Lăng Huyền Phong cảm thấy lạ rằng chuyện ở Trạm Lư Thôn dường như không gây được bao nhiêu sóng gió, quân đội thì cứ như một cơn gió, lặng lẽ đến và lặng lẽ đi. Có vẻ như hoàng đế quyết định cho vụ việc chìm nghỉm xuống. Nếu như có một việc gì đó gây ồn ào mấy ngày hôm nay, thì là việc Thượng Quan gia rốt cục cũng nổi sóng gió. Nghe hạ nhân báo lại rằng sau mấy ngày, rốt cục Thượng Quan đại tiểu thư cũng chọn được "ngày lành tháng tốt" mà kể ra chuyện nàng bị người của Nội Vệ phủ gây khó dễ. Thế là lão đùng đùng sấm nổi đi vào hoàng cung diện thánh. Khỏi phải nói rằng sự việc đã bị nháo đến mức gà bay chó chạy. Trước bằng chứng như thép, phía Nội Vệ phủ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc cho Thượng Quan gia chủ chửi bới. Cuối cùng hoàng đế sau khi thấy cơn giận của lão hạ xuống thì bắt đầu khuyên giải, cộng với một vài ban thưởng cùng khiển trách, rốt cục cũng đuổi được lão gia hỏa này về.
- Thượng Quan gia chủ này đúng là có khí phách, dám cả gan xông vào hoàng cung nháo một hồi! - Lăng Huyền Phong cùng với Tô Mị đang cùng nhau uống trà nghe kể lại, rốt cục cũng chỉ phán một câu không mặn không nhạt.
- Vậy cứ thế mà giải quyết xong hả? Không thừa cơ gặm của đám nội vệ kia một miếng to sao? - Tô Mị tròn mắt hỏi.
Lăng Huyền Phong cười nhẹ, gõ một cái vào đầu nàng rồi nói:
- Nha đầu ngốc. Chẳng qua là Thượng Quan gia lần này muốn phô trương thanh thế mà thôi, chứ bọn hắn thừa biết lần này chỉ là tai bay vạ gió, cũng không phải dám trực tiếp nhắm vào Thượng Quan gia. Hơn nữa, kẻ ra tay là Thôi Ngọc đã chết, không có chứng cứ cho thấy có người sai khiến, thì cũng chỉ làm được như vậy mà thôi.
- Hừm! Phải như thiếp, cứ xông vào giết một vài tên cho đỡ tức!
Lăng Huyền Phong dở khóc dở cười, đường đường là một hoàng hoa khuê nữ, vậy mà mở mồm ra là đánh đánh giết giết. Hắn cảm thán: đúng là người giang hồ a!
- --------------------------------------------
ngày sau, Lăng Chấn Đông đến cáo biệt. Đã hết thời hạn "nghỉ phép" nên hắn buộc phải đến quân doanh. Lần này hắn chỉ quay lại biên giới mình, Mục Phi Yên thì được lão nguyên soái giao cho nhiệm vụ đi nơi khác ngày trước đó.
- Tam đệ! Lần này vi huynh đi, hậu phương để lại cho đệ rồi.
- Đại ca yên tâm! Đệ sẽ cố gắng hết sức!
- Thế là tốt nhất!.
Sau khi tiễn Lăng Chấn Đông, Lăng Huyền Phong bỗng dưng nghe một tiếng hô văng vẳng:
- Tam đệ!!!.... Đợi lần sau vi huynh về!!... Sẽ giới thiệu cho đệ một vài mãnh nam!!!!....
Ảnh Vệ dường như cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ, bọn hắn thấy mặt của tam thiếu gia đen lại, vai run run. Chợt Lăng Huyền Phong gầm lên.
- Vương bát đản Lăng Chấn Đông! Ngươi đừng có để lọt vào tay lão tử lần nữa!
Lăng Chấn Đông lúc này đã phi ngựa đi rất xa, chợt hắt xì một tiếng:
- Quái lạ! Hình như có ai chửi xéo mình. Mà mình có sống lỗi với ai bao giờ đâu nhỉ?
Đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng chửi của Lăng Huyền Phong, bất chợt rụt cổ lại, biết điều im miệng phóng ngựa đi mất.
Đang thở phì phò tức giận, Lăng Huyền Phong nghe tiếng gọi của Tô Mị:
- Tướng công! Tướng công!
Vội vã xua đi phiền não về tên đại ca chết tiệt, hắn rặn ra nụ cười tươi rói:
- Mị nhi, sao nàng lại đến đây?
Tô Mị đứng trước mặt hắn cười hì hì:
- Tướng công, Mộ Dung tỷ tỷ muốn gặp chàng a.
- Gặp ta? Về chuyện gì?
- Nghe nói là về chuyện Mạnh giáo chủ.
- Ừm, đưa ta đến gặp nàng.
- -------------------------------------------
- Lăng công tử! Chào mừng đến tổng bộ Phục Ma hội!
Lăng Huyền Phong đến trước cửa đã nhìn thấy Mộ Dung Triệt chờ sẵn.
- Không dám, không ngờ lại được Mộ Dung cô nương đích thân đón tiếp.
Mộ Dung Triệt mỉm cười nói:
- Không sao, đích thân ra đón tiếp một vị thiếu niên anh hùng, là việc nên làm, huống chi, Lăng công tử còn có ơn cứu mạng với ta.
Được sự dẫn đường của Mộ Dung Triệt, Lăng tam thiếu đi vào bên trong. Tổng bộ Phục Ma Hội vô cùng lớn, ít nhất cũng gần bằng Lăng Gia, bên trong ít nhất có hơn mấy trăm người.
- Phục Ma hội nhân khí thật sung túc.
- Công tử chê cười rồi, tuy ngài có thể thấy ở đây có gần người, nhưng so với các môn phái giang hồ thì cũng chỉ thuộc vào tầm trung mà thôi.
- Vậy trên giang hồ, Phục Ma hội địa vị như thế nào?
- Thực ra chúng ta không hề tham gia vào tranh đấu trên giang hồ, nói đúng hơn là ở thế trung lập, không nghiêng về phe nào cả. Tuy nhiên, danh tiếng của chúng ta không phải là thấp, ít nhất cũng có một chút tiếng nói nhất định. Đệ tử Phục Ma hội chúng ta, chỉ có một tôn chỉ duy nhất, đó chính là...
- Là đánh bại Văn Trọng, diệt Trụ Ma.
Mộ Dung Triệt hơi ngạc nhiên, quay lại hỏi:
- Công tử cũng biết sao?
- Đương nhiên, Lăng Gia chúng ta cùng với quý hội có một chút uyên nguyên.
- À, đúng vậy, là về Lăng Hi Trì giáo chủ.
Một lúc sau, Mộ Dung Triệt dẫn Lăng Huyền Phong vào thư phòng, Tô Mị cũng đi theo vào.
- Mộ Dung cô nương không biết hôm nay mời Lăng mỗ đến có chuyện gì?
Mộ Dung Triệt nhìn hắn một lúc, sau đó quỳ một chân xuống:
- Cầu công tử hãy trợ giúp Phục Ma Hội!!