, vươn tay lấy quần áo trên chiếc đệm màu be trên cửa sổ có bệ ngồi, đứng dậy, nhanh chóng mặc vào.
Lục Trăn mở mắt ra, thẳng một đường nhìn chằm chằm thiếu niên trơn bóng.
Vai lưng gầy hẹp, vòng eo mềm mại, phảng phất một bàn tay là có thể cắt đứt, hai bên xương cụt nghiên một chút, hai cái hõm eo lõm xuống một chút, vừa vặn có thể ấn đầu ngón tay cái xuống.
Yết hầu Lục Trăn giống như bị thiêu đốt, nóng bỏng mà khô cạn.
May mà thiếu niên duỗi tay ra rồi mặc một cái áo thun dày rộng lên người, khiến cảm giác miệng lưỡi khô khốc nhanh chóng được kìm lại.
Tống Nghiên rón rén mặc xong quần áo, liếc nhìn Lục Trăn.
Rèm cửa ngăn can phần lớn ánh sáng, phòng ngủ tối tăm, ánh sáng lập lòe gợi ra đường nét khuôn mặt thon gầy ác liệt của nam nhân, nhắm hai mắt, mái tóc ngày thường không chút cẩu thả giờ phút này lại có chút ngổn ngang, vài sợi tóc rũ xuống trán, vẻ mặt lãnh đạm khó giải thích mà nhu hòa hơn vài phần.
Tống Nghiên cúi sát người, ánh mắt trộm nhìn hàng mi đen và rậm của nam nhân, từ từ chuyển xuống sống mũi, tiếp tục đi xuống rồi dừng lại trên đôi môi.
Đôi môi của Lục Trăn hơi mỏng, màu sắc thực nhạt, đỉnh môi rõ ràng, hiện ra vẻ lạnh băng không có tình người.
Tuy nhiên chỉ là thoạt nhìn thôi, trên thực tế vừa nóng bỏng vừa nhiệt liệt, cuốn lấy nhận thức con người, khiến cả người nhũn ra.
Tống Nghiên nghĩ nghĩ, lỗ tai lại không có tiền đồ mà đỏ lên.
Cũng may Lục Trăn ngủ rồi, nếu không hắn biết mình trộm nhìn hắn rồi còn đỏ mặt, vậy xấu hổ muốn chết.
Tống Nghiên thở phào, mới vừa chống mép giường đứng dậy thì bị một cánh tay vươn lên rồi vòng qua cổ cậu, dùng sức móc lại.
Khuôn mặt Lục Trăn chợt phóng đại.
Sau đó mở mắt ra, đạm giọng, "Sớm."
Tống Nghiên: "......"
Cậu không nói chuyện, cúi đầu nhìn tư thế hiện tại của mình.
Thành thật mà nói, có chút xấu hổ.
Hai cánh tay cậu một trái một phải chống bên người Lục Trăn, hai người cách nhau không đến mười cm, mỗi khi hít thở, hơi thở nhẹ nhàng đan xen vào nhau.
Cánh tay rắn chắc của nam nhân ôm lấy cổ cậu, bàn tay to luồng qua phần gáy lười nhác buông xuống, đốt ngón tay rất dài, tùy ý cong cong, lơ đãng vuốt qua chiếc cằm nhọn.
Sau đó cậu nhẹ nhàng run rẩy dưới mí mắt của hắn.
Tống Nghiên đỏ mặt: "...... Sớm."
-
Tống Nghiên cảm thấy mình xong rồi.
Một chút cũng không bình thường!
Không chỉ có thân thể không bình thường, tâm lý cũng không bình thường.
Cậu thậm chí còn suy nghĩ mối quan hệ của mình và Lục Trăn một cách thận trọng.
Bạn bè, vẫn là...... Khụ.
Chính là đang nâng quai hàm, cau mày, nghĩ đến nhập thần, liền thấy Lục Trăn đã đi tới.
Tống Nghiên nâng mí mắt, nhìn hắn một cái, cả người thần sắc trước sau như một, mặt mày nhàn nhạt, không có biểu tình dư thừa, hoàn toàn không giống cậu đang rối rắm như vậy!
Lục Trăn đối diện với ánh mắt cậu, thanh âm dịu dàng: "Làm sao vậy?"
Tống Nghiên nhanh chóng lắc đầu: "Không có gì."
Một đĩa sandwich được đưa đến trước mặt cậu, Lục Trăn nói: "Mau ăn, ăn xong bữa sáng rồi thay đồ đi ra ngoài."
Lực chú ý của Tống Nghiên lập tức bị dời di, "Ra ngoài làm gì?"
"Mua quần áo."
Hình dạng con vật của Tống Nghiên mỗi lần mỗi lớn, không chừng lần tiếp theo, những bộ đồ có sẵn trong nhà cũng mặc không vô, cho nên phải chuẩn bị trước.
Nghe Lục Trăn nói như vậy, Tống Nghiên rất vui vẻ, lập tức ăn sạch sành sanh hết tất cả, sau đó chạy vào phòng thay áo len, khoác áo lông vũ, khăn quàng cổ, mang giày, đi ra thang máy cùng với Lục Trăn cùng.
Điện thoại vang lên, Tống Nghiên nhìn một cái, bắt máy, tràn đầy sức sống: "Võ ca."
Thanh âm Võ ca truyền tới: "Tống Nghiên, chưa xem WeChat à?"
Tống Nghiên gãi đầu: "Hả, chưa xem."
Nguyên một buổi sáng nay cậu đều trong trạng thái suy nghĩ miên man, hoàn toàn không thèm để ý tới cái gì khác.
Võ ca: "Không sao, anh nói qua điện thoại với cậu cũng được. Qua mấy ngày nữa công ty họp thường niên, thời gian cụ thể anh sẽ gửi WeChat cho cậu, đến lúc đó anh sẽ nhắc nhở cậu một lần nữa."
Tống Nghiên liên tục gật đầu: "Vâng vâng, được."
Võ ca lại nói: "Khụ, tuy rằng công ty chưa an bài công tác gì cho cậu vào năm ngoái, nhưng cậu đã tham gia một hoạt động quảng cáo cũng như gia nhập đoàn phim, còn có giải thưởng Kim Thủy của lễ trao giải hằng năm......"
Tống Nghiên ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, nói xong chính sự, cúp điện thoại bỏ vào trong túi, theo kịp tốc độ của Lục Trăn.
Lục Trăn bất động thanh sắc liếc nhìn thiếu niên đi bên cạnh hắn, "Người đại diện?"
"Ừm ừm."
Lục Trăn không nói nữa, không khí im lặng một lúc.
Những ngón tay rũ bên người hắn hơi giật giật, trầm mặc một giây, nghiêng đầu hỏi: "Tay lạnh không?"
Những lời này tựa hồ nhắc nhở Tống Nghiên, cậu nhìn đầu ngón út của mình có chút hồng hồng, gật đầu: "Lạnh."
Lục Trăn cong môi, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, duỗi tay, lại nghe thanh âm vui sướng của thiếu niên, "Còn may tôi mang theo cái này!"
Nói xong, từ trong túi lấy ra một đôi bao tay.
Tay Lục Trăn đóng băng giữa không trung: "......"
Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm Tống Nghiên, chậm rì rì nhổ ra mấy chữ, "Nhưng là tay của tôi lạnh."
Giây tiếp theo, thiếu niên duỗi tay móc một đôi bao tay khác từ trong túi, đặt trong tay hắn, đắc ý: "Tôi mang cho anh nha!"
Tống Nghiên hất cằm, con ngươi sáng lấp lánh nhìn hắn, tràn ngập dáng vẻ cầu khen ngợi.
Lục Trăn mặt vô biểu tình mang bao tay vào: "...... Cảm ơn."
-
Lệ Lệ mới vừa sửa sang lại kệ hàng xong, liền thấy hai người đàn ông từ ngoài bước vào, trong đó là một vị khách hàng cũ khi trước.
Nói là khách hàng cũ, kỳ thật cũng chỉ tới có một lần, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc quá không bình thường, Lệ Lệ lập tức nhận ra hắn, sau đó nhìn sang thiếu niên trẻ hơn vài tuổi ở ngay bên cạnh, đôi mắt không tự chủ được mà sáng lên.
Quả nhiên, đẹp trai phải đi cùng với đẹp trai.
Lệ Lệ mim cười bước lên đón: "Muốn mua gì ạ?"
Lục Trăn thong thả ung dung tháo gang tay xuống: "Quần áo."
"Hở, không phải lần trước đã mua vài bộ rồi sao?"
"Nhỏ."
Lệ Lệ có chút ngạc nhiên: "Nhanh như vậy đã mặc không vừa rồi?"
"Cơ thể lớn lên."
Lệ Lệ nhớ tới bé chó con kia, khuôn mặt không tự chủ mà lộ mỉm cười như người mẹ, nhìn hai người liếc mắt một cái: "Hôm nay không mang bé chó theo sao?"
"Ừ."
Lệ Lệ có chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc. Bé chó nhà anh thật ngoan, thật đáng yêu a......"
Lục Trăn nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, thanh âm ôn nhu: "Ừm, đặc biệt đáng yêu."
Tống Nghiên được khen ngợi: "......" Mặt đỏ.jpg
Lệ Lệ: "Đúng rồi, những món đồ chơi nhỏ đó thì thế nào, bé chó thích không?"
Mặt Tống Nghiên càng đỏ hơn: "Không thích!"
Đồng thời cũng có một đạo thanh âm truyền tới: "Thích."
Tống Nghiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lục Trăn cúi đầu, xoa nhẹ đầu cậu một chút, cười nhẹ nói: "Được, không thích."
Lệ Lệ: "......"
Cô chỉ đơn giản là hàn huyên một chút về bé chó thôi mà, vì cái gì đột nhiên cũng bị nhồi nhét thức ăn cho chó???
Lực chú ý của Tống Nghiên bị các bộ quần áo nhỏ thu hút, một bên hứng thú bừng bừng nói chuyện phiếm với chủ tiệm, một bên chọn lựa quần áo.
Lập tức chọn xong vài bộ, đồng thời đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Trả tiền xong, vui vẻ xách theo quần áo mới của mình, vừa đi ra ngoài vừa mang gang tay vào, quay đầu lại nhìn Lục Trăn: "Bao tay của anh đâu?"
"Mất."
Tống Nghiên sửng sốt: "Mất......?? Mất khi nào?"
Lục Trăn nhàn nhạt nói: "Đại khái lúc dừng ở siêu thị."
Lệ Lệ:???
Không đúng!
Cô nhớ rõ thời điểm vị soái ca này bước vào còn mang bao tay mà?
Thật không dám dấu diếm, Tống Nghiên cũng hơi hơi nhớ tới chi tiết này, nhưng nhìn Lục Trăn một thân đương nhiên chính khí, cậu cảm thấy nhất định mình đã nhớ lầm, vì thế rối rắm một cái: "Vậy tôi đưa cho anh dùng!"
Nói xong đem bao tay nhét vào tay Lục Trăn.
Người nọ không cự tuyệt, lấy cằm hất về phía bàn tay nhỏ đang rũ của Tống Nghiên: "Đưa tay trái cho tôi."
"Hả?"
Lục Trăn không nói nữa, dứt khoát duỗi tay, tự mình lấy một chiếc bao tay mang vào tay trái của cậu, lại lấy chiếc bao tay còn lại mang vào tay phải của mình.
Sau khi cầm lấy túi quần áo trên tay Tống Nghiên, thuận tay nắm lấy cái bàn tay không mang bao tay kia.
Năm đốt ngón tay xuyên qua các khớp ngón tay của thiếu niên, ngón tay chậm rãi thu lại, gắt gao nắm lấy mu bàn tay cậu, rồi nhét vào trong túi áo khoác, mi phong hơi nhướng: "Như vậy?"
Lệ Lệ còn đang suy nghĩ bí ẩn về đôi bao tay chưa có lời giải đáp, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.
Hở, sao mà có đôi găng tay trong thùng rác nè!
Cô vui vẻ chạy ra ngoài: "Tay ——"
Mới vừa hô lên một chữ, liền thấy Lục Trăn quay đầu lại, lạnh mặt nhìn về phía cô.
Mặt mày nhàn nhạt, lại mang theo khí thế dọa người.
Thanh âm Lệ Lệ đột nhiên im bặt, im lặng một giây, lặng lẽ đá thùng rác vào một góc, rồi sau đó nhìn trần nhà, thâm tình biểu diễn: "( tay) ——ou nắm tay một bước hai bước ba bước bốn bước nhìn trời, xem một ngôi sao hai......"
Tống Nghiên: "......"
Lục Trăn đẩy màn cửa ra, kéo tay cậu: "Đi thôi."
Tống Nghiên đi theo phía sau hắn, tay không được tự nhiên mà rụt rụt, lại bị nắm đến chặt hơn.
Lục Trăn không quay đầu lại: "Không quen?"
Tống Nghiên gật đầu: "Ừm."
Lục Trăn xách theo túi quần áo, đi về phía trước, "Vậy em phải nhanh chóng quen nó."
"Hả?"
Tốc độ bước chân không thay đổi, đôi giày da bóng lưỡng bước trên mặt đất sau cơn mưa, mở miệng, toát ra sương trắng, tiếng nói vừa nhỏ vừa thấp: "Là bạn trai sẽ thường xuyên nắm tay."
Trai...... Bạn trai???
Đầu Tống Nghiên có chút ngốc.
Sau đó chóp tai đỏ bừng, rồi mạt ửng đỏ liền kéo dài từ tai xuống hai gò má, thậm chí ngay cả cổ cũng đỏ ửng.
Cậu máy móc mà đi theo phía sau Lục Trăn, không biết đi bao lâu, mãi đến khi lòng bàn tay hơi hơi ướt át, mới hồi phục lại tinh thần, lặng lẽ liếc nhìn xương quai hàm của nam nhân bên cạnh.
Hình như sự thẹn thùng, không chỉ có mình mình nha.
Trái tim của Tống Nghiên đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu cúi đầu, cắn môi, nhẹ nhàng đáp trả: "À."
Khuôn mặt căng thẳng của Lục Trăn rốt cuộc hòa hoãn chút, hắn không nói chuyện, quay đầu đi, thấp giọng cười một cái.