- Dám khi dễ phu nhân của bản thiếu gia. Bạch Tĩnh Di, Thích Sát Sinh! Ngày hôm nay không cho các ngươi chết kiểu, tính bản thiếu gia không có tới!
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, sau đó từ phía Bắc, trên nóc nhà xuất hiện một đám người, dẫn đầu là một thanh niên phong thái như ngọc. Đó chính là đám người Lăng Huyền Phong chạy suốt đêm từ Ngọa Đương về tăng viện. Đám người có mặt tại hiện trường khuôn mặt biến thành đặc sắc. Kháo! Thiêng như vậy? Vừa gọi một tiếng đã có mặt? Sau này đốt hương muỗi chắc ngươi cũng hiện hồn a?
Lăng Phiên Hùng thấy bóng người quen thuộc tới là Lăng Huyền Phong. Xem ra nguy cơ rốt cục cũng có thể giải trừ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Phong nhi, ngươi đến!
- Đại bá, ta đã đến.
- Vậy thì cao tầng của đám hắc y nhân này giao cho ngươi.
- Không vấn đề.
Thích Sát Sinh thấy rõ người đến, khuôn mặt tức thì trở nên âm trầm:
- Là ngươi?
Lăng Huyền Phong cười:
- Chính là bản thiếu. Thích Sát Sinh, lần trước để ngươi chạy thoát chính là một tiếc nuối lớn với bản thiếu gia. Hôm nay ngươi lại còn dám đùa giỡn với thê tử của bản thiếu. Tội chồng thêm tội, hôm nay để mạng lại đi.
Thích Sát Sinh tuy lòng kiêng kỵ nhưng vẫn nói:
- Có bản lĩnh thì cứ phô ra, không cần thiết phải nhiều lời.
Lăng Huyền Phong gật đầu:
- Có đạo lý. Vậy thì bản thiếu đành bêu xấu vậy. Các vị, hôm nay bản thiếu không cần tù binh, cũng không cần nương tay. Lên!
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Theo lệnh của hắn, đám người sau lưng lập tức phi thân tiến lên, lao vào tràng cảnh chém giết. Phe Lăng gia thấy người đến cũng là phe mình, tinh thần càng lúc càng lên cao, chém giết càng lúc càng thuận tay, hầu như không thấy mệt mỏi. Ngược lại, đám hắc y nhân càng lúc tình thế càng xấu. Đám viện binh của đối phương lần này đến thực lực quá cao cường rồi, giết người như thái rau, không chút lưu tình. Thôn Hài thấy tiểu tử Lăng Huyền Phong kia lại ngáng đường mình, tức giận nói:
- Tiểu tử kia! Năm lần bảy lượt xen vào chuyện của chúng ta, bản tọa không tha cho ngươi!
Vân Đỉnh Thiên nhanh chóng hiện thân ra trước mặt hắn:
- Thôn Hài, đối thủ của ngươi là ta!
Hai người liền triển khai chiến đấu, tạo ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Uy áp từ hai Võ Đế liên tục phát ra, khiến những người có tu vi thấp của cả bên dều cảm thấy khó thở, nhất loạt đều ngưng chiến quan sát.
Lăng Huyền Phong nhảy ra trước mặt Thích Sát Sinh nói:
- Không cần nhìn họ làm gì, chú ý đến ta này!
Grao!!!!!!!
Một tiếng rống giận vang lên, từ hai tay Lăng Huyền Phong xuất hiện hai đoàn kim quang chói mắt, không khí xung quanh bị thiêu đốt mãnh liệt. Thích Sát Sinh kinh sợ, rút Nhật Nguyệt Đao sau lưng ra đón đỡ:
Bành!!!!
Bị song chưởng của Lăng Huyền Phong đập vào, Thích Sát Sinh thấy hai tay tê rần, không khỏi kinh hãi trong lòng, chưởng lực cũng đánh hắn bay lùi ra sau vài chục mét mới ổn định được thân thể. Bạch Tĩnh Di thấy Thích Sát Sinh rơi vào hạ phong cũng huy động kiếm khí ra ngăn cản. Nàng xoay kiếm thành một vòng tròn, kết hợp với cước bộ tạo ra một loạt tàn ảnh, di chuyển xung quanh Lăng Huyền Phong. Lăng Huyền Phong cảm thấy một trận hoa mắt, kiếm vũ của đối phương nhất thời làm cho hắn không phát hiện đâu là chân thân.
Xoẹt!
Bất ngờ, Bạch Tĩnh Di chân thân từ trong đám tàn ảnh phía sau lưng Lăng Huyền Phong đâm ra một kiếm cực nhanh, kiếm khí màu trắng bạc xé gió lao tới.
Phập!
Lăng Huyền Phong cảm thấy một trận đau nhói ở sau lưng. Đối phương đâm ra một kiếm quá đột ngột, khiến hắn khó lòng phòng bị. Bạch Tĩnh Di nở nụ cười tàn nhẫn nhìn thấy Lăng Huyền Phong bị đâm một kiếm trúng lưng. Chỉ cần bị đâm trúng, kiếm khí sẽ nhanh chóng phát tán trong cơ thể, khiến cho nạn nhân kinh mạch bị tàn phá nghiêm trọng, thậm chí vì đau quá mà chết. Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt nàng đã ngưng kết. Bảo kiếm chém sắt như bùn của nàng trước đây không vật nào không phá, nhưng hôm nay lại không thể tiến vào da thịt đối phương nửa phân.
- Bảo giáp hộ thân?
Bạch Tĩnh Di kinh ngạc thốt lên. Lăng Huyền Phong cười lạnh, xoay người lại, Ỷ Thiên Kiếm rút ra, chém ngang một phát
Xoẹt!!
Kiếm khí màu hoàng kim phát ra, Bạch Tĩnh Di kinh hãi, vội vàng dùng thân pháp né tránh. Nàng đã từng nhìn thấy uy lực của thanh kiếm này, biết rằng nó là một thanh tuyệt thế bảo kiếm hiếm có, nếu cứng đối cứng, chắc chắn kiếm của mình sẽ bị chặt đứt, không những thế, thân thể của mình cũng bị chặt đứt nốt. Sau khi tránh thoát, nàng lập tức lui về phía Thích Sát Sinh.
Bạch Tĩnh Di tránh thoát được một kiếm không nằm ngoài dự liệu, Lăng Huyền Phong lùi lại một bước ngắn xong lại đâm ra một kiếm. Thế kiếm của hắn nhìn vô cùng hư ảo. Trông có vẻ di chuyển cực chậm nhưng lại giống như phá không mà tới. Bạch Tĩnh Di cảm thấy mọi hướng di chuyển của mình đã bị khóa chặt, trong phút chốc không biết phải làm sao. Thích Sát Sinh ở bên cạnh cầm Nhật Nguyệt Đao lao lên chém vào Ỷ Thiên Kiếm.
Cong!!!!!!!
Sắc mặt của hắn vô cùng kinh hãi. Vừa rồi hắn chém vào Ỷ Thiên Kiếm giống như chém vào một khối kim loại lớn, tạo ra một lực phản chấn cực mạnh đánh bật hắn lùi về phía sau. Âm thanh va chạm vang lên như tiếng chuông kêu, vô cùng chói tai.
- Đáng chết! Đây là kiếm pháp quái quỷ gì?
Thích Sát Sinh thấy trực diện không thể phá được thế công của đối phương, liền nghĩ ra cách vòng ra sau đánh úp. Ngay khi hắn vừa định đâm tới, một giọng nói phía sau lưng lạnh nhạt vang lên:
- Thích Sát Sinh, đối thủ của ngươi là ta!
Vù! Vù! Vù! Bành!
Một tiếng xé gió vang lên, Thích Sát Sinh vội vàng quay người đón đỡ. Lập tức dính một quyền cực mạnh làm đấu khí trong người hắn cảm thấy nhộn nhạo. Ngước nhìn lên thấy Cát Dụ Thành mặc tăng bào đứng đó. Biết nếu như không đánh lui lão giả này, mình không thể rảnh tay được, Thích Sát Sinh hét lớn:
- Kiêu Ngũ Lang! Ra giúp Bạch Tĩnh Di đối phó tiểu tử này!
Trong hàng ngũ của Hắc y sát thủ, một bóng màu đen bay tới, chính là Kiêu Ngũ Lang đã từng trốn thoát tại Triều Ca đại chiến!