Trên khán đài, huynh đệ vô cùng ngạc nhiên. Tình huống bình thường, cho dù là Võ Sư nhị - tam giai chắc chắn sẽ không né được, mà phải chọn phương pháp chọn cứng đối cứng, tuy nhiên do bị động đón đỡ nên sẽ rơi vào thế hạ phong. Muốn né được nhẹ nhàng như vậy, ít nhất cũng phải Võ Sư lục giai trở lên! người nhìn nhau cười khổ. Không ngờ Lăng Gia lại sản sinh ra một tên yêu nghiệt! Trẻ tuổi như vậy mà đã đạt tới Võ Sư Lục giai, cho dù ở đế đô thì cũng phải thuộc nhóm người được trọng điểm bồi dưỡng.
- Huynh né được sao?
Lăng Hiếu Kiệt trong lòng kinh hãi. Hắn tính toán rằng nếu mình đánh ra thành công lực, chắc chắn tam ca sẽ phải dùng cứng đối cứng, rồi sẽ rơi vào thế hạ phong, sau đó mình sẽ nhân cơ hội ra đòn liên tục, bức hắn bị động đón đỡ, không ngờ hắn lại nhẹ nhàng tránh được một chiêu vừa rồi của mình.
- Ừm! Một chiêu vừa rồi không tệ, có lẽ đệ đã sử dụng ít nhất thành công lực. Ý đồ khá rõ ràng, bức ta phải dùng cứng đối cứng với đệ, lúc đó đệ sẽ lợi dụng ta lâm vào thế hạ phong mà ra chiêu tiếp theo. Ý đồ rất tốt, nhưng mà đệ đã quên mất một việc.
- Việc gì?
- Kiếm kỹ này tập trung vào tốc độ, ra chiêu là phải trúng, nếu đánh trượt sẽ bị phản kích. Thật không may cho đệ, ta đã né được, vậy bây giờ tiếp chiêu!
Giao Long Phiên Giang!!
tay vung chưởng, đầu Kim Long gào thét bay ra, đánh về phía Lăng Hiếu Kiệt. Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc. Đấu khí ngoại phóng! Để làm được điều này tu vi phải đạt đến Võ Vương!
Võ Vương!
chữ này đánh mạnh vào tinh thần mọi người. Trẻ tuổi như vậy! Mới tuổi thôi! Hắn mới tuổi a! tuổi đạt tới Võ Vương? Thiên tài! Hắn chính là thiên tài!
Tất cả mọi người ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lăng Huyền Phong. Hóa ra kẻ mà mọi người khinh bỉ là phế vật, không ngờ đạt tới cảnh giới Võ Vương - cấp độ mà rất nhiều người mơ ước mà không đạt được. Trên đài, huynh đệ Lăng Phiên Hùng vô cùng kinh hãi, nhưng trong lòng lại vô cùng phấn chấn! Yêu nghiệt! Lăng gia có một tên đệ tử thiên tài tới mức yêu nghiệt! Lăng Gia có hậu rồi!
- Chết tiệt!
Lăng Hiếu Kiệt sợ hãi không kịp né tránh, đành phải vận khí đón đỡ...
Bành!!!
Đầu kim long trực tiếp phá vỡ phòng thủ của hắn, đánh hắn bật ra đằng sau. Nhận thấy bản thân sắp rơi khỏi võ đài, Lăng Hiếu Kiệt lấy kiếm cắm mạnh xuống đất, may mắn trụ được lại ở bên mép võ đài.
- Huynh... Không ngờ huynh đạt tới Võ Vương?
- Ừm! Không sai biệt lắm. Đệ vẫn còn muốn chiến sao?
- Chiến! Đương nhiên là chiến! - Lăng Hiếu Kiệt mắt tràn đầy lửa nóng.
- Được! Vậy thì phóng ngựa qua đây!
- Ya!!!!
Lăng Hiếu Kiệt cầm kiếm xông tới vận đấu khí toàn thân, tiếp tục ra chiêu.
- Tuyệt Ảnh Kiếm Kỹ! Thức Thứ : Nhất tự!!
Vung kiếm chém ngang một phát, một luồng kiếm khí xanh lam hướng thẳng về phía Lăng Huyền Phong gào thét bay tới.
- Có chút ý tứ!
Cười nhẹ một tiếng, Lăng Huyền Phong cũng không né, nội công ngoại phóng...
Song Long Xuất Hải!!!
Lần này là đầu kim long phóng ra từ song chưởng của Lăng Huyền Phong. Kiếm khí cùng Long ảnh va chạm với nhau, gây ra một tiếng nổ lớn
Phành!!!!!
Cát bụi bay tứ tung, ở giữa võ đài hiện ra một cái hố sâu mét! Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Đấu khí thật bá đạo! Hơn nữa dường như Lăng Huyền Phong chưa xuất hết thực lực.
- Chiêu kiếm vừa rồi không tệ, nếu như đối thủ công lực bằng với đệ chắc chắn sẽ chấn thương đó, hơn nữa kiếm khí có thể đỡ được thành công lực của ta, xem ra tứ đệ cũng khá đó.
Lăng Hiếu Kiệt cười khổ, mình đã vận đủ toàn thân đấu khí mà đối phương chỉ xuất ra thành công lực. Mẹ nó, thế còn đánh đấm gì nữa?
- Huynh.. lợi hại.. ta nhận thua!
Lần này khán giả xung quanh không bất ngờ. Kết quả ra sao đã được dự liệu từ trước đó. Một Võ Giả Cửu giai đi khiêu chiến với Võ Vương? Người ta không đánh ngươi tàn phế đã là quá nhân từ rồi. Toàn bộ đệ tử trẻ tuổi đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lăng Huyền Phong. Thần tượng! Thần tượng của lão tử! Mình phải cố gắng tu luyện để noi theo bước chân của hắn!
Lăng Huyền Phong không hề biết rằng trận đấu này đã kích thích lên tâm tình cạnh tranh của đám đệ tử Lăng Gia, khiến cho không khí tu luyện càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dù có biết, hắn cũng chỉ cười vài tiếng mà thôi.
- Trận đấu kết thúc! Lăng Hiếu Kiệt nhận thua! Lăng Huyền Phong chiến thắng!
Tất cả mọi người nhanh chóng tản đi, ai ai cũng nóng lòng đi luyện tập, nâng cao tu vi của mình. Lăng Phiên Hùng cùng Lăng Phiêu sóng bước đi tới. Lăng Phiên Hùng gõ đầu Lăng Huyền Phong một cái:
- Tiểu tử thối! Dám giấu giếm chúng ta! Không ngờ ngươi lại che giấu đủ sâu tới như vậy.
- Hắc hắc! Hôm qua tiểu chất đã nói trước sẽ làm cho người bất ngờ mà!
- Đúng thế! Bất ngờ đến kinh hãi luôn. Nhi tử! Con làm như thế nào mà tu vi lên nhanh như vậy?
- Bởi vì con của ngài là thiên tài a! - Lăng Huyền Phong hếch mũi lên trời.
- Bớt ăn nói hàm hồ đi! - Lăng Phiêu cười mắng. - Đúng rồi, hiện tại con là Võ Vương mấy giai?
- Con cũng không rõ, có khi nên sử dụng đá trắc thí kiểm tra xem. Tứ đệ, cùng đi với ca!
Kéo tay Lăng Hiếu Kiệt, Lăng Huyền Phong cùng Lăng Phiên Hùng huynh đệ đi tới nơi đặt đá trắc thí.
- Được rồi, Hiếu Kiệt, con lên trước! - Lăng Phiên Hùng lên tiếng.
- Dạ!
Vận đấu khí, Lăng Hiếu Kiệt đánh mạnh vào đá trắc thí. Ánh sáng dừng lại ở Một vạch lớn và vạch nhỏ.
- Ừm! Võ Sĩ Cửu giai đỉnh! Không tệ! Cố gắng thêm chút nữa chắc chắn ngươi sẽ đột phá! Phong nhi! Tới ngươi!
Phành!!!!
Lăng Huyền Phong xuất chưởng, quầng sáng trên đá trắc thí dừng lại ở vạch lớn và vạch nhỏ
- Võ Vương Thất Giai!!
người kinh hô! Không ngờ Lăng Huyền Phong đã đạt tới Võ Vương Thất giai. Vậy mà họ nghĩ hắn mới chỉ ở Võ Vương Nhất giai. Lăng Phiêu tay run run vỗ vỗ lên người nhi tử hắn:
- Nhi tử tốt! Ngươi tốt! Nếu mẫu thân ngươi còn sống, chắc chắn sẽ vô cùng tự hào!