Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước mắt mình một màu trắng xóa, xung quanh không thấy một vật gì cả, rồi ngực hắn một trận quặn đâu.
- Cái quái gì thế nhỉ?
Nhìn xuống dưới hắn mới thở ra:
- Phải rồi, là vết thương cắm thẳng vào tim đó.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng khóc ai oán. Âm thanh này hắn nghe vô cùng quen thuộc.
- Huyền Phong! Ngươi tỉnh lại cho lão nương! Ai cho ngươi chết! Ngươi tỉnh lại! Ngươi có tỉnh lại không? Nếu không lão nương.... Lão nương....cắt!
Lăng Huyền Phong ban đầu nghe thì có vẻ mùi mẫn. Nhưng đến câu sau cùng thì trên trán nổi vạch đen. Con bà nó, nữ nhân này không có cái ý nghĩ gì khác ngoài cắt cái.... khụ... thật là bạo lực!
Trước mắt một màu trắng xóa, nay bỗng dưng lại tối sầm đi. Hắn nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra. Cảnh vật trước mặt từ mờ nhạt bắt đầu rõ ràng trở lại. Hắn đang ở trong một gian phòng. Nếu như hắn không nhầm thì đây là phòng của hắn tại Độc Cô gia!
- Tiểu thư! Tiểu thư! Cô gia tỉnh lại! Cô gia tỉnh lại rồi kìa!
Một âm thanh réo rắt vang lên. Một nữ nhân đang nắm chặt lấy bàn tay của hắn mà khóc giật mình, quay lại nhìn thì thấy hắn đang dần mở mắt.
- Phong.... lão công... ngươi tỉnh! Huyền nhi! Mau gọi Lăng bá bá cùng gia gia!
Người nắm tay hắn không phải ai khác chính là Vu Thiên Tuyết. Nhìn thấy hắn tỉnh thì nàng rất đỗi vui mừng, giọng nàng lạc cả đi, sai tiểu nha hoàn đi gọi mọi người.
Nha hoàn gọi Huyền nhi gật đầu rồi vội vã chạy ra ngoài báo tin.
- Lăng lão gia! Lão phu nhân! Tam gia! Tam thiếu gia tỉnh rồi!
Tin này bất chợt làm cho Độc Cô phủ một trận nháo nhào hết cả lên. Lăng lão gia cùng Lăng lão phu nhân tuy đã lớn tuổi nhưng sắc mặt vô cùng khẩn trương, nhanh chóng chạy tới đầu tiên
- Tôn nhi ngoan! Nãi nãi đến rồi đây!
Lăng lão phu nhân hai hàng lão lệ tung hoành chạy tới đỡ Lăng Huyền Phong dậy rồi ôm hắn vào lòng. Bà mấy ngày hôm nay đã không ăn không ngủ, sắc mặt nay đã gầy hẳn đi. Còn Lăng lão gia thì mắt hiện đầy tơ máu, hiển nhiên lão cũng đã rất lâu không ngủ.
- Nhi tử! Nhi tử!
Lăng Tam gia mặt cắt không còn chút máu chạy vào, khi nhìn thấy con trai của mình thực sự đã tỉnh dậy, Lăng Phiêu đặt mông ngồi xuống đất mà khóc. Mấy ngày hôm nay đúng là đã tra tấn ông không ít, đã có lúc ông nghĩ đến chuyện nếu như con trai không tỉnh lại, thì mình cũng sẽ hoành đao tự vẫn. Lăng Huyền Phong chính là cốt nhục, là trân bảo trong lòng ông. Ngày trước khi hay tin hắn bị tiểu oa nhi Kim Gia đánh gần chết, trong lòng của ông lửa giận tràn ngập, hận không thể xách đao đến Kim gia hưng sư vấn tội. Nhưng không ngờ trong cái rủi có cái may. Lăng Huyền Phong đột nhiên thay đổi độ khiến ông vui mừng khôn xiết. Rồi đến ngày kia, khi nghe tin hắn bị ác nhân hãm hại, ông liền cảm thấy trời đất như rụng rời, phun một ngụm máu tươi bất tỉnh, ngày hôm sau mới dậy được.
Một lúc sau, Độc Cô gia chủ cùng Vu lão gia, Độc Cô tam huynh đệ cũng đã chạy tới, trông thấy Lăng Huyền Phong tỉnh dậy, trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Độc Cô gia, tối hôm đó đã mở tiệc linh đình, mừng Lăng Huyền Phong từ Quỷ Môn Quan trở lại. Tiệc tàn, Lăng Huyền Phong được Vu Thiên Tuyết đưa về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi, hắn nói với Lăng Phiêu:
- Cha, ngày mai người hãy mời mọi người đến thư phòng của của Độc Cô gia gia, có chuyện gấp.
Lăng Phiêu thấy sắc mặt nhi tử mình vô cùng khó coi, liền gật đầu đồng ý.
- ------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
Tại Thư phòng Độc Cô gia, tất cả nhân vật đầu não của nhà Độc Cô, Lăng, Vu đều có mặt, kể cả những người trẻ tuổi như Vu Thiên Tuyết cùng với Tam huynh đệ Độc Cô gia.
- Phong nhi, ngươi mời chúng ta đến đây, chẳng lẽ là chuyến đi lần này của ngươi?
Lăng Phiêu lên tiếng hỏi, mọi người đều đồng loạt vểnh tai lên nghe. Lăng Huyền Phong không nói gì, chỉ vỗ tay một cái, một bóng người lóe lên:
- Thiếu gia! Thuộc hạ có mặt!
Người xuất hiện chính là Lý Mục. Hắn chính là người đã đưa Lăng Huyền PHong về Độc Cô gia, đồng thời ra nghiêm lệnh cho các đệ tử Cái Bang tuyệt đối giữ bí mật. Hắn tin rằng tam thiếu gia mệnh lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. QUả nhiên hắn đã đúng.
- Trước khi ta nói, Lý Mục, báo cáo tình hình tại Lộc Đài!
Mọi người nghe thấy hắn nói tới Lộc Đài liền nhìn nhau. Lộc Đài là cái gì? Lý Mục liền cao giọng nói:
- Thiếu gia, lần này ngài dẫn đi đệ tử Cái Bang cùng một số hộ pháp, toàn bộ đều là đệ tử tinh anh, kết hợp với nhân thủ của Phục Ma Hội, tiến hành tấn công phe cánh của quân địch. Chúng ta đã giành chiến thắng, nhưng đã trả một cái giá quá đắt! Huynh đệ Cái Bang thiệt mạng người, trọng thương người, trong đó quá nửa đều bị cụt mất chân tay, số còn lại không ít thì nhiều đều mang thương tích. Phía Phục Ma Hội thì cũng mất đi người, còn lại người trọng thương. Đao Tây Thắng, Mục Phong Lan cùng với Tiết Hồng Ánh các vị hộ pháp của Phục Ma Hội bị bắt đi không rõ tung tích.
- Làm thế nào mà các người còn có thể quay trở về? - Lăng Huyền Phong nhíu mày.
- Hồi thiếu gia. Lúc ngài bị đối phương... khụ... Lúc đó thuộc hạ đang chuẩn bị liều chết thì Mộ Dung cô nương cùng Vân Đỉnh Thiên đại hiệp đến. Có vẻ như quá trình làm phép của bọn chúng đã tiêu hao khá nhiều, nên khi nhìn thấy Vân Đỉnh Thiên, bọn chúng đều đã chạy mất.
Thì ra là Vân Đỉnh Thiên, may sao hắn đã đến giải vây.
- Phong nhi, tất cả chuyện này là sao? Vì sao trong cảnh nội Thần Phong đế quốc lại có một trận đại chiến gần ngàn người? Rốt cục là có chuyện gì? - Độc Cô Hàn Vân sắc mặt lạnh như băng. Không ngờ còn có một thế lực tà ác đang phát triển trong bóng tối sao?
Lăng Huyền Phong hít một hơi. Hắn quyết định nói ra chân tướng, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ lộ ra, chi bằng nói ra trước để mọi người có chuẩn bị. Lai lịch của hắn cùng với thì hắn giấu đi, chỉ nói là Khi hắn bị Kim Tiểu Uyên đánh trọng thương, chính Tổ gia gia đã báo mộng cho hắn, đồng thời truyền thụ võ công cho hắn. Cũng chính Tổ gia gia đã giao cho hắn trọng trách này. Hắn cũng nói ra lai lịch của Tổ gia gia cùng đám người Văn Trọng, nhiệm vụ của hắn là gì, và vì sao lần trước hắn dẫn người đến Lộc Đài. Sau cùng, hắn liền nói ra chân tướng thảm án diệt môn của Thu gia, ý muốn giải oan cho Thu Hồng DIệp.
Tất cả mọi người nghe đến đây thì hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ trong hắc ám lại đang che giấu một mưu đồ kinh thiên động địa. Vậy mà chúng ta vẫn không biết cái gì?
- Nói như vậy... thảm án Thu Gia ngày xưa đều là do chúng một tay dựng nên? - Lăng lão gia tử nắm chặt bàn tay. Ngoài Vu gia, Thu gia chủ cũng là một lão hữu vong niên, bọn họ thân thiết với nhau mấy chục năm trời.
- Phong nhi, vậy theo ý của ngươi, Hoàng tộc cũng đã.... - Lăng Phiêu tỏ vẻ hồ nghi.
- Theo phán đoán của ta, bọn chúng tuy rằng chưa khống chế được Long gia, nhưng chí ít, ta có thể đoán được bọn chúng đã động tay chân lên Hoàng Đế cùng Nội Vệ phủ!
Các đại lão ở đây sắc mặt đều căng thẳng. Bọn chúng đã động tay chân lên cả Hoàng Đế sao? Nhưng Độc Cô Hàn Vân hỏi:
- Không thể nào, các vị lão tổ của Long gia cũng không biết gì sao??
Vu lão gia tử vuốt cằm:
- Khả năng cao là không biết. Bọn hắn suốt đời chỉ đóng cửa tiềm tu, trừ khi Long gia gặp nạn, bọn hắn quyết không lộ mặt hay để tâm. Đừng nói với lão phu rằng ngươi không biết.
Lăng Huyền Phong kinh ngạc:
- Gia gia! Long gia có một nhóm người như vậy sao?
Vu lão gia cười lạnh:
- Tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm. Nếu không nhờ những lão già đó, ngươi nghĩ vì sao Long gia lại là gia tộc đế vương mà không phải Lăng gia hay Độc Cô gia? Ngươi nghĩ nếu như không phải vì những lão già đó còn tại thế, đám nhân sĩ giang hồ kia còn không phải lật tung cả cái đế quốc này lên rồi? Nên nhớ, Tứ đại đế vương gia tộc, đều có một nhóm lão tổ tu vi cao cường, chí ít cũng có người đã đến cấp Thánh!
Lăng Huyền Phong cảm thấy ngột ngạt. Đúng vậy, hắn vẫn còn quá non. Kiếp trước đã đọc biết bao nhiêu tiểu thuyết. Chẳng phải mỗi đại gia tộc đứng đầu đều có một nhóm lão tổ trâu bò thủ hộ hay sao? Tại sao mình lại không nghĩ đến chứ?