Lăng Huyền Phong lui lại chục bước, tay cầm thanh trúc trượng cảm thấy run run, vừa rồi bị Quỷ Thủ Sâm La chém một nhát, hắn nhanh trí rút thanh trúc trượng ra đón đỡ, bị bật ra đằng sau. Quả nhiên Phong Vật Chí lợi hại, đỡ được một nhát vừa rồi mà không bị sứt mẻ chút nào.
- Mẹ kiếp! Nếu có Thu Hồng Diệp ở đây thì tốt rồi!
Phía đối diện, Giả Vấn không may mắn như Lăng Huyền Phong, bị đâm trúng một nhát vào vai, may mắn không trúng bộ vị yếu hại.
- Cút ra cho bổn tọa!
Quỷ Thủ dùng quyền đánh bay Giả Vấn, sau đó dùng kiếm tấn công Lăng Huyền Phong.
- Chết!
Không màu mè hoa lá, chỉ là một kiếm chém xuống.
- Hừ!
Lăng Huyền Phong giơ gậy đón đỡ
Keng!!
Thanh trúc trượng đỡ được kiếm, nhưng dư uy lại đánh trúng Lăng Huyền Phong, ngay lập tức hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Sâu kiến!
Quỷ Thủ tung ra một cước, Lăng Huyền Phong không đỡ được, bị đánh bay, ngực của hắn giống như bị một con trâu húc phải, đau đớn vô cùng.
Loảng xoảng!!
Thanh kiếm của Quỷ Thủ sau khi va chạm mạnh với thanh trúc trượng thì gãy ra làm vài mảnh. Vô cùng ngạc nhiên, Quỷ Thủ nhìn cây gậy trúc trong tay Lăng Huyền Phong:
- Ngoan ngoãn giao cây gậy đấy ra cho bổn tọa! Vừa hay ta không có vũ khí! Tuy rằng không uy phong mấy nhưng cũng miễn cưỡng dùng được!
- Phì! Nằm mơ đi!
- Nếu vậy thì bổn tọa phải lấy nó ra từ xác của ngươi vậy!
Thịch thịch thịch thịch!
Quỷ Thủ bước những bước chân nặng nề về phía Lăng Huyền Phong, nhưng ngay lập tức bị Giả Vấn dùng roi trói chặt.
- Sâu bọ! Thật phiền toái!
Hắn vùng vẫy một hồi, nhưng càng vùng vẫy, nhuyễn tiên càng siết chặt. Tức giận, Quỷ Thủ lấy tay kéo nhuyễn tiên, Giả Vấn lần nữa bị lôi đi, lần này Quỷ Thủ đã tóm lấy cổ của Giả Vấn:
- Đi chết đi!
Đột nhiên, Tô Mị lao tới, vung kiếm lên. Quỷ Thủ chỉ cảm thấy phía tay của mình mát lạnh, sau đó là một cảm giác đau đớn truyền đến...
- AAAAAA!!!!! Nhãi con dám đánh lén bổn tọa!
Hắn đã bị Tô Mị dùng Ỷ Thiên Kiếm chặt đứt một tay!
Giả Vấn ngã xuống, nhanh chóng gỡ cánh tay bị chặt đứt ra, điên cuồng hít thở. May mắn Tô Mị chặt đứt tay tên yêu quái, nếu không bây giờ hắn đã là một người chết.
- Tướng công! Mau cầm lấy kiếm!
Tô Mị quăng thanh kiếm về phía Lăng Huyền Phong. Nắm lấy kiếm, hắn cảm thấy tự tin lên hẳn.
- Yêu nghiệt! Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Dùng khinh công áp sát Quỷ Thủ Sâm La, Lăng Huyền Phong chém ra một kiếm. Quỷ Thủ dùng tay còn lại đón đỡ, rất nhanh chóng nó đã bị chặt đứt. Không dừng lại ở đó, thế kiếm tiếp tục đi tới chém vào đầu hắn.
- Kh.. Không.. thể.. Ta.. không.. thể... chết.. ở..
Bịch!!
Đầu của Quỷ Thủ lăn ra khỏi cổ, hắn ngã xuống, nhanh chóng biến thành một đoàn hắc vụ.
- Mọi người không sao chứ? - Lăng Huyền Phong thở dốc, hỏi mọi người.
- Thiếp không sao, chỉ là hơi quá sức một chút.
- Bọn thuộc hạ không sao!
- Ta không có chuyện gì, chỉ là một vết thương nhỏ không đáng ngại!
Nhanh chóng lấy ra vài bình thuốc trị thương đưa cho Giả Vấn, Lăng Huyền Phong nói:
- Mau lên! Chúng ta phải đuổi theo Long Cửu Thiên!
Phục dụng đan dược xong, người nhanh chóng chạy theo hướng của Long Cửu Thiên.
- -------------------------------
Trong lúc này...
- Cửu Thiên! Cứu muội!
- Mộng nhi!
Long Cửu Thiên kinh hoàng hét lớn. Người phía trước mặt không ai khác, chính là Bạch Như Mộng, nữ nhân của hắn. Nàng lúc này vẫn mang bộ bạch y, khuôn mặt vẫn y như lần cuối hắn gặp nàng hơn năm trước, lúc này đang bị tên lang binh bắt giữ.
- Nàng chưa chết?
- Cửu Thiên! Nhanh cứu muội! Bọn chúng muốn dùng muội làm công cụ để ép huynh đó! - Bạch Như Mộng khóc lớn.
- Đừng lo! Ta tới cứu nàng đây!
Đang lúc Long Cửu Thiên muốn xông tới cứu Bạch Như Mộng, Lăng Huyền Phong cùng mọi người đuổi tới. Giả Vấn nhanh chóng giữ Long Cửu Thiên lại:
- Đừng! Cửu Thiên! Đừng lao lên đó!
- Buông ta ra! Ta phải cứu nàng! Thả ta ra!
Long Cửu Thiên hốc mắt biến thành màu đỏ, hắn kêu gào đòi Giả Vấn thả ra.
- Cửu Thiên! Đệ hãy nghe ta! Tỉnh lại đi! Bạch Như Mộng đã qua đời rồi! Đệ đang bị bọn chúng lừa đó! Những thứ đệ đang nhìn thấy chỉ là cạm bẫy mà thôi!
- Nói dối! Chính là nàng ở đó mà ngươi nói là giả dối sao? Mau buông tay!
Mặc Long Cửu Thiên kêu gào, Giả Vấn vẫn không chịu buông tay. Trong khi đó, Lăng Huyền Phong nhìn về phía "Bạch Như Mộng"
- Không đúng! Nó không phải là người!
Dứt lời, hắn rút kiếm lao đến chém chết tên lang binh, hắn giơ tay muốn tóm lấy "Bạch Như Mộng", nhưng nàng ngay lập tức biến thành một làn khói xanh, nhanh chóng tiêu thất. Trong không gian văng vẳng tiếng uất hận:
- Chết tiệt! Dám cản trở kế hoạch của ta! Ngươi chờ đó!
Giọng nói này thay đổi liên tục, không biết là của nam hay nữ. Long Cửu Thiên chứng kiến cả quá trình, khi thấy Bạch Như Mộng biến thành một làn khói xanh thì lập tức đình chỉ giãy dụa, thẫn thờ nhìn về phía đống y phục màu trắng kia.
- Là... là giả sao???
Giả Vấn thấy hắn không giãy dụa thì thả ra, Long Cửu Thiên lập tức quỳ xuống.
- Nàng.. thực sự... nàng đã...
- Cửu Thiên, nàng ấy đã đi rồi.
AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!
Long Cửu Thiên gào khóc thảm thiết. Vốn những tưởng hắn sẽ cứu được Bạch Như Mộng, hai người ngay lập tức có thể trùng phùng, nhưng không ngờ tất cả đều là giả dối, hắn điên cuồng gào thét, lấy tay cào đất xung quanh. Những người khác đều im lặng để hắn phát tiết. Sau một hồi, hắn rốt cuộc đứng dậy
- Long huynh, ngươi thấy thế nào? - Lăng Huyền Phong hỏi.
- Ta... ta không sao.. Thật không có ý tứ, đã tự làm xấu mặt trước mặt mọi người.
- Có ư? Chúng ta không thấy gì cả, đúng không mọi người?
Tất cả đều gật đầu khẳng định là không thấy gì hết, Long Cửu Thiên cảm kích, sau đó trở lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày
- Như vậy sự việc ở Trạm Lư Thôn đã kết thúc, đa tạ các vị đã ra tay trợ giúp, bản vương phải quay lại triều đình, nơi này sẽ lập tức dỡ bỏ phong tỏa. Còn bây giờ xin cáo từ.
Ngay lập tức, Long Cửu Thiên nói lời từ biệt. Giả Vấn muốn nói gì, nhưng cũng đành thở dài, sau đó cũng chào tạm biệt nhóm Lăng Huyền Phong rồi bỏ đi.
- Đi thôi! Chúng ta trở về! - Lăng Huyền Phong nói.
Sau khi mọi người rời khỏi, một luồng hắc khí từ bộ y phục của Bạch Như Mộng bốc lên, sau đó theo phương hướng của Long Cửu Thiên mà bay đi...