- Nói đi thì cũng phải nói lại, đám lão tổ đó tuy rằng trâu bò, nhưng cũng chỉ bế quan tiềm tu không màng thế sự. Trừ khi vận mệnh Long gia gặp nguy họ mới ra tay. Cho nên tiểu tử ngươi trừ khi có thực lực tuyệt đối, nếu không thì cũng đừng động vào Long gia!
Lăng lão gia tử nhắc nhở. Lão tuy không phải là một người mang tính cách phản nghịch, nhưng cũng không phải ngu trung. Chuyện gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn. Bên ngoài có thể thấy Lăng lão gia tử là tùy hứng bát nháo một phương, nhưng nếu đụng chạm tới vấn đề mấu chốt thì lão chưa bao giờ dám lơ là.
- Gia gia yên tâm, tôn nhi hiểu được nặng nhẹ. Tạm thời tất nhiên Long gia không thể động. Chúng ta phải tìm cách giải quyết vây cánh của bọn chúng đã. Tình hình bây giờ thực sự rối ren, sau khi Văn Trọng làm phép đã bặt vô âm tín, cứ như thế này khác nào mò kim đáy bể?
- Nhi tử nói rất đúng. Đám người từ thiên ngoại này dã tâm vô cùng to lớn, e rằng không phải chỉ một nhóm người có thể đả động được. Trước hết cứ tiêu diệt từng bộ phận đi rồi hẵng nói. Hiện tại theo như lời Phong nhi, Nội Vệ Phủ tám phần đã nằm trong sự khống chế của chúng, hoặc ít nhất cũng đang có tay trong của chúng nằm vùng. CHúng ta trước hết phải loại bỏ chúng đã. Mọi người có ý kiến gì không?
Tất cả đều trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên, Độc Cô Lãnh Vân bật thốt lên:
- Hay là chúng ta liên hợp với Quách nguyên soái?
Mọi người nhìn nhau. Ý kiến này chính xác là không tồi. Ở trong triều đình hiện nay, ai ai cũng biết thế lực của Nội Vệ Phủ e ngại nhất, chính là đám võ tướng, đứng đầu là Quách Vọng Sơn. Người này là nguyên lão hai triều, Nam chinh Bắc chiến vì đế quốc mà lập ra bao nhiêu chiến công, được dân chúng vô cùng mến mộ.
- Ừm, Vân nhi nói có lý. Danh chính ngôn thuận có thể chỉ mặt mắng bọn hắn bây giờ chỉ có Quách nguyên soái. Nhưng người này tính tình cương trực, vô cùng thẳng thắn, lại không tin tà ma. Làm thế nào để cho lão có thể chấp nhận với chúng ta đây? Chỉ sợ vừa nói ra thì lão đã không nhịn được rút kiếm ra liều mạng với chúng ta rồi. - Độc Cô gia chủ lên tiếng.
- Tôn nhi nghĩ ra một cách! - Lăng Huyền Phong lên tiếng.
- Cách gì? Nói ta nghe coi?
Chẳng phải Hoàng Đế đã lệnh cho con sắp tới sẽ tham gia kỳ thi Võ Trạng Nguyên hay sao? Người ta thường nói, trong quân đội, thì người nắm đấm to nhất là người được tôn trọng. Vậy thì chỉ cần con có thể làm cho lão tướng quân thấy thuận mắt, thì việc bái kiến cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.
Lăng Huyền Phong nhún vai. Việc này là điều quá hiển nhiên. Chỉ cần ngươi chứng minh mình có tư cách nói chuyện ngang hàng với lão, còn sợ không có cách nào thuyết phục được lão sao?
- Ừm, đó là ý kiến hay. Nhưng ta e rằng lần này thi Võ Trạng Nguyên e rằng không đơn giản. - Độc Cô Gia chủ lên tiếng. Lăng lão cùng Vu lão gật đầu.
- Ý gia gia là sao?
- Ý ta muốn nói, chính là tiểu tử ngươi đã lọt vào tầm ngắm của bọn chúng. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện giữa chừng bọn chúng giở trò sao?
- Ặc! Không phải chứ? Bọn hắn dám sao? -Lăng Huyền Phong gãi đầu.
Lăng lão gia tử trợn mắt lên nhìn hắn:
- Hừ! Chỉ cần Hoàng Đế không có ý kiến, mập mờ nước đôi, thì ai dám ho he?
- Ách! Hình như cũng đúng.
- Cho nên, kỳ thi Võ Trạng Nguyên lần này vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Ngươi không nên tham gia một mình, do hạn chế người tham dự tuổi không được quá , cho nên tiểu tử kia sẽ tham gia cùng.
Độc Cô gia chủ lạnh nhạt nói, huynh đệ Độc Cô gia hưng phấn không thôi. Bọn hắn từ trước tới giờ chỉ cần nghe thấy được đánh nhau là đã vô cùng ngứa ngáy chân tay rồi.
- Gia gia, lần hành động này có được....
Độc Cô Lãnh Dạ nói, đồng thời lấy tay làm thủ thế cứa ngang cổ, biểu thị ý là gì ai cũng biết.
- Không được. Kỳ thi Võ Trạng quy định rất nghiêm ngặt, chỉ điểm tới là dừng, ngươi có thể bị đánh trọng thương, nhưng tuyệt đối không được ra đòn sát thủ, nếu không sẽ coi như là khi quân phạm thượng, chẳng khác nào tự phán tội chết cho mình cả.
huynh đệ ủ rũ cúi đầu. Thế thì còn gì là vui thú nữa? Lăng Huyền Phong lắc đầu cười rồi an ủi:
- Yên tâm đi các huynh đệ, mặc dù không được hạ sát thủ, nhưng ta có thể đảm bảo, lần này đánh đấm sẽ không làm các ngươi thất vọng.
- Thật sao? Cả huynh đệ đều ngẩng đầu.
- Đương nhiên. Các huynh đệ nghĩ mà xem, Hoàng Đế nhắm vào ta, chắc chắn sẽ có an bài trước, mặc dù hắn ngoài mặt không cho hạ sát thủ, nhưng ai biết trong bóng tối hắn sẽ giở trò gì? Ta có thể cam đoan rằng hắn sẽ an bài không dưới cao thủ để ngáng đường ta. người, chẳng lẽ sẽ không khiến các huynh đã nghiền hay sao?
tên mãng phu này tim đập thình thình. ĐÚng a! Lần này Hoàng Đế nhắm vào tiểu tử này, chắc chắn sẽ an bài không ít cao thủ, chẳng lẽ còn thiếu người cho chúng ta đánh hay sao?
- À đúng rồi, hai tiểu tử Lăng Hiếu Kiệt cùng với Độc Cô Lữ Nhân kia cũng nên gọi về chứ nhỉ? Lần này cũng sẽ cho bọn hắn tham gia náo nhiệt chút đỉnh.
Lăng lão phu nhân lên tiếng.
- Mẫu thân nói đúng, ta sẽ sai người đưa tin cho bọn hắn. Có thêm người phe ta thì càng thêm một chút an lòng - Lăng Phiêu tán thành.
- Ách! Phụ thân, chuyện này để nữ nhi đi báo cho. Bọn hắn bây giờ đang bế quan tiềm tu. Hôm trước có nói rằng nếu không vượt qua ai đó thì thề sẽ không xuất quan.
Vu Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Lăng Huyền Phong. Từ lần bị mọi người phát hiện chuyện giữa hai người, nàng cũng chẳng quản ba bảy hai mốt, cứ mặt dày nhận Lăng Phiêu là cha chồng, còn mình thì coi là thiếu phu nhân của Lăng gia. Chuyện này thì Lăng lão phu nhân cầu còn không được, lập tức vui vẻ nhận đứa cháu dâu này. Mọi người thấy bà đã như thế thì cũng nhún vai, coi như tán thành.
Lăng Huyền Phong cười thầm xấu hổ. Cái này cũng là do hắn không chú ý, đưa công pháp lại đưa thiếu, cho nên bọn hắn sợ bị thụt lùi nên mới điên cuồng luyện công.