Sau khi đêm khuya đi tới đại thánh đường, hắn nhìn thấy trên ngự tọa tỉ mỉ tạo ra không có thần linh.
Thượng đế không ở đại điện, có thể ở chỗ nào?
Ánh mắt Lucifiel lướt qua cửa đi thông hậu điện, trong lòng hẫng một nhịp.
Hắn biết rõ kết cấu cả tòa cung điện, mỗi một tấc đều là tâm huyết của hắn, đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của hắn. Lúc xây đại thánh đường, hắn từng nghĩ tới tương lai sẽ tới đại thánh đường làm bạn với thần linh, nhưng mà trước khi thần nhận lời, hắn không có cách nào đánh vỡ quan hệ tôn ti giữa thần và thiên sứ, càng không thể tùy ý đi lại trong thần điện.
Đối mặt khả năng thần linh ở trong tẩm điện chờ hắn, bước chân Lucifiel không có dời đi, mà là an tĩnh thủ lễ đứng ở trước ngự tọa trống không, chờ đợi thượng đế xuất hiện.
Trong tẩm điện, sách Sáng Thế phát ra âm thanh vui rạo rực.
“Ngươi thua cuộc, tô hoa văn cho ta!”
Trước lúc Lucifiel đến, hắc thượng đế liền mang sách Sáng Thế lắm miệng đến tẩm điện. Sách Sáng Thế biết không cách nào ngăn cản quyết định muốn gặp Lucifiel của hắc thượng đế, liền đánh vược với y, đánh cược Lucifiel nhìn thấy thượng đế không ở ngự tọa, có thể trực tiếp tiến vào tẩm điện tìm thượng đế hay không.
Đáp án là không.
Điện hạ vẫn tôn kính thần như cũ!
Sách Sáng Thế nghĩ đến thượng đế không hiểu phong tình kia, lại nhìn mặt hắc ám rất hiểu phong tình này.
Nó buồn bực thật sâu sắc.
Hắc thượng đế lạnh như băng ngồi ở bên giường, dùng một cây bút lông chim rót vào thần lực tô hoa văn trên bìa sách Sáng Thế. Cứ tô thêm một chút, thực lực của sách Sáng Thế liền mạnh hơn một phần, khi hoa văn trên bìa sách đều bị mực nước vàng kim tô xong, sách Sáng Thế cảm thấy đây là lúc dồi dào nhất từ trước tới nay.
Thật thoải mái!
Quyển sách vàng kim lăn lộn ở trên giường.
Mặt hắc ám hào phóng hơn thượng đế nhiều, thượng đế chưa từng làm như vậy!
Hắc thượng đế mặt không đổi sắc xoa xoa cổ tay, đây là lần đầu tiên y tô hoa văn, có mấy chỗ tô lệch, may mắn sách Sáng Thế tương đối thần kinh thô, không có phát hiện vấn đề.
Hắc thượng đế mệnh lệnh: “Ngươi ở trong này, không cho phép ra.”
Sách Sáng Thế dừng lăn lộn, ở trên giường cảnh giác nói: “Chỉ cần ngươi không mang điện hạ vào.”
Hắc thượng đế gật đầu, “Không đâu.”
Sau đó y đi ra ngoài tìm thiên sứ đưa tới cửa.
Thần chưa bao giờ tận lực che giấu cái gì, cho nên khi tiếng y bào cọ xát vang lên, Lucifiel liền vui mừng nhìn về phía bên kia. Đập vào mắt chính là thần linh tóc bạc đi tới, vẻ mặt thanh lãnh, tựa như vĩnh viễn không hiểu tình cảm là thứ chi. Cơ mà Lucifiel hiểu rõ, tình cảm của thần quả thực rất nhạt, nhưng không phải là không chút tình cảm.
Lucifiel lộ ra nụ cười, bước nhanh nghênh đón, “Thần, vừa rồi ngài đang nghỉ ngơi sao?”
Bước chân hắc thượng đế hơi ngừng, “Phải.”
“Thật tốt quá.” Lucifiel thở phào, “Ngài như vậy, ta cũng an tâm hơn rất nhiều.”
Hắc thượng đế dùng ánh mắt không hiểu nhìn hắn.
Lucifiel giải thích: “Cảm giác nghỉ ngơi trên ngự tọa, khẳng định không bằng ở trên giường, trước đây ngài vẫn luôn ở trên ngự tọa, ngược lại làm ta có chút bất an.”
Hắc thượng đế hiểu rõ: “Ngô có thể che chắn cảm giác với bên ngoài.”
Lúc quan sát thế giới, hưởng thụ vật chất ngoài thân đều không quan trọng, cho nên thượng đế ban ngày mới có thể như thế, cũng chỉ đến ban đêm, thân là mặt hắc ám, hắc thượng đế mới tương đối để ý hưởng thụ vật chất.
Y vừa nói, vừa cầm tay Lucifiel, ngồi vào ngự tọa.
Lực chú ý của Lucifiel đặt trên thánh quang biến mất, có chút lo lắng, “Thánh quang của ngài biến mất, một đoạn thời gian kế tiếp, cần ta phong tỏa truyền tống trận thông đến Thủy Tinh thiên không?”
Hắc thượng đế nói: “Không cần, đại thánh đường sẽ đóng cửa.”
Khi phát hiện y tỉnh lại, thượng đế khẳng định sẽ khóa chặt thần điện, không cho y có cơ hội đi ra ngoài.
Lucifiel không biết những chuyện riêng đó, đăm chiêu suy nghĩ đều là suy xét vì thượng đế, tuyệt đối không có bất cứ tư tâm gì. Sau khi hỏi quá trình thánh quang biến mất, Lucifiel đạt được một kết luận: thánh quang của thần là sau khi ban đêm buông xuống thì đột nhiên biến mất, trước khi biến mất, thánh quang đã xuất hiện tình huống không ổn định.
Hắc thượng đế thưởng thức ngón tay thon dài của Lucifiel, khi thì so sánh tay mình với tay đối phương.
Độ dài tương tự.
Lúc trước khi sáng tạo Lucifiel, là căn cứ vào dáng vẻ của thần mà tạo ra.
“Luci, thả cánh chim thánh quang của ngươi ra.”
“Vâng.”
Vụn sáng từ sau lưng Lucifiel hiện lên, từ hư thành thực, ngưng tụ thành mười hai đôi cánh đặc biệt. Những đôi dáng nhuộm đẫm thánh quang ấy vô cùng xinh đẹp, giống như đóa hoa nở rộ, trật tự rõ ràng, hình thái tao nhã.
Hắc thượng đế trực tiếp vươn tay đụng vào lông chim mềm mại.
Lúc lông chim đảo qua da thịt, không chỉ có cảm giác tinh mịn bóng loáng, còn cực kỳ thoải mái.
Cuối cùng, tay y đi tới—— lưng thiên sứ.
Lucifiel không phải không cảm giác được ý đồ của thượng đế, khẩn trương đồng thời cũng có chút hân hoan. Hắn đem gốc cánh mẫn cảm nhất để cho thượng đế tùy tiện vuốt ve, cả thiên đường này, thậm chí cả thế giới này, chỉ có thần có thể làm như vậy với hắn.
Đầu gối hắn mềm nhũn, ngồi xuống trên đùi hắc thượng đế.
Hắc thượng đế nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có tuân thủ yêu cầu của ngô chứ?”
Lucifiel tức khắc hiểu rõ ý của y, mất tự nhiên nói: “Tuân thủ.”
Lòng bàn tay hắc thượng đế bao trên mông thiên sứ, ngón tay vuốt ve, trước sau như một mềm dẻo, chẳng qua bên trong có thêm một tầng vải dệt, làm y cảm thấy dư thừa mà vướng bận. Nhưng mà lớp vải đó không ảnh hưởng quá lớn, thậm chí hắc thượng đế có thể tìm được một loại lạc thú khiêu khích Lucifiel khác.
“Màu gì?” Hắc thượng đế thản nhiên nói.
“…” Lucifiel có chút khó xử, nói ra lời như thế rất mất mặt!
Khẽ cắn môi, dưới thái độ cường thế của thần, Lucifiel nói rằng: “Màu trắng.” Sợ hắc thượng đế không hài lòng, hắn khẽ quẫn bách dưới bàn tay vuốt ve: “Đã tận lực làm hoa lệ một chút.”
Nói ra những lời này, hắn phát hiện tiết tháo của mình vỡ nát đầy đất.
Nội tâm Lucifiel giãy dụa.
Thần, vì sao ngài đột nhiên không hạn chế như vậy, ta thật sự là không có chuẩn bị mà!
Hắc thượng đế đột nhiên hỏi: “Ngồi ở ngự tọa cảm giác thế nào?”
Lucifiel yên lặng nhìn chân y, mình xem như “ngồi ở” trên ngự tọa sao?
Được rồi, coi là vậy.
Hắn dùng phương thức dĩ vãng hồi đáp: “Đây là vinh hạnh ngài cho ta, ta rất vui.”
Hắc thượng đế tự nhiên đã nghe chán lời như thế.
“Luci, ngươi luôn không chịu nói chuyện thẳng thắn như vậy.” Hắc thượng đế ôm thiên sứ mình yêu thích nhất vào trong ngực, ngón tay vòng qua sau eo hắn, đai lưng liền theo đó rơi xuống, y bào rời rạc mở ra.
Trước khi tiến thêm một bước sờ vào trong quần áo, Lucifiel ngăn cản tay thần.
“Thần, đã khuya.”
“Cái này có liên quan gì?”
“Ta muốn trở về, ngài không thể tiếp tục.”
Trong mắt Lucifiel mang cười, giống như ánh sao rơi vào đáy mắt, rực rỡ mềm mại.
Hắc thượng đế nhìn hắn một lúc lâu, “Ngươi vẫn cự tuyệt ngô sao?”
Lucifiel lắc đầu, “Nếu ngài muốn ta thị tẩm, ta sẽ không cự tuyệt ——” sau khi hắn cho hy vọng, lại hắt thêm cho hắc thượng đế một thau nước lạnh, “Nhưng mà ta không muốn ban ngày bị ngài đuổi ra khỏi đại thánh đường.”
Hắc thượng đế nghe thấy chữ “ban ngày”, trong lòng lộp bộp một chút.
“Sao ngô lại đuổi ngươi chứ.”
“Aizz…”
Lucifiel hít một hơi, “Ngài cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy.”
Cáu giận bất thường, tính tình khó dò, đây đại khái chính là chân dung thượng đế giai đoạn trước.
Hắc thượng đế không biết phải nói lại cái gì.
Lucifiel hỏi: “Ngài thích ta sao?”
Hắc thượng đế buông phần nghi ngờ kia xuống, mở miệng đáp: “Đương nhiên thích.”
“Ngài có thể thích ta thêm một chút không?” Lucifiel nở nụ cười, nói ra lời nói đủ để cho thiên sứ khác khiếp sợ, “Ngài yêu thích ta càng nhiều, ta trả giá cho ngài lại càng nhiều, được chứ?”
Ánh mắt hắc thượng đế dừng trên vẻ mặt rạng rỡ của hắn.
Tóc dài vàng kim xán lạn, đôi mắt kiêu ngạo, còn có khí chất thánh khiết không lúc nào là không tồn tại.
Thần nói rằng: “Không được.”
Quá quang minh, diện mạo Luci trái với sở thích.
Lucifiel luận sự: “Là chỗ nào không tốt, ta có thể sửa đổi không?”
“Vẫn không được.” Hắc thượng đế lại nói rằng, “Nhưng mà có thể thử một lần.” Ở một phương diện nào đón, y càng biết linh hoạt thay đổi hơn mặt quang minh, thiếu những điểm mấu chốt để kiên trì.
“Nhắm mắt lại.”
Nghe theo mệnh lệnh của thần, Lucifiel chần chờ nhắm lại hai mắt.
Ngón tay hắc thượng đế câu lấy một lọn tóc vàng kim, một luồng lực lượng leo lên, màu tối thay thế màu vàng.
Tóc dài màu đen rối tung trên đầu vai Lucifiel, hệt như bóng đêm xướng lễ.
Ánh mắt hắc thượng đế sáng ngời.
Xinh đẹp.
Ngay sau đó ngón tay y chạm vào mắt thiên sứ, lực hắc ám rót vào, mưu toan thay đổi hai mắt Lucifiel, để hắc ám làm ô nhiễm con ngươi tinh thuần kia.
Lucifiel bị đau “a” một tiếng.
Máu chảy ra khóe mắt.
Hắc thượng đế lập tức ngừng lực hắc ám, nghĩ nghĩ, thay đổi một loại phương thức khác thực hiện việc thay đổi màu mắt.
Bao trùm một tầng ảo giác màu đen lên.
“Mở mắt ra, Luci.” Hắc thượng đế nói rằng, “Để ngô nhìn ngươi.”
Lucifiel chậm rãi mở đôi mắt có chút đau đớn.
Máu từ mí mắt chảy ra.
Dưới hàng mi vàng kim, đôi mắt màu đen tản ra cảm giác lạnh băng kỳ dị, con ngươi bởi vì thấy không rõ mà hơi hơi co rút lại, phản chiếu hình dáng thượng đế. Tóc dài màu đen phối hợp với đôi mắt màu đen, Lucifiel giống như rơi vào vực sâu hắc ám, hoàn mỹ bày ra bộ dạng hắc thượng đế yêu thích nhất đời này —— thiên sứ hắc ám!
Không, không đủ hoàn mỹ, khí chất vẫn không cách nào thay đổi.
Thiên sứ hắc ám trong lòng y hẳn là có hương vị ác ma, tà ác mà cao ngạo, sát ý dữ tợn.
Ngón tay Lucifiel căng thẳng, nghi ngờ hỏi: “Thần, sao ta lại không nhìn rõ bốn phía?”
Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.
Hắc thượng đế thất vọng trấn an: “Không cần khẩn trương, ngô lập tức cho ngươi nhìn thấy.”
Triệt đi ảo giác, Lucifiel mới khôi phục thị lực bình thường.
Lucifiel theo bản năng sờ sờ tóc, nhếch môi cười nói: “Vừa rồi ngài làm gì vậy?”
Hắc thượng đế cũng cười, ánh mắt sâu không lường được.
“Không có gì.”
Trong tích tắc, y muốn đánh Lucifiel vào địa ngục, làm cho đối phương nhận hết đau khổ, biến thành dáng vẻ mà y muốn.
Ngươi bằng lòng không? Luci.
Hết chương