Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hoá

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Có phải cậu không làm bài tập không?

Trình Hoài Hưng không rõ, rốt cuộc gã kém tên học sinh chuyển trường Lục Hoang Chi chỗ nào. Tại sao trong mắt mấy đứa con gái, Lục Hoang Chi là nam thần, còn gã chỉ thể xem là đẹp trai bình thường. Gã với Lục Hoang Chi thật sự khác nhau tới mức độ người và thần hả?!

Ở trường Lục Hoang Chi nói rất ít, cũng không giao lưu với bạn bè. Lúc đi học nếu không chơi điện thoại thì chính là nằm ngủ, bài tập hình như cũng không làm, điểm này gã và Lục Hoang Chi rất giống nhau. Tuy rằng Lục Hoang Chi chuyển tới chưa được mấy ngày, không tham gia qua cuộc thi nào, nhưng gã có thể khẳng định: Lục Hoang Chi tuyệt đối là học dốt.

Hai người đều là Alpha. Trên học tập, gã có thể đánh tay đôi với Lục Hoang Chi. Vẻ bề ngoài, có lẽ gã không đẹp trai bằng Lục Hoang Chi, nhưng tính cách của gã tốt nhá! Mấy đứa con trai nhận gã là anh, các cô gái luôn có thể bị lời nói và hành động của gã chọc cười. So sánh mới thấy, cái tên Lục Hoang Chi lạnh lùng không đếm xỉa người khác đến rốt cuộc có gì tốt chứ.

Đây là lần đầu tiên Lục Hoang Chi chủ động nói chuyện với bạn học sau khi chuyển tới trường của họ, thế mà chỉ có một chữ "cút"!

Tính tình Trình Hoài Hưng gã ở Nhất Trung Đàm Thành không ai không biết, không ai không hiểu. Trong trường học, gã luôn luôn tuân theo bốn chữ: Có qua có lại. Lục Hoang Chi cho gã một chữ "cút", gã cho cậu ta một cú đấm là may lắm rồi.

Nắm tay Trình Hoài Hưng đã cứng từ lâu, nhưng dưới áp lực Lục Hoang Chi mang đến, chậm chạp không thể ra tay. Ánh mắt Lục Hoang Chi nhìn gã tựa như nhìn mấy thằng nhóc họ hàng đến nhà cậu ăn tết, vừa gai mắt vừa khinh thường, tính xúc phạm tuy không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh mẽ.

"Mày nói gì đó?" Trình Hoài Hưng rít từ kẽ răng ra hai câu, "Mày thử lặp lại lần nữa xem?"

Lục Hoang Chi bình tĩnh nói: "Tôi bảo cậu cút."

Trình Hoài Hưng tức đến nghiến răng ken két, dồn sức vung tay "Đm tao muốn mày xen vào việc người khác à?!"

Gã nghĩ mình sẽ tóm lấy cổ áo Lục Hoang Chi như ngày thường dạy dỗ người khác vậy. Nhưng không ngờ rằng gã còn chưa chạm tới quần áo Lục Hoang Chi đã bị đối phương dễ dàng bắt được cánh tay, gã dùng lực thế nào cũng không giãy ra được.

Trình Hoài Hưng giận run cả môi. Trái lại Lục Hoang Chi thắng gã cũng không vui vẻ gì, thậm chí còn không nói nên lời, dường như cảm thấy mình đang lãng phí thời gian.

Phẫn nộ và sỉ nhục khiến tim Trình Hoài Hưng đập kịch liệt, máu tuần hoàn nhanh hơn, Triệu Dã Tức cảm thấy pheromone hương coca lại nồng nặc thêm một ít, lặng lẽ lùi về sau hai bước, nói với giọng tràn đầy uy nghiêm: "Các cậu xem chủ nhiệm giáo dục tôi không tồn tại đó hả?"

Trình Hoài Hưng thầm nghĩ tên mặt trắng tay nhỏ chân nhỏ như thầy có khác gì không tồn tại đâu, ai mà nể mặt thầy.

Điều khiến gã trăm triệu không nghĩ tới chính là, sau khi Triệu Dã Tức lên tiếng, Lục Hoang Chi thật sự buông gã ra.

Lục Hoang Chi lấy một bình thuốc ngăn mùi nhỏ trong túi quần đồng phục ra, ném cho Trình Hoài Hưng, "Tự trông pheromone của mình cho tốt."

Triệu Dã Tức nói: "Không dùng thuốc ngăn mùi trong trường, cảnh cáo một lần; đang học mà phóng cửa sổ, ra tay với bạn học, phạt đi lao động sau giờ học. Phạt chung nhiều tội, sau khi tan học đến văn phòng của tôi một chuyến."

Trình Hoài Hưng nắm chặt thuốc ngăn mùi trong tay, sắc mặt đen như đáy nồi.

Nếu nói có thứ gì khiến gã càng phiền lòng hơn Lục Hoang Chi, đó chính là vị chủ nhiệm giáo dục mới đến này.

Gia cảnh Trình Hoài Hưng rất tốt, nhà gã ở Đàm Thành cũng coi như là nhà giàu có tên tuổi. Ba của gã quyên góp cho trường học rất nhiều khu dạy học. Chủ nhiệm giáo dục nào cũng nhắm một mắt mở một mắt với hành vi trái nội quy nhà trường của gã. Riêng cái tên Triệu Dã Tức cao m này, mỗi lần đều giở trò với gã, không phải cảnh cáo thì chính là ghi tội, còn nói sẽ mời người nhà gã đến trường nói chuyện vào lúc cần thiết.

Lúc ấy gã cười khẩy. Một giờ ba của gã kiếm còn nhiều tiền hơn một tháng lương của Triệu Dã Tức, Triệu Dã Tức dám lắm.

Theo trực giác của gã, Triệu Dã Tức là một Omega không biết trời cao đất dày. Gã muốn dạy dỗ Triệu Dã Tức một chút mới cố ý không dùng thuốc ngăn mùi, định dùng pheromone trị anh một phen.

Mùi coca càng ngày càng nồng, cơ thể Triệu Dã Tức bắt đầu xuất hiện một chút khác thường. Anh lấy lại bình tĩnh, ra lệnh: "Cậu còn đứng ngơ ra đấy làm gì, nhanh dùng thuốc ngăn mùi đi."

"Dựa vào đâu chỉ phạt một mình ảnh vậy." Vương Văn Nhạc đứng cạnh xem cả quá trình, bất bình thay đại ca hắn, "Chẳng phải Lục Hoang Chi cũng ra khỏi phòng học khi đang lên lớp sao, còn động thủ với anh Hưng nữa, chẳng lẽ nó không cần bị phạt?"

Lục Hoang Chi khẽ cười một tiếng: "Là em sai rồi, thầy phạt em đi."

Trình Hoài Hưng không tin nổi nhìn qua Lục Hoang Chi, vẻ mặt như gặp quỷ.

Vì uy nghiêm của chủ nhiệm giáo dục, Triệu Dã Tức đành phải nói với Lục Hoang Chi: "Vậy cậu cũng cảnh cáo một lần."

"Chỉ cảnh cáo thôi ạ?" Trong giọng nói Lục Hoang Chi mang theo vẻ tiếc nuối, "Không cần em đến văn phòng?"

... Lục Hoang Chi lại làm cái gì vậy, có chuyện gì về nhà nói không được sao. "Cậu rất muốn bị phạt?" Triệu Dã Tức hỏi.

Lục Hoang Chi nói: "Đã làm điều sai phải nên bị phạt."

"Vậy cậu muốn đến thì đến đi." Lần đầu tiên anh thấy một yêu cầu kì quái như vậy.

Lục Hoang Chi cười ra tiếng, "Cảm ơn thầy ạ."

Triệu Dã Tức sửng sờ.

Nhất Trung Đàm Thành là một trường công lập, đồng phục là đồ thể thao hai màu xanh trắng rất bình thường, thế nhưng mặc lên người Lục Hoang Chi lập tức trở nên không bình thường tí nào. Ngay lúc Lục Hoang Chi phiên bản cấp ba nở nụ cười mới anh, trong nháy mắt Triệu Dã Tức tưởng như thật sự quay về thời cấp ba xa xôi. Chẳng qua cấp ba của anh, không có đàn em đẹp trai như Lục Hoang Chi.

"Được rồi được rồi," Triệu Dã Tức tỉnh táo lại, ấn đầu những học sinh đang xem náo nhiệt trên cửa sổ vào trong, "Đi học hết cho tôi."

Lục Hoang Chi nói: "Thầy ơi."

"Cậu còn có chuyện gì?"

"Hôm nay thức trễ à," Lục Hoang Chi nói, "Tóc của thầy có hơi rối."

Triệu Dã Tức thấy học sinh xung quanh đều tản đi, cười lạnh: "Cậu còn có mặt mũi nói tôi."

Bộ Thuần Trai vinh quang lên chức dì quản lý kí túc xá, cần phải ở lại trường học, trong nhà chỉ còn lại hai người là anh và Lục Hoang Chi. Lúc này anh mới phát hiện, ngủ là thứ mà Lục Hoang Chi yêu thích nhất.

Lục Hoang Chi không chỉ thích ngủ, buổi sáng còn thích ngủ nướng. Cậu đảm nhận vai trò học sinh song không tiếp thu quy định giờ thức dậy của học sinh cấp ba, Triệu Dã Tức vì để thân phận học sinh của cậu càng thêm chân thật, không thể không gánh vác trọng trách gọi cậu thức dậy mỗi ngày.

Triệu Dã Tức cho rằng trong ba chức vị mà trường học sắp xếp cho họ, không thể nghi ngờ chủ nhiệm giáo dục là bận rộn nhất. Bộ Thuần Trai đưa ra kháng nghị về việc này, Triệu Dã Tức không thèm quan tâm đến hắn. Toàn bộ lớp học, từ nhỏ nhặt như ngủ trong lớp đến việc lớn như tụ tập đánh nhau, đều cần anh quản lý. Cũng bởi vì thân phận này nên anh được chứng kiến rất nhiều chuyện mà điều tra nghiên cứu công khai không thể nhìn thấy.

Cung Câu Nhân nói cái gì mà "Chỉ cần có hướng dẫn chính xác, phần lớn học sinh sẽ có thể lý trí đối mặt với sự xuất hiện của giới tính thứ hai, sẽ quan tâm nhiều hơn là thành kiến với học sinh phân hóa", đm tất cả đều nhảm nhí. Học sinh bây giờ ai cũng trưởng thành sớm, con đường thu hoạch tin tức của họ rất nhiều, bạn có thể hướng dẫn chính xác cho cậu ta thì người khác cũng có thể hướng dẫn sai lầm. Ví dụ như tên ngốc Trình Hoài Hưng này, đã am hiểu dùng pheromone để áp chế Omega.

Học sinh tự phân chia các nhóm nhỏ, hiện tượng nữ Alpha và nam Omega bị cô lập nhìn mãi cũng quen, trong đó thành tích học tập của không ít người đều xuống dốc hoặc ít hoặc nhiều.

Triệu Dã Tức lại giữ vững quan điểm của bản thân: Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm để công khai toàn bộ giới tính thứ hai.

Buổi chiều, Triệu Dã Tức tham gia cuộc họp của trường về việc có nên thêm nhà vệ sinh công cộng chuyên dụng cho Omega và Alpha hay không. Sau khi trở lại văn phòng, có một cô giáo gọi anh lại.

Cô giáo này là giáo viên tiếng Anh của lớp Lục Hoang Chi, mới tốt nghiệp đại học sư phạm không lâu, rất có trách nghiệm, tràn đầy nhiệt tình, cũng rất quan tâm đến học sinh.

"Thầy Triệu, anh có thể quản lý Lục Hoang Chi một chút không ạ."

"... Cậu ta làm sao đấy?"

"Em ấy đi học chưa bao giờ nghe giảng, bài tập cũng không bao giờ làm." Giáo viên tiếng Anh lo lắng nói, "Em ấy vốn là học sinh chuyển trường, tôi lo lắng em ấy tiếp tục như vậy thì sẽ xuống dốc, sẽ không theo kịp tiến độ dạy học của trường chúng ta."

Vẻ mặt Triệu Dã Tức phức tạp, "Việc này..."

"Tôi cũng đã nói với em ấy rồi. Em ấy trả lời một câu 'được', nhưng ngày hôm sau vẫn không nghe giảng bài, không làm bài tập." Giáo viên tiếng Anh thở dài, "Tôi không biết phải làm gì bây giờ."

Triệu Dã Tức không đành lòng đả kích nhiệt huyết tuổi trẻ của cô, bèn nói: "Vậy để cho tôi, tôi nói với cậu ấy thay cô."

Giáo viên tiếng Anh nở nụ cười: "Cảm ơn thầy Triệu."

Triệu Dã Tức cũng mỉm cười lại với cô: "Không có gì."

Sau khi tan học, Lục Hoang Chi gõ cửa văn phòng Triệu Dã Tức.

"Mời vào."

Triệu Dã Tức nhìn thấy là Lục Hoang Chi, lên tiếng: "Là cậu à."

"Hửm?" Lục Hoang Chi nhướng mày, "Thầy đang chờ người khác sao?"

"... Cậu không cần phải phối hợp như vậy, ở đây cũng chẳng có ai."

Ngay từ đầu Lục Hoang Chi gọi anh là "thầy", anh còn cảm thấy bản thân là nông nô hát lên tiếng ca giải phóng, vênh váo tự đắc nhắc nhở Lục Hoang Chi phải tôn sư trọng đạo. Sau này Lục Hoang Chi gọi quá nhiều, anh lại liên tưởng tới thứ kì quái nào đó.

Anh không rõ tại sao lại kì quái, dù sao hoàn toàn không giống với lúc Lục Hoang Chi gọi Lương Thanh Hoàn là "thầy".

"Đề phòng lỡ như bại lộ thân phận thì không tốt." Lục Hoang Chi chống hai tay lên bàn làm việc Triệu Dã Tức, cúi người xuống nhìn anh, "Học trưởng có khỏe không?"

"Tôi có gì mà không khỏe?"

"Pheromone của Trình Hưng Hoài có làm anh khó chịu không."

"Người ta tên là Trình Hoài Hưng." Triệu Dã Tức sờ sau cổ mình "Không có gì đâu, pheromone của thằng nhóc mà cũng gọi là pheromone?"

Lục Hoang Chi nhìn tay Triệu Dã Tức, trả lời: "Trong trường học còn rất nhiều Alpha, nếu Alpha nào cũng giống như Trình Hưng Hoài..."

Triệu Dã Tức lại sửa cho đúng: "Là Trình Hoài Hưng."

"Sao thầy Triệu của chúng ta có thể giữ uy nghiêm được đây?"

Triệu Dã Tức ngửi thấy hương bưởi nho nhàn nhạt trên người Lục Hoang Chi, chợt nghĩ ra: "Vậy, cậu cắn tôi thêm một cái?"

Lục Hoang Chi ngẩn ra, "Kỳ dịch cảm của anh sắp tới rồi?"

"Vẫn chưa, nhưng chỉ cần cậu đánh dấu tôi, pheromone của Alpha khác không có tác dụng với tôi nữa." Triệu Dã Tức phát hiện ra, "Đệch, sao trước kia tôi không nghĩ đến. Vậy đợi chúng ta về nhà..."

Đôi mắt Lục Hoang Chi tối sầm, cười nói: "Còn chờ gì nữa thầy ơi, ở đây không được sao?"

"Ở đây?" Triệu Dã Tức do dự, "Không hay lắm đâu."

Tuy rằng đây là văn phòng cá nhân của anh, nhưng văn phòng chủ nhiệm giáo dục chính là khu chợ bán đồ ăn, bất cứ lúc nào cũng có người đến báo cáo này báo cáo kia.

"Không sao, cắn một cái thôi mà, chúng ta tốc chiến tốc thắng."

Triệu Dã Tức nhớ ra anh còn hẹn Trình Hoài Hưng, lỡ như cái tên ngốc kia lại cố ý tỏa pheromone ra thì...

"Được," Triệu Dã Tức cởϊ áσ khoác, "Cậu đến đây đi."

Trong văn phòng không có sô pha, Triệu Dã Tức cũng không muốn bị Lục Hoang Chi ôm đánh dấu như lần đầu tiên. Triệu Dã Tức đưa lưng về phía Lục Hoang Chi, chống tay lên cửa, "Cậu đừng cắn mạnh quá đấy."

Lục Hoang Chi cười nhẹ: "Đừng sợ, tôi sẽ làm theo ý anh, sẽ không khiến anh bị đau nữa."

Triệu Dã Tức cảm giác hơi thở Lục Hoang Chi dần dần tới gần, hương bưởi nho khiến cơ thể anh run rẩy mất kiểm soát.

Mất mặt quá rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên, anh khẩn trương cái gì chứ.

Triệu Dã Tức quyết định nói gì đó để dời lực chú ý. Anh nuốt nước miếng, lên tiếng: "Lục Hoang Chi, có phải cậu không làm bài tập không?"

Môi Lục Hoang Chi phủ lên làn da anh, không trực tiếp cắn xuống, mà là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ.

"Ừ... Thầy muốn em làm hửm?"

"Cậu tốt xấu gì cũng phải giả bộ cho tốt," Đầu óc Triệu Dã Tức nóng lên, "Giáo viên tiếng Anh của cậu cũng đến tìm tôi khiếu nại rồi."

Anh nghe thấy Lục Hoang Chi cười lên, "Lúc này không nên nhắc đến người khác."

Động tác của Lục Hoang Chi rất chậm, rất ôn nhu, nhưng Triệu Dã Tức lại chịu không nổi. Cơ thể anh đã mềm nhũn, nếu Lục Hoang Chi không nhanh lên có lẽ anh ngay cả đứng cũng không vững.

Triệu Dã Tức không khỏi thúc giục: "Cậu, cậu nhanh lên..."

Đột nhiên, giọng nói Trình Hoài Hưng và tiếng đập cửa vang lên, chỉ cách với bọn họ một lớp cửa: "Em đến rồi, mở cửa."

Đồng tử Triệu Dã Tức hơi mở to, đang muốn xoay người đẩy Lục Hoang Chi ra thì Lục Hoang Chi lại đè anh trên cửa, cắn xuống tuyến thể của anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio