Lăng Huyền Phong ngã gục xuống, hắn có hể cảm thấy sinh mệnh đang dần trôi đi. Sau khi đâm hắn một phát, Văn Trọng quay sang Tiết Hồng Ánh và Mục Phong Lan. Hai nàng cũng chịu chung số phận như Đao Tây Thắng, bị một chưởng của Văn Trọng mà ngất, sau đó bị thuộc hạ mang đi. Sau khi giải Mục Phong Lan bị đưa đi, Văn Trọng cầm kiếm chỉ trời cao quát:
- Ta xưng Văn Trọng! Thái Sư Thương Triều! Thiên mệnh khó tin, cố mệnh vô thường. Từ thời Hồng Hoang, nhiều kẻ tự xưng là thần, áp bức phàm nhân, dân chúng lầm than, nhà nhà khỏ sống. Sau có nhà Thương ứng thiên mệnh, vương triều hưng thịnh luôn làm gương để kẻ khác noi theo. Đến thời Trụ Vương đế Tân, đại đức của đại vương làm kẻ ghen tị, thỉnh cầu thần ma. Bọn họ đã sai yêu nghiệt mê hoặc đại vương ta, lại còn phò giúp nhà Chu gây loạn, đại vương ta vì không muốn gây họa lương dân nên đã tự thiêu đại Trích Tinh Lầu. Nhưng thế sự vô thường, đại vương vì có thiên mệnh, nên hồn phách không bị tiêu tán, vẫn ở Cửu U Giới. Văn trọng nay ở Lộc Đài thỉnh cầu đại vương ta trở lại, gây dựng lại nhà Thương, trấn áp thần ma! Các ngươi, hãy đón nhận sự trở lại của đại vương ta!
- Không được! Ta không được nữa rồi. Mị nhi, Thanh nhi, Tuyết nhi, ta có lỗi với các nàng....
Lăng Huyền Phong cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thân không còn một chút sức lực nào nữa,.......
Văn Trọng đã thành công. Bầu trời đã biến đổi, yêu khí tràn ngập khắp nơi. Từng luồng từng luồng hắc khí lượn lờ quanh Lộc Đài như muốn chào mừng sự trở lại của yêu ma vậy. Lão ngồi xuống đất, sắc mặt đã trắng bệch không còn chút máu.
- Thôn Hài, Ôn Ngược, ở lại hộ pháp cho lão phu! Thích Sát Sinh, tiếp tục triển khai kế hoạch!
Phía dưới Lộc Đài, cuộc chiến đã ngã ngũ. Toàn bộ Binh sĩ Thương triều đã ngã xuống cùng với đám bạch y nhân. Phe Cái Bang cùng Phục Ma hội cũng chịu tổn thất không nhỏ. Ít nhất người đã vĩnh viễn nằm lại nơi đây. Lý Mục khuôn mặt đầy máu tươi của kẻ thù nhìn lên trên, hắn cảm giác đại sự không ổn, liền quay lại phía dưới:
- Mau! Chị viện cho Bang Chủ!
- ---------------------------------
- Đây là đâu?
Lăng Huyền Phong cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn sờ vào ngực mình nơi vết kiếm đâm vào.
- Hả? Tại sao lại không có gì?
Hắn vô cùng ngạc nhiên, bởi vì ngực của hắn lại không có vết thương nào cả! Ngẩng mặt lên nhìn xung quanh. Hắn không biết đây là đâu. Nơi này vô cùng lạ lẫm. Bầu trời đang mưa, mưa rất lớn, rất nặng hạt. Nhưng hắn lại không cảm thấy được sự ẩm ướt nào cả. Bầu trời chỉ thuần một màu đen kịt, đâu đó thỉnh thoảng lại có một vài tia chớp. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt. THoang thoảng trong gió lại nghe thấy tiếng rên rỉ ai oán. Lăng Huyền Phong cảm giác được một sự lạnh lẽo từ tâm can mình. Hắn bước đi vài bước, rốt cục phía trước có ánh sáng.
- Hệ thống! Anh ở đâu?
Lăng Huyền Phong điên cuồng gọi, nhưng hệ thống không trả lời, hắn không cảm giác được một chút gì.
- Nơi này là nơi quái quỷ nào?
Hắn cảm thấy cộm cộm ở ngực, thò tay vào, lấy ra một hạt châu màu ngọc bích sáng loáng.
- Cái gì cũng không còn, tại sao còn lại nó?
Hạt châu này chính là ở Học hữu tỷ võ sau khi đánh chết Hà Thần Quang, Lăng Huyền Phong nhặt được - Phản Hồn Đan!
- Ế! Phía trước có bóng người?
Lăng Huyền Phong phấn chấn, có người nghĩa là có hy vọng. Hắn nhanh chóng vận công phi thân đến, nhưng mà...
Bịch!
- Ai ui!
Vừa nhảy lên, hắn ngay lập tức ngã xuống. Nhìn lại, hắn đã vấp phải một tảng đá có hoa văn kỳ lạ.
- Tảng đá này là gì? Sao mình không nhìn thấy nó lúc trước nhỉ?
Không nghĩ được, hắn dứt khoát bỏ qua, tiếp tục dùng khinh công. Nhưng lần này hắn phát hiện trong người mình vậy mà không có một chút nội lực nào cả! Thôi thì đành chạy bộ vậy - Hắn nghĩ thầm.
Lăng Huyền Phong chạy, hắn chạy càng lúc càng nhanh, nhưng hắn càng chạy, người kia vậy mà lại càng tiến ra xa!
- Kháo! Chuyện quái quỷ gì thế này?
Chợt một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Lăng Huyền Phong, hắn chỉ cảm thấy một áp lực cực lớn đặt lên vai. Quay người lại, hắn bị dọa cho suýt ngất:
- Hai vị tôn giả! Hai vị sao lại có mặt ở nơi này?
Trước mặt hắn lúc này là một nam một nữ. Nữ mặc bạch y, khuôn mặt trắng toát, son môi đỏ chói. Nam mặc hắc y, khuôn mặt đen kịt, nhíu mày nhìn hắn.
- Tiểu tử! Thì ra ngươi ở đây! - Hắc y nam nhân cười khà khà.
Lăng Huyền Phong khuôn mặt biến thành trái mướp đắng. Ôi mẹ ơi, tại sao lại gặp hai sát tinh này ở đây?
Đứng trước mặt hắn lúc này, chính là đại danh đỉnh đỉnh Hắc Bạch Vô Thường!
Bạch Vô Thường thích thú nhìn hắn:
- Hắc hắc, chàng trai, chúng ta lại gặp mặt rồi.
- Dạ dạ, ba chúng ta đúng là hữu duyên! Chẳng hay không biết vì lý do gì mà phiền hai vị đại gia đích thân đến tận đây vậy?
Hắc Vô Thường vỗ vỗ vai hắn:
- Tiểu tử ngươi không biết đây là đâu à?
- Khụ! Thỉnh Hắc đại gia khai sáng cho tiểu nhân!
- Tiểu tử ngươi biết tảng đá kia là gì không?
Nhìn theo phía Hắc Vô Thường chỉ, Lăng Huyền Phong ngạc nhiên. Tảng đá lúc nãy sao lại ở đây? Mình chạy được một quãng khá xa rồi mà?
Nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của hắn, Bạch Vô Thường cười hì hì:
- Chàng trai, ngươi đang nhìn vào Tam Sinh Thạch đó!
- Tam Sinh Thạch? Sao nghe quen thế nhỉ? Tam Sinh.... Kháo!
Lăng Huyền Phong đặt mông xuống dưới đất. Hắc Bạch Vô Thường có mặt ở đây, lại còn có Tam Sinh Thạch nữa. Nếu mà hắn không biết mình đang ở đâu, thì đúng là quá ngu ngốc rồi. Hắc Vô Thường ánh mắt giống như là "Ta biết ngay mà!" nói với hắn:
- Tiểu tử! Hiện tại ngươi đang ở dưới Âm Tào Địa Ngục!