Tống Nghiên cảm giác mình đang vô cùng choáng váng, bạn trai là làm sao??
Mơ màng hồ đồ.
Chờ đã, hay là cậu nghe lầm rồi?
Hay là...... Hiểu sai rồi?
Lúc đó Lục Trăn là nói tới bạn bè, hay là bạn là con trai??
Còn mình trả lời cái gì?
Là "À"? "Hả"? Hay là "Được"?
Tống Nghiên cố gắng suy nghĩ nửa ngày trời, cũng không nhớ nổi lúc đó mình đã nói gì, chỉ nhớ mặt đất ướt át sau cơn mưa cùng với trái tim thình thịch nhảy loạn nhịp.
Suy nghĩ một nùi lung ta lung tung, vẫn là không nghĩ ra được bất cứ cái gì, Tống Nghiên ôm hai má, hơn nửa ngày, từ trong miệng thở dài: "Hazzz."
"Thở dài cái gì?"
Tống Nghiên ngẩng đầu lên liền thấy Lục Trăn mang tạp dề, đi ra từ nhà bếp, nhân tiện cầm đĩa chả giò mới vừa chiên xong đặt trước mặt cậu.
Cậu nhanh chóng lắc đầu: "Không có gì."
Lục Trăn liếc cậu một cái, "Nói."
Tống Nghiên cầm lấy một cuốn chả giò, vùi đầu, bỏ vào miệng cắn hai lần, xoắn xuýt thiệt lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm: "Anh ——"
Mới vừa nói một chữ đầu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu lập tức ngậm chặt miệng.
Lục Trăn cúi đầu nhìn, cau mày cầm điện thoại đến bên cạnh cửa sổ: "Ừ, được...... Trực tiếp đưa tới......"
Tống Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cậu ăn chả giò thơm ngào ngạt, không thể nhịn được trộm nâng mắt lén nhìn về phía Lục Trăn.
Người nọ mặc quần tây áo sơ mi được cắt may khéo léo.
Sơ mi trắng không chút cẩu thả, cúc áo từ dưới lên trên được cài chặt, thuận theo hướng lên trên cổ vừa vặn nhô ra, ống quần tây được ủi thẳng tắp, không hề có một nếp nhăn.
Tất cả đều rất Lục Trăn.
...... Ngoại trừ cái tạp dề đang mặc trên người.
Nhưng mà nam nhân không hề cảm thấy không đúng chỗ nào, mặc tạp dề, thần sắc đạm mạc mà thong dong.
Nghiêng người dựa vào cửa kính nói chuyện điện thoại.
Khuôn mặt gầy, ngũ quan lập thể, mặt mày thâm thúy.
Sau cơn mưa, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa kính, lười biếng rọi vào người hắn, làn da trắng bệt lập tức được phủ một tầng màu sắc ấm áp, ngay cả lọn tóc cũng trở nên mềm mại rất nhiều.
Tống Nghiên ngắm nhìn, cảm giác trên mặt lại bắt đầu nóng lên.
Lục Trăn nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên ngồi bên bàn ăn lén lút nhìn mình, lỗ tai hồng hồng.
Phát hiện hắn nhìn về phía cậu, thiếu niên bị hoảng sợ, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, thuận tay rút hai tờ giấy, thở hổn hển lau lau cái bàn, làm bộ mình đang rất bận rộn.
Lục Trăn nhịn không được cười một cái, đi tới: "Tiếp tục."
Tay Tống Nghiên dừng lại: "Hả?"
Lục Trăn ngồi xuống bên cạnh cậu: "Vừa rồi em muốn nói cái gì?"
Tống Nghiên: "......"
Cậu muốn nói cái gì?
Chính cậu cũng muốn biết mình muốn nói cái gì nha!
—— oai? Ngày hôm qua anh nói hai từ "bạn trai" phải không?
—— là cái ý mà tôi đang nghĩ đó sao?
—— tôi đã trả lời anh như thế nào thế?
—— vì cái gì đột nhiên lại là bạn trai!
......
Điểm hai ba bốn đều dựa trên tiền đề rằng không bị nghe lầm hai từ "Bạn trai", nếu thật sự nghe lầm, Lục Trăn nghĩ về cậu như thế nào?
Là nha, tôi tốt bụng cho cậu ở cho cậu ăn cho cậu mặc!
Cậu thế nhưng muốn ( bíp ——) tôi!
Tống Nghiên càng nghĩ càng xấu hổ, cậu thiếu chút nữa không chịu nổi mà đứng lên: "Không, không có gì!!"
Lục Trăn giương mắt, liếc nhìn mái tóc hơi rối của cậu, duỗi tay vuốt nhẹ từng cái một: "Mau nói."
Tống Nghiên thật không biết nói như thế nào, vậy mà Lục Trăn cứ thẳng một đường mà nhìn chằm chằm vào cậu, bộ dáng một hai nhất quyết phải hỏi ra ngọn nguồn, cậu cắn môi, "Ách, anh ngày hôm qua...... Ngày hôm qua......"
Cậu lắp ba lắp bắp không nói thành lời, đang rối rắm muốn chết, may mà tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Tống Nghiên tóm lấy cơ hội cầm điện thoại lên: "Tôi nghe điện thoại đã!"
"...... Alo, Võ ca?"
Cúp điện thoại, Tống Nghiên triệt để thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu vui sướng: "Khụ, Võ ca nói có một thông báo phải thực hiện, buổi chiều bắt đầu ghi hình, giờ tôi phải lập tức ra ngoài!"
Nguyên văn: 通告 (thuật ngữ giới giải trí): đề cập tới việc tham gia nhiều chương trình và hoạt động công cộng khác nhau (ví dụ: buổi hòa nhạc, chương trình trò chuyện, sự kiện quảng cáo, họp báo,...) theo đề xuất của công ty quản lý.
Nói xong, cất điện thoại, lấy áo khoác mặc vào người, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.
Lục Trăn mới phản ứng liền nhìn thấy Tống Nghiên đem bản thân bọc thành bánh chưng, lanh tay lẹ mắt mở cửa, như trút được gánh nặng chạy cái vèo ra ngoài.
Lục Trăn: "......"
Hắn theo sau, mới vừa đi tới cửa, vừa vặn đụng phải Lý đặc trợ đem văn kiện tới.
Ánh mắt Lý đặc trợ dừng ở cái tạp dề hoa trong vòng hai giây, vẻ khiếp sợ từ trong mắt cơ hồ sắp không giấu được.
Hắn nỗ lực điều chỉnh tầm mắt của mình, hít sâu một hơi: "Lục tổng, này là mấy phần văn kiện khẩn cấp của chi nhánh Nam Hoa, yêu cầu ngài ký tên."
-
《 Đại Minh Tinh Tới Đây 》 là một chương trình phỏng vấn đa dạng, vốn dĩ người vị khách mời ban đầu là năm thành viên đã ra mắt trong《 Cất Cánh Đi Thần Tượng 》, bất quá nhóm người này có chuyện đột xuất và không thể tham gia, vì thế tổ tiết mục liền liên lạc với đoàn phim 《 Linh Thạch Tình Duyên 》để ghi hình đợt phỏng vấn tiếp theo.
Quách đạo có quan hệ không tồi với đạo diễn chương trình này, lập tức dẫn các diễn viên tới giải cứu, ban đầu còn nghĩ rằng các diễn viên khi nghe tới việc mình phải đắp chỗ khẳng định sẽ bất mãn, không nghĩ tới......
Nam chính Tống Nghiên, hình như còn rất vui vẻ.
Không chỉ có nam chính vui vẻ, Lôi tiểu thiếu gia luôn luôn khó thu phục cũng đặc biệt vui vẻ.
Ngạch, còn có Cảnh thiên vương, Dụ ảnh đế......
Làm diễn viên khách mời, hai người bọn họ có thể không cần tới, nào biết hai vị đại nhân vật này không chỉ tới thôi, trên mặt còn cười đến xán lạn......
Quách đạo: Hiện tại diễn viên, đều tận tâm như vậy sao??
Kỳ thật, Cảnh Dư Dụ Ứng Giản Lôi Nguyên Hạo đâu chỉ là vui vẻ!
Quả thực kích động đến mức muốn bay lên trời!
Từ sau cái lần đóng máy, bọn họ cũng chưa gặp lại vương, thật vất vả ước nguyện dưới ngôi sao và ánh trăng, mới mong tới cơ hội lần này.
Cũng may cái đám người kia thức thời, nếu không còn phải chờ tới một hai tuần nữa lận!
Dụ Ứng Giản liếc mắt nhìn Cảnh Dư một cái: "Ngươi thật sự nghĩ rằng bọn họ chủ động không tới?"
Cảnh Dư sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ chỉ vào mặt hắn: "Ngọa tào, ngươi cái con cáo già này ——"
"Như thế nào?"
"...... Làm rất ngon lành!"
Dụ Ứng Giản cong môi: "Quá khen."
-
Tiểu Nhan là người dẫn chương trình của Fruit TV, người dẫn chương trình vương bài này đã làm việc mười năm, nói thật, nhưng lần này lại có chút khẩn trương, dù sao từ xưa tới nay đều chưa phỏng vấn đồng thời Cảnh Dư cùng Dụ Ứng Giản.
Hai vị một vị thiên vương, một vị ảnh đế, nếu như một khi nói sai lời, bất tri bất giác sẽ đắc tội tới bọn họ.
Còn có Lôi tiểu thiếu gia, cũng là một người không dễ hầu hạ.
Nhưng thứ đó chỉ là thứ yếu, mấu chốt là sắp xếp chỗ ngồi như thế nào đây!
Tổng cộng có bảy vị diễn viên, ai ngồi ở giữa?
Này mẹ nó thật muốn ép chết người mà!
Cô trưng một gương mặt khổ sở, hỏi đạo diễn phải làm sao.
Vị đạo diễn này có quan hệ không tồi với Quách đạo, từ sớm đã có tính toán, ý vị thâm trường ở bên tai cô nói một cái tên.
Tiểu Nhan hoảng sợ: "Tống Nghiên? Không thích hợp đi?"
Chỉ là một người mới mà thôi, có thể yêu cầu thiên vương ảnh đế ngồi sang một bên và để cho cậu ta ngồi chính giữa sao?
Đạo diễn không nói chuyện, chỉ bĩu môi, hấc mắt chỉ cô nhìn qua bên kia.
Tiểu Nhan theo tầm mắt của hắn nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Cảnh thiên vương cùng Dụ ảnh đế nhiệt tình ấn Tống Nghiên đến vị trí chính giữa.
Sau đó, một trái một phải nhanh chóng ngồi xuống hai bên Tống Nghiên.
Tư thế kia, giống như hai đại hộ pháp.
Tiểu Nhan:???
Chiếu cố người mới như vậy sao??
Sự thật chứng minh, ảnh đế thiên vương, bao gồm Lôi tiểu thiếu gia cùng với tất cả diễn viên, đều thập phần chiếu cố người mới.
Không chỉ có cam tâm tình nguyện để người mới Tống Nghiên ngồi vị trí chính giữa, vào thời điểm thu chương trình, mọi người còn cố ý dẫn dắt câu chuyện về phía cậu.
Tranh vị trí C sao? Hoàn toàn không tồn tại!
C (carry hoặc center): vị trí cốt lõi.
Tiểu Nhan yên lòng, trạng thái vượt xa người thường hoàn thành phỏng vấn, trong lúc đó còn yêu sách diễn viên khiến cho bầu không khí ngập tràn tiếng cười.
Phân đoạn cuối cùng là trả lời câu hỏi của cư dân mạng, Tiểu Nhan lấy ra một hộp vuông nhỏ đã chuẩn bị trước đó, cười nói: "Bây giờ chúng ta đến với trò chơi cuối cùng nào."
"Chương trình chúng tôi đã thu thập điều mà cư dân mạng muốn biết và đặt chúng bên trong chiếc hộp nhỏ này, từ các bạn sẽ cử ra một người, tùy ý bốc thăm mười tờ giấy nhỏ, mọi người sẽ viết câu trả lời của mình vào tấm bảng."
Không hề nghi ngờ, nhiệm vụ vinh quang này đã rơi xuống trên người Tống Nghiên.
Cậu cũng không do dự, trực tiếp ngoan ngoãn tiến lên, chọn mười tờ giấy nhỏ, hai tay đưa cho Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan mở ra tờ giấy thứ nhất: "Điều gì ấn tượng nhất khi bạn ở đoàn phim? Một hai ba, xin hãy trả lời."
Những cái bảng được lật ra, Tiểu Nhan khoa trương mà há to miệng: "Wow! Mọi người đều trả lời giống nhau nha! Nhà ăn? Vì cái gì mà đáp án của mọi người đều giống nhau? Là bởi vì thức ăn của đoàn phim rất ngon sao?"
Dàn diễn viên đồng loạt gật đầu, mồm năm miệng mười:
"Đúng vậy, ăn đặc biệt ngon!"
"Tôi nói cho nghe, thức ăn trong đoàn phim chúng tôi không ai không thích! Từ các món chính ngọt, mặn, cay, không cay, cho đến các món điểm tâm đồ ngọt, đồ uống, đồ ăn vặt, mỗi ngày năm bữa, còn chưa tính bữa ăn khuya......"
"......"
Tiểu Nhan hâm mộ chết đi được, hướng về phía bên cạnh sân khấu: "Đạo diễn, hay sắp xếp một chút? Để tôi đổi nghề làm diễn viên quần chúng ở 《 Linh Thạch Tình Duyên 》 đi!"
Lời này của cô một nửa là nói giỡn vì hiệu quả chương trình, một nửa là tuyên truyền cho đoàn phim, các diễn viên đều phối hợp nói chêm vào chọc cười vài cái, bầu không khí của chương trình lập tức sôi nổi lên.
"Bây giờ chúng ta xem câu hỏi tiếp theo nào," Tiểu Nhan mở tờ giấy thứ hai ra, "Xin hỏi, ai là người được hoan nghênh nhất trong đoàn phim《 Linh Thạch Tình Duyên 》? ——"
Cô còn chưa đếm xong, tất cả các khách mời, diễn viên và đạo diễn đều vươn đầu ngón tay, không hẹn mà cùng chỉ về hướng...... Tống Nghiên.
Tống Nghiên nhìn một hai ba bốn năm sáu ngón tay đột nhiên xuất hiện trước mặt mình: "......"
Không chỉ chỉ vào cậu, mọi người còn rất chủ động tích cực lên tiếng:
"Nhân duyên Tống lão sư là tốt nhất!"
"Đúng rồi, Cảnh ca ở đoàn phim mỗi ngày đều mặc áo thun của Tống lão sư đưa đó!"
"Còn có Dụ lão sư......"
"Lôi thiếu gia không cướp được quần áo, không còn trộm khóc thầm?"
Nói xong, trong phòng ghi hình xuất hiện một mảnh yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó tất cả mọi người quay đầu, động tác nhất trí nhìn về phía Lôi tiểu thiếu gia.
Lôi Nguyên Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Ai! Khóc!!"
Ánh mắt Tiểu Nhan sáng lên.
Tin tức này quá dữ dội, tiêu đề của chương trình kỳ này có thể dùng cái này!
Cô mau chóng giảng hòa, tiếp tục hỏi tới những vấn đề khác, như lần đầu Dụ ảnh đế đóng vai phụ thì có cảm tưởng gì, lại như Lôi tiểu thiếu gia cảm thấy mình cùng với đóng vai nhân vật cử tạ thì có chỗ nào tương tự, v.v..
Sau dó, bắt đầu câu hỏi cuối cùng.
"Điều cuối cùng mà cư dân mạng muốn biết là gì đây? Wow, điều này sẽ gây sốc đây!" Tiểu Nhan mở to mắt, đọc câu hỏi trên tờ giấy nhỏ, "Cảnh Dư Cảnh thiên vương, xin hỏi tấm hình mới nhất trong album điện thoại của anh là gì? Cảnh lão sư, có tiện không?"
Cô tuy rằng rất có lễ phép mà hỏi một câu như vậy, nhưng trong mắt đều viết hai chữ "chờ mong", Cảnh Dư không có nói gì nhiều, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay bất đắc dĩ đưa ra cầm lấy điện thoại mà trợ lý cầm tới.
Tiểu Nhan chờ mong mà nhìn hắn: "Wow, chúng ta cùng xem tấm hình mới nhất trong điện thoại của thiên vương là cái gì nha!"
Vừa nói vừa nhận lấy điện thoại từ tay Cảnh Dư, vừa nhìn vào, tay che miệng lại, kinh hô: "Wow, mọi người đoán xem là ai?"
Cô che màn hình di động, rồi sau đó đưa về phía ống kính, "Mọi người cùng nhau đếm ba hai một rồi công bố đáp án nào!"
"Ba, hai, một ——"
Cô bỏ tay ra, trước màn hình xuất hiện một bức ảnh được phóng đại.
Giữa rừng trúc xanh tươi, con đường nhỏ từng đoạn uốn lượn.
Một thiếu niên mặc trang phục cổ trang màu trắng nằm trên ghế trúc, ngón tay thon dài kẹp một cuốn kịch bản đã sử dụng.
Rũ mắt, sườn đối đối diện với màn ảnh, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng đến gần như trong suốt.
Ngay cả quay phim cũng có thể phân biệt chính xác thiếu niên trong bức hình, đúng là Tống Nghiên.
Mới vừa nhận ra chưa đến một giây, ngón tay Tiểu Nhan không cẩn thận chạm phải nút quay lại, ảnh chụp lập tức thu nhỏ, đồng thời trên màn hình xuất hiện mấy hàng ảnh nhỏ được sắp xếp gọn gàng.
Anh quay phim thong thả há to miệng.
Tiểu Nhan không rõ nguyên nhân, thu tay về nhìn vào, không khỏi cùng với anh quay phim cùng nhau...... Há to miệng.
Trong các hàng này tất cả đều là hình Tống Nghiên!!!
Con mẹ nó ai nhìn thấy cũng muốn rớt cằm rồi!
Đây là...... điện thoại của Cảnh thiên vương nha!
Không biết còn tưởng rằng đây là điện thoại của fans Tống Nghiên đó.
Nếu cảnh này được phát sóng, Tiểu Nhan nghĩ như vậy, trái tim nhỏ thình thịch mà đập không ngừng.
Thấy biểu cảm vi diệu này của Tiểu Nhan, nhóm khách mời đều ồn ào muốn xem hình, cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nhấn điện thoại một cái, cười tủm tỉm nói: "Muốn xem sao?"
Nhóm khách mời cùng nhau gật đầu.
Tiểu Nhan nhân cơ hội quảng cáo chương tình: "Nếu các bạn muốn nhìn, mời xem tại Fruit TV, chương trình 《 Đại Minh Tinh Tới Đây 》lúc giờ tối ngày tháng , chúng ta không gặp không về!"
......
Cuối cùng, mọi người cũng không nhìn thấy bức hình trong điện thoại.
Dù sao cũng là thiên vương, hắn vừa lấy lại điện thoại, ai dám lên xem!
Trên khuôn mặt vốn rất nhàn nhạt, kỳ thật đang âm thầm ghi nhớ khung giờ giờ tối ngày .
Tống Nghiên ngoan ngoãn chào tạm biệt với nhân viên tổ tiết mục, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy ánh mắt nhìn cậu của người dẫn chương trình Tiểu Nhan tràn ngập phức tạp.
Võ ca tươi cười cùng đạo diễn hàn huyên hai câu, rồi cầm theo túi xách đi tới: "Anh đang suy nghĩ hay là tìm một trợ lý cho cậu đi?"
Chuyện trợ lý này, hồi trước Võ ca cùng đã nói qua một lần, nhưng Tống Nghiên cảm thấy không cần, rồi sau đó cũng không đề cập đến.
Tống Nghiên lắc đầu: "Không cần đâu Võ ca, tôi không cần."
Võ ca cười một chút: "Dù sao cũng phải có người chạy việc cho cậu chứ, được rồi được rồi, anh sẽ làm điều đó."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, bước chân Võ ca dừng một chút, từ trong túi lấy điện thoại ra: "Nghiên Nghiên, điện thoại của cậu."
Cậu nhìn màn hình, "Lục Trăn?"
Mí mắt Tống Nghiên nhảy dựng, nhấn nghe điện thoại, do dự một giây rồi để bên tai, nhỏ giọng nói: "Alo."
Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp của nam nhân: "Ghi hình xong chưa?"
Tống Nghiên cúi đầu ừ một tiếng.
"Bên trái em."
"Hả?"
Tống Nghiên một bên vừa trả lời vừa theo bản năng nhìn qua hướng bên trái, đập vào tầm mắt là một chiếc xe màu đen quen thuộc, cậu còn đang ngây người liền nghe giọng nói nhàn nhạt của Lục Trăn: "Lên xe."
Cậu cúp điện thoại, ngượng ngùng nhìn về phía Võ ca: "Võ ca, tôi đi trước nha."
Đeo ba lô lên lưng rồi vội vàng chạy tới.
Võ ca len lút nhìn kiểu dáng cùng thương hiệu của chiếc xe, trong lòng âm thầm líu lưỡi, bỗng nhiên có mấy bóng người chạy ra ngoài.
Hắn vừa thấy, lập tức chất đầy cười: "Nha, Dụ ảnh ——"
Lời còn chưa nói xong, liền bị Cảnh Dư túm lấy hỏi chuyện: "Tống Nghiên đâu?"
Võ ca chỉ chỉ vào chiếc xe đậu ở ngoài, "Có bạn vừa mới tới đón cậu ấy, vừa lên xe rồi."
Tam yêu tiếc nuối nhìn chiếc xe, trong lòng tràn đầy mất mát.
Bây giờ đội thực thi pháp luật đã can thiệp vào chuyện này, tương lai muốn tiếp xúc với vương sẽ càng thêm khó khăn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dụ Ứng Giản đột nhiên biến đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về hướng chiếc xe vừa chạy đi, thần sắc ngưng trọng.
Cảnh Dư liếc nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy?"
Dụ Ứng Giản trầm mặt: "Ngươi mới vừa rồi có cảm giác được một cổ hơi thở hay không?"
"Đương nhiên là có nha!" Cảnh Dư ôm mặt, "Chính là chi khí Yêu Vương phát ra từ vị vương vĩ đại của chúng ta sao! Chẳng lẽ ngươi không ngửi được hở!"
Dụ Ứng Giản: "...... Ý của ta là, cái khác."
Cảnh Dư khó hiểu: "Hơi thở khác? Cái gì chứ?"
Dụ Ứng Giản trầm mặc một giây, kìm nén cái lạnh từ chân răng, nói ra một cái tên: "Đại ma vương."
Cảnh Dư không tự chủ được đánh cái rùng mình, mở to mắt: "Mẹ kiếp! Ngươi, ngươi hù dọa ai đó!"
Lôi Nguyên Hạo cũng run bần bật: "Không phải đâu?"
Dụ Ứng Giản nhắm hai mắt, cảm thụ một lát, rồi sau đó mở to mắt, nhíu mày: "Hơi thở biến mất. Kỳ quái, chẳng lẽ là ta nghe lầm?"
-
Tống Nghiên lên xe, nhìn hai cái chân dang rộng ra của Lục Trăn ngồi bên cạnh, tìm lời để nói: "Khụ, anh tới đón tôi sao."
Lục Trăn lấy ra một chai nước ấm, cẩn thận mở nắp chai thay cậu rồi đưa qua.
Ngồi thẳng, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Qua hai giây, hắn nghiêng đầu: "Đón bạn trai tan tầm."
Tống Nghiên đang uống nước, nghe được lời này, thiếu chút nữa là bị sặc.
Cho nên......
Hai chữ mà ngày hôm qua cậu nghe được...... Không phải ảo giác.
Nói thật, không chỉ có có mình cậu thiếu chút bị sặc nước, tài xế ngồi phía trước cũng đã bị dọa tới đau tim rồi.
Bạn trai???
Bàn tay hắn run rẩy, chiếc xe không dấu vết cũng run theo, sau đó ánh mắt không chịu khống chế mà lẳng lặng liếc nhìn phía sau, vừa vặn đối diện với đôi mắt nhàn nhạt của ông chủ.
Tài xế giật mình một cái, chạy nhanh thu hồi tầm mắt, hận không thể dùng tay tát mình hai cái.
Muốn chết muốn chết!
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo nha!
Lục Trăn duỗi tay, từ chỗ nào đó trong xe nhẹ nhàng ấn một cái, một tấm kính xuất hiện đem không gian bịt kín tức khắc chỉ còn hai người bọn họ.
Hắn nghiêng đầu, rũ mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, ngữ điệu nặng nề: "Sao vậy, em muốn đổi ý?"
Tống Nghiên hơn nửa ngày mới thở ra một hơi: "Tôi, tôi ngày hôm qua đáp, đáp ứng rồi?"
Cậu thật sự nghĩ không ra, ngày hôm qua khi cậu được nắm tay, đầu óc vẫn luôn choáng váng, căn bản là không có năng lực tự nói nha!
Lục Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình dư thừa gì, rồi lại nâng mí mắt liếc nhìn cậu một cái: "Hôn tôi là phải phụ trách."
!!! Như thế nào lại nhắc đến cái này!!
Lại nói......
Lỗ tai Tống Nghiên một mảnh đỏ bừng: "Là anh hôn tôi!"
Cho nên không phải là cậu chủ động thân mật đâu!
Lục Trăn cười một cái, thong thả ung dung mở miệng: "Ừm, cho nên anh muốn phụ trách."
Tống Nghiên vừa lòng: "Này còn tạm được."
Từ từ, hình như có chỗ nào đó không đúng nha.
Sau khi cậu khôi phục lại tinh thần, chán nản thở dài.
Lại bị lọt hố rồi.
Lục Trăn ngồi thẳng dậy: "Tống Nghiên, em suy nghĩ như thế nào đều có thể nói cho tôi."
Tống Nghiên cúi đầu: "Không nghĩ như thế nào hết, chỉ là cảm thấy có chút đột ngột."
"Không đột ngột." Lục Trăn nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi mở miệng, thanh âm vừa thấp vừa trầm, "Tôi muốn làm bạn trai của em lâu rồi."
Tống Nghiên giật mình, ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của hắn.
Ánh mắt nam nhân đen kịt, thẳng tắp chăm chú nhìn vào cậu, môi mỏng khẽ mở, "Em thích tôi không, Tống Nghiên?"
Hỏi xong lại không đợi Tống Nghiên mở miệng, tiếp tục nói: "Tôi thích em."
Thanh âm vừa nhẹ vừa dịu dàng, giống một chiếc lông vũ mềm mại mà gãi gãi vào tai Tống Nghiên.
Lục Trăn dừng lại, để sát vào tai cậu trầm thấp nói: "Tôi chỉ thích em."