Chương : Học sinh bình thường, chủ nhiệm giáo dục, và dì quản lý kí túc xá.
Triệu Dã Tức đắm chìm trong thế giới của máy sưởi, mà hai người còn lại đã chọn xong phòng. Lục Hoang Chi thu xếp xong hành lý rồi ra ngoài, nhìn thấy Triệu Dã Tức vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu: "Sưởi nữa là cháy đó."
Cả người ấm áp dễ chịu khiến Triệu Dã Tức cảm thấy mỹ mãn, anh xoa xoa tay: "Tiếp theo làm gì?"
"Ăn cơm, nghỉ ngơi."
Địch Trung Hải vốn muốn mời ba người họ ra ngoài ăn bữa cơm, nhưng Bộ Thuần Trai gấp gáp gọi video với bà xã, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đều không muốn ra ngoài, bèn lấy chuyện đã ăn cơm trên máy bay để từ chối Địch Trung Hải.
Trời hoàn toàn tối xuống. Lục Hoang Chi gọi cơm hộp, ba người vây quanh bàn ăn vừa ăn vừa thương lượng kế hoạch tiếp theo, tuyết nhỏ bay rợp bên ngoài cửa sổ sát đất, dưới ánh đèn vàng ấm tạo cho người ta một cảm giác ấm áp.
Đợi Triệu Dã Tức ăn gần xong, Lục Hoang Chi nói: "Chúng ta phân chia vai diễn một chút."
Triệu Dã Tức ợ một tiếng no nê, vuốt cái bụng căng tròn, hỏi cậu: "Vai diễn gì?"
"Giáo sư Lương mong muốn chúng ta lần này phải tiến hành phương pháp nhập vai để thí nghiệm, bảo chúng ta dùng chính bản thân để nhận thức tầm ảnh hưởng của giới tính thứ hai ở trường cấp ba. Trường học sắp xếp cho chúng ta ba thân phận: Học sinh bình thường, chủ nhiệm giáo dục, và dì quản lý kí túc xá."
Triệu Dã Tức: "Cái gì mà dì?"
"Vậy... chú quản lý kí túc xá?"
Bộ Thuần Trai và Triệu Dã Tức quay mặt nhìn nhau.
"Một người một vai diễn, dung nhập vào thân phận giáo viên và học sinh đồng thời thi hành chính sách của chúng ta, tốt nhất không nên bại lộ thân phận."
"Đây thật sự là ý của giáo sư Lương?" Triệu Dã Tức tỏ vẻ hoài nghi, "Không phải thú vui độc ác của cậu chứ."
Lục Hoang Chi nhướng mày, "Tôi là người có thú vui độc ác?"
Triệu Dã Tức nói: "Quá đúng rồi còn gì."
Lục Hoang Chi không đổi sắc mặt: "Lần trước Cung Câu Nhân công khai điều tra nghiên cứu, cho ra kết quả đều là người khác muốn cho hắn nhìn thấy. Muốn có được đáp án chân thật nhất, phương án tốt nhất là âm thầm quan sát."
Triệu Dã Tức cười lạnh: "Suýt nữa tôi đã tin rồi."
Lục Hoang Chi không chút hoang mang: "Anh không tin có thể đến tìm giáo sư Lương chứng thực."
Triệu Dã Tức hơi lung lay.
"Cảm giác đến trường học mà như đi nằm vùng vậy." Bộ Thuần Trai vừa căng thẳng vừa mong chờ, "Tôi là chú quản lý kí túc xá, Tiểu Triệu là học sinh, Tiểu Lục là chủ nhiệm giáo dục?"
"Mọe, tôi biết chắc là như vậy mà." Triệu Dã Tức tức giận nói, "Dựa vào đâu tôi lại là học sinh?"
"Bởi vì cậu làm học sinh cấp ba không hề có cảm giác không hợp." Bộ Thuần Trai dang tay, "Cũng chẳng thể bảo một ông chú như tôi sắm vai một cậu bé hơn mười tuổi đúng không."
"Cái này có là gì, nữ diễn viên tuổi còn có thể diễn thiếu nữ đó." Triệu Dã Tức vỗ vai Bộ Thuần Trai, "Anh phải tự tin với bản thân."
Bộ Thuần Trai thành khẩn nói: "Không không không, tôi không được thật mà, vẫn là cậu thích hợp hơn."
Triệu Dã Tức kiên quyết nói: "Tôi từ chối."
Một người hơn hai mươi luôn bị xem là học sinh cấp ba đã đủ sầu rồi. Muốn anh mặc lại đồng phục quay về khuôn viên trường cấp ba à, anh tình nguyện cởi trần chạy dưới tuyết còn hơn.
"Vậy..." Bộ Thuần Trai thử hỏi, "Tiểu Lục?"
Lục Hoang Chi cũng đã ngoài hai mươi, nhưng vẫn chưa chính thức tốt nghiệp. Con trai ở giai đoạn này —— có dáng vẻ rất đẹp trai, khí chất đều có thể tùy ý biến hóa. Mặc tây trang thì trở thành giám đốc, mặc quần áo thể thao thì trở thành anh chàng đẹp trai, còn mặc đồng phục học sinh thì chính là giáo thảo thuần khiết. Lấy nhan sắc của Lục Hoang Chi, gắng gượng nói cậu tuổi tính ra cũng được cho qua, ít nhất khiến người khác tin tưởng hơn việc nói Triệu Dã Tức năm nay tuổi.
Lục Hoang Chi nói: "Chỉ có thể làm vậy thôi."
Triệu Dã Tức vui vẻ: "Cậu đồng ý hả?"
"Ý của tôi là, bốc thăm quyết định."
Tuyết đổ cả một tuần, cuối cùng cũng ngưng lại. Tuyết đọng lại một lớp thật dày, ngẫu nhiên nhìn vào khuôn viên trường Nhất Trung Đàm Thành là có thể thấy học sinh đang xúc tuyết. Trên đường ẩm ướt trơn trượt, thường xuyên xuất hiện tai nạn bị trượt, có khi còn là đụng xe liên tiếp.
Tiếng chuông vào tiết một vang lên, Bộ Thuần Trai khoác áo bành tô bắt đầu tuần tra ký túc xá học sinh nam. Hắn được bốc ngẫu nhiên, như ý nguyện chọn trúng tấm "dì quản lý kí túc xá", từ đây phải dậy sớm như gà, ngủ trễ như chó, nửa đêm còn phải chui khỏi ổ chăn ấm áp để mở cửa cho học sinh về muộn.
Bây giờ hắn hối hận rồi, vô cùng hối hận. Sớm biết rằng dì quản lý kí túc xá vất vả như vậy, hắn tình nguyện đi giả học sinh cấp ba non nớt thì hơn.
Hắn quản lý kí túc xá học sinh nam lớp . Nhà trường dựa theo kế hoạch họ đưa ra, bố trí lại kí túc xá Alpha và Omega đã xác định phân hóa, Omega ở chung với nhau, còn Alpha ở chung với Beta. Công việc mỗi ngày của hắn là lần lượt kiểm tra mỗi phòng kí túc xá, nhìn xem có học sinh hư nào ngủ nướng không đi học hay không. Đương nhiên, cái này chỉ là công việc bên ngoài của hắn, trên thực tế hắn cần phải quan sát tác động của ABO đối với cuộc sống hằng ngày của học sinh.
Kiểm tra thường lệ hôm nay thu hoạch rất tốt. Hắn bắt được hai học sinh nam trong tủ quần áo và trong chăn, một người là Beta, một người là Alpha, hai người là bạn cùng phòng kí túc xá.
Alpha bị bắt tên là Trình Hoài Hưng, là học sinh cá biệt nổi tiếng ở Nhất Trung, nói dễ nghe một chút thì gọi là trùm trường, nhưng theo Triệu Dã Tức nói chính là bệnh ung thư trung nhị thời kì cuối, không có tuổi đứng cạnh Lục Hoang Chi. Beta tên là Vương Văn Nhạc, là đàn em của Trình Hoài Hưng.
Hai người bị Bộ Thuần Trai đuổi ra sau kí túc xá, lê lếch đi đến phòng học. Vương Văn Nhạc ngửi thấy mùi coca trên người Trình Hoài Hưng: "Anh Hưng, có phải anh quên dùng thuốc ngăn mùi rồi không."
Trình Hoài Hưng lười biếng nói: "Tao cố ý không dùng."
Vương Văn Nhạc vừa thấy vẻ mặt của gã liền biết gã muốn làm gì, nhưng nghĩ đến chủ nhiệm giáo dục mới tới, hắn không yên tâm lắm: "Nhưng quy định mới của trường học là Alpha và Omega ở trong trường phải dùng thuốc ngăn mùi, anh cẩn thận sẽ bị phạt đó."
Trình Hoài Hưng khinh thường hừ một tiếng, "Tao còn sợ bị phạt à?"
"Cừ quá." Vương Văn Nhạc nói, "Anh Hưng của em lại nổi lên kế hoạch gì rồi."
"Tao phải dùng pheromone để áp chế cái tên lông chim kia, xem anh ta rốt cuộc có phải Omega không."
Trình Hoài Hưng lắc lư ở bên ngoài nửa ngày, mặt cũng đã bị gió thổi tê rần, mãi vẫn không chạm mặt người gã muốn gặp, đành phải đến phòng học trước.
Bạn học đều đang dò bài, gã nghênh ngang đi vào phòng học, đá một cước vào chân ghế, rồi ngồi xuống bằng điệu bộ kiêu ngạo mà trùm trường nên có.
Nếu là ở trước kia, động tác liên tiếp này của gã nhất định sẽ khiến cho toàn bộ con gái của lớp chú ý. Nhưng hôm nay lớp học có học sinh chuyển đến, giang sơn mà gã vất vả mới có được, kể cả danh hiệu giáo thảo của gã, lập tức bị tan biến trong chớp mắt.
Trình Hoài Hưng nhìn bạn học mới đang ngủ trong góc, nắm tay siết lại kêu răng rắc.
Khi gã đang suy nghĩ một trăm phương pháp đoạt lại giang sơn, thì một bóng người quen thuộc sượt qua ngoài cửa sổ, gã thò đầu ra ngoài cửa sổ hô lên: "Thầy Triệu!"
Triệu Dã Tức dừng chân lại, không kiên nhẫn trả lời: "Cậu lại làm sao thế?"
Trình Hoài Hưng trực tiếp phóng từ cửa sổ ra ngoài. Người phương Bắc như gã cũng xem như là cao, nom Triệu Dã Tức lại nhỏ nhắn hệt như con gái.
Tên này? Là chủ nhiệm giáo dục lớp ?
Nực cười.
"Em có vấn đề muốn hỏi thầy." Trình Hoài Hưng nói, "Thầy là Omega à? Rốt cuộc thầy bao nhiêu tuổi?"
Đối phó với mấy đứa trẻ con như này, Triệu Dã Tức hoàn toàn lười bận tâm. "Tôi đếm đến ba, cậu mau chóng thành thật trở lại vị trí của mình. Một, hai..."
Triệu Dã Tức ngửi thấy hương coca tỏa ra trên người Trình Hoài Hưng, chán ghét nhíu mày.
"Đếm đi, sao thầy không đếm nữa." Trình Hoài Hưng giả vờ nói, "Có phải là bị pheromone của em..."
Giọng nói đột nhiên im bặt. Trình Hoài Hưng nhận thấy phía sau xuất hiện một cảm giác chèn ép vô hình, gần như khiến gã không thở nổi.
Gã cưỡng chế bản thân xoay người lại. Tên học sinh chuyển trường kia đang đứng phía sau gã, rõ ràng trên người nó cũng là đồng phục giống gã, nhưng lại giống như người ở hai thế giới.
Học sinh chuyển trưởng nâng mí mắt lên nhìn gã, nhàn nhạt nói: "Cút."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mở khóa cảnh play mới!
Giáo thảo Lục: Tên nhóc này cũng xem như là tình địch?
Bé con: Đi học mà lại ngủ, tan học đến văn phòng của tôi một chuyến.