- Giết! Giết! Giết!!
Tiếng hô hào vang vọng khắp chốn, đao thương kiếm ảnh tung bay, cát bụi bay mù mịt. Toàn trường tay cụt chân đứt văng khắp nơi. Đâu đó vang vọng tiếng la hét. người phía Lăng Huyền Phong đối mặt với hơn người của Văn Trọng. Mặt dù chiếm ưu thế về nhân số, nhưng đa phần đám người mặc áo bào trắng chỉ biết tấn công theo bản năng, đấu khí sử dụng bừa bãi, dễ dàng bị Phục Ma đệ tử hay Cái Bang đệ tử chém giết. Chân chính khó xơi chính là binh lính Thương Triều được huấn luyện bài bản, tấn công theo đội hình, khiến cho nhân thủ của Lăng Huyền Phong tổn thương không ít. Sơ bộ đã có hơn người đã táng thân dưới lưỡi kiếm của binh sĩ Thương Triều.
Lăng Huyền Phong tay cầm Ỷ Thiên Kiếm vừa chém đứt cổ tên binh sĩ Thương triều, vừa nhìn lên Lộc Đài. Hắn vô cùng sợ hãi bởi vì lúc này phía trên bầu trời, mây đen đang dần tụ tập. Yêu khí thành hình vô cùng đậm đặc bay lởn vởn xung quanh. Thỉnh thoảng hắn lại nghe một vài tiếng hét thảm thiết như âm hồn vẫy gọi trong đám yêu khí kia. Văn Trọng dường như không hề quan tâm đến chiến sự bên dưới, vẫn thản nhiên hành pháp:
- Kim ô nghịch hành! Bồi hồi Cửu U! Huyền Băng Doanh Minh! Ly hỏa hôi ám! Thỉnh ngô hiệu lệnh! Diệt thế Càn Khôn!
Lão chỉ kiếm lên trời, đồng thời hét lớn:
- Đốt lửa!
- Tuân mệnh!
Phía dưới, một tên thủ hạ đang cầm sẵn cây đuốc, châm lửa vào một tòa tháp nhỏ bằng gỗ chất đầy rơm bên cạnh.
Phừng!
Liệt hỏa bốc lên, khói đen xộc thẳng lên trời cao. Bầu trời đang sáng liền bắt đầu trở nên tối dần. Lăng Huyền Phong có thể nhìn thấy mặt trời đang bị Mặt Trăng che lấp.
- Khốn kiếp! Hôm nay là Nhật Thực! Mặt Trời sẽ bị Trăng che lấp, vô cùng thích hợp để yêu ma hoành hành!
Quả nhiên, khắp nơi khắp chốn từng luồng khí đen bay tới vây xung quanh Lộc Đài, bầu không khí trở nên lạnh từ trong xương tủy.
Lúc này, trên Lộc Đài, có thân ảnh xuất hiện.
Một lão già mặt đạo bào đã xỉn màu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, khi nhìn thấy Văn Trọng, lão vuốt râu mỉm cười:
- Lệ khí tật hành, biên giả ai hồng. Lão Thái Sư! Đã lâu không gặp! Ngài vẫn khỏe chứ?
Văn Trọng nhìn thấy người này thì gật đầu:
- Ôn đại sư! Đã lâu không gặp.
Một nam tử mặc áo da thú, trên mặt có đeo một mảnh vải trắng che đi mắt trái, lưng đeo Nhật Nguyệt Đao (Thanh đao có lưỡi đao được lắp vào đầu cán đao). Người này thân hình tỏa ra khí tức cô độc, ánh mắt ác liệt như dã lang.
- Dạ Hành Thiên Lý, mệnh bất lưu nhân. Ha ha ha ha ha! Thái sư! Dường như phía dưới có một đám chuột nhắt. Ngài có muốn Thích mỗ xuống xử lý không?
Đúng lúc này, một thanh âm méo mó, không giống nam, không giống nữ vang lên:
- Cơ thôn sơn hà, bạo diệt Càn Khôn. Hai vị chớ vội, không bằng xem Thôn mỗ diễn kịch!
Người này mặc một chiếc quần dài màu tím, thân trên để trần, khuôn mặt đánh phấn màu trắng bệch, lưng đeo một hòm thuốc, trông giống như một tên hát tuồng vậy.
Văn Trọng thấy thế liền lên tiếng ngăn cản:
- Các vị! Thời khắc đã đến! Không cần để ý tới bọn chúng. Mau mau chuẩn bị tiếp đón chủ ta!
người đều gật đầu, theo đó liền cúi người về phía Văn Trọng.
- -----------------------------
- Không xong! Bọn chúng sắp hoàn thành thi pháp rồi! Không kịp nữa! Đao đại hiệp! Tiết cô nương, Mục cô nương theo ta! Lý Mục ở lại chỉ huy mọi người, tiêu diệt bọn chúng!
- Rõ!
- Rõ!
Vận công đánh bay một tên áo trắng khiến hắn nổ tung thành từng mảnh ở trên không, Lăng Huyền Phong dẫn theo Đao Tây Thắng cùng Tiết Hồng Ánh và Mục Phong Lan phi thân lên Lộc Đài.
- Hừ! Mấy con ruồi này thật là khó chịu!
Thích Sát Sinh gầm gừ, tay nắm đao chuẩn bị ra tay. Văn Trọng ngăn cản, nói:
- Thôn Hài, giúp lão phu và nhị vị đây tiêu khiển một chút!
- Thái sư quả nhiên có nhã hứng! Thôn mỗ đành cung kính không bằng tuân mệnh!
Thôn Hài đứng ra chặn trước mặt Lăng Huyền Phong. Đao Tây Thắng quát:
- Yêu nghiệt! Còn muốn gọi hồn tên ma đầu đó về đây sao? Có Phục Ma Hội ở đây, chúng ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Thôn Hài cười lạnh, giọng nói the thé:
- Ôi ta thật sợ quá đi!
Lăng Huyền Phong nói:
- Các vị hãy cẩn thận! Hắn là Võ Hoàng Bát Phẩm hàng thật giá thật đó!
- Phì! Võ Hoàng thì sao? Cho dù Võ Đế cũng phải chết dưới đao của lão phu!
Lăng Huyền Phong căng thẳng. Đối phương quá mạnh, vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Không biết phe mình sẽ phải làm sao đây.
- Phi Long Tại Thiên!
Lăng Huyền Phong nhảy lên, nội công điên cuồng vận chuyển, một tiếng long ngâm vang lên, một đầu kim long uy mãnh đánh xuống người Thôn Hài. Nhưng Thôn Hài vẫn chỉ cười chói tai, tay hắn khẽ vận lực đánh tan kim long, một chưởng liền bức lui Lăng Huyền Phong.
Lăng Huyền Phong bị đánh lui, trong người cảm thấy một chút nhộn nhạo.
- Mọi người cùng lên! Ta không tin người chúng ta không đánh lại một mình hắn!
Đao Tây Thắng quát, Mục Phong Lan cùng Tiết Hồng Ánh gật đầu. Mục Phong Lan cầm pháp trượng niệm chú, trên không trung xuất hiện từng đợt tia sét đánh xuống Thôn Hài. Tiết Hồng Ánh tay cầm liễu diệp đao chém về phía chân, Đao Tây Thắng chém vào cổ, Lăng Huyền Phong thì đâm vào tim. Thôn Hài vẫn cười ha ha, thân thể liền xoay một cái, công lực phát ra, tạo thành một vòng bảo hộ đánh tan thế công của mọi người. cao thủ với những chiêu thức sát khí kinh hồn, dồn toàn lực tấn công, vậy mà đối phương vẫn thản nhiên ứng phó, toàn thân không nhiễm chút bụi nào. Lăng Huyền Phong cảm thấy bất lực, cho dù mình đã thay đổi rất nhiều phương thức tấn công, nhưng đối phương vẫn nhẹ nhàng đánh gãy. Chênh lệch về thực lực đáng sợ đến như vậy sao?
người giằng co một hồi lâu, Văn Trọng nhìn lên trời, cảm thấy đã đến lúc, liền quát:
- Thôn Hài! Đã đến giờ! Kết thúc đi!
- Tuân mệnh!
Thôn Hài chợt dừng lại, hai tay hắn đột ngột phát ra một luồng khí tức nguy hiểm, túm lấy vũ khí của mọi người.
- Không được! Thu Ỷ Thiên Kiếm lại ngay!
Hệ thống cảm thấy nguy cơ, ngay lập tức không chờ Lăng Huyền Phong phản ứng, đã nhanh chóng rút Ỷ Thiên Kiếm lại.
Oành!!!
Thôn Hài tung chưởng đánh bay người. Lăng Huyền Phong bị nội thương rất nặng, phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể cảm thấy đau đớn. Hệ thống cảnh báo:
- Nguy hiểm đến tính mạng! Mau dùng thuốc điều trị!
- Dùng cái rắm! Hai tay của ta bị đánh gãy rồi!
Lăng Huyền Phong cảm thấy một mối nguy hiểm ập đến. Văn Trọng từ trên đài cao bước xuống. Lão đi đến trước mặt Đao Tây Thắng:
- Chà! Nhìn xem đây là ai? Đao Tây Thắng, nghe nói ngươi là một đao khách sừng sỏ bậc nhất của Phục Ma Hội.
- Phì! Muốn giết thì giết! Há nhiều lời?
- Ha ha ha ha! Lão phu không giết ngươi đâu! Ha ha ha ha!
Văn Trọng cười lớn, từ hai bàn tay lão một luồng khí màu đỏ xộc ra bay thẳng đến chỗ Đao Tây Thắng:
- Cửu U Hậu Khanh! Ngô Ta Chi Lực! Tỏa Hồn Phong Thần!
Đao Tây Thắng hét thảm một tiếng sau đó ngã gục xuống đất. Ngay lập tức một vài tên thuộc hạ của Văn Trọng chạy đến rồi kéo hắn đi. Văn Trọng tiếp tục bước đến chỗ Lăng Huyền Phong, lão cười gằn:
- Nhóc con! Ngươi chính là huyết mạch của tiểu tử Văn Lang đó đúng không? Mấy ngàn năm trước chính hắn đã đánh tan đội quân Thương Triều của lão phu. năm trước lại dám cả gan cản đường lão phu! Ngày hôm nay, hắn không có mặt, vậy thì xem ai có thể cứu ngươi? Sát!
Phập!
Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy ngực mình nhói lên một phát. Nhìn xuống dưới, hắn chỉ thấy một lưỡi kiếm đâm thẳng vào vị trí tim của mình. Máu tươi điên cuồng chảy.
- Không thể nào! Bảo y của hệ thống cũng không thể ngăn cản sao?
Ý thức của hắn dần dần mất đi, trong đầu chỉ nghe tiếng kêu điên cuồng của hệ thống:
- Nguy hiểm! Ký chủ nguy hiểm đến tính mạng! Sinh mạng dần mất đi! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Tiết Hồng Ánh cùng Mục Phong Lan tuyệt vọng, các nàng kêu lên thảm thiết:
- Giáo chủ! Giáo chủ! Không!!
Lăng Huyền Phong ý nghĩ nổi lên:
- Ta sẽ chết sao?
Ngay lúc này, có nữ nhân, ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần. Tuy rằng các nàng không ở cùng chỗ với nhau, cũng không phải tỷ muội ruột thịt. Nhưng lúc này các nàng đều có chung một cảm giác: Trái tim của các nàng bỗng nhói lên một cái, một cảm giác bất an chợt hiện.
- Tại sao, tại sao ta lại có cảm giác đau đớn như vừa mất đi một cái gì?
Trong đầu các nàng đều hiện ra hình ảnh một người: Một nam tử trẻ tuổi, anh tuấn xuất trần, nụ cười như tắm gió xuân.
- Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện?