Lăng Huyền Phong híp mắt lại, cười nói:
- Kiêu Ngũ Lang, lại gặp mặt rồi a! Lần trước để cho ngươi chạy đúng là quá đáng tiếc. Hôm nay nếu ngươi đã tới đây rồi thì cũng không cần đi nữa.
Kiêu Ngũ Lang âm trầm nhìn Lăng Huyền Phong mà không nói. Bạch Tĩnh Di ở một bên trầm giọng:
- Lão tặc phu! Tiểu tử này có chút môn đạo, kiếm pháp của hắn quá quỉ dị, ta suýt nữa bồi cái mạng nhỏ này vào rồi.
Kiêu Ngũ Lang nói:
- Lão tặc nương. Kiếm pháp của tiểu tử này ta cũng đã nghiệm qua một lần. Tuy rằng đúng là có chút khó đối phó, nhưng cũng chỉ là một chút thôi. Nếu như đơn đả độc đấu thì có thể không làm gì được, nhưng chúng ta có hai người, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lăng Huyền Phong cười hì hì:
- Ây nha! Không ngờ hai người các ngươi lại là một đôi cơ đó. Không hề gì, hôm nay cho các người thành một đôi quỷ phu thê! Hắc hắc!
Hai người thấy hắn vẫn thản nhiên như không, thân thủ có chút đề phòng. Lăng Huyền Phong nói:
- Ấy mà, một mình ta chơi đùa với các ngươi không vui chút nào. Lão bà! Tới đây chơi cùng với phu quân nào!
Hắn quay sang phía Tô Mị đang đứng mà hô. Nàng vô cùng hào hứng phi thân đến:
- Hi hi! Tướng công! Chàng muốn chơi đùa thế nào?
Lăng Huyền Phong cười:
- Nàng chỉ cần làm chúng phân tâm là được, phát động công kích từ xa, nếu chúng áp sát thì mau chóng trốn thoát.
- Được, để ta lo!
Kiêu Ngũ Lang cùng Bạch Tĩnh Di tức giận nổ phổi. Khinh người quá đáng. Chúng ta là để cho ngươi chơi đùa hay sao? Kiêu Ngũ Lang nghiến răng nói:
- Tiểu tử! Đừng để cho lão tử bắt được ngươi!
Lăng Huyền Phong bĩu môi:
- Đợi ngươi có bản lĩnh đó đi rồi tính!
Nói dứt lời, Lăng Huyền Phong thu kiếm, rút Đả Cẩu Bổng ra ứng chiến. Hiển nhiên chiến đấu với số đông thì Nghịch Thiên Nhất Kiếm không phải là lựa chọn tốt nhất.
- Lão bà, xem phu quân hôm nay dùng gậy đánh chó đây!
- Hỗn xược! Ngươi nói ai là cẩu!
Lăng Huyền Phong không nói nhiều, một gậy quét ngang.
Khiêu Bát Cẩu Trảo!
Vút!
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, Đả Cẩu Bổng mang theo lực ma sát giống như xé rách không gian, tạo ra từng đốm lửa màu trắng mà tới. Kiêu Ngũ Lang thầm kêu không tốt, vội vàng lấy kiếm đón đỡ.
Keng!!
Đả Cẩu Bổng ma sát với lưỡi kiếm, tạo ra những đốm lửa nhỏ. Không ngờ trên thân gậy lại không một vết xước nào!
Làm cho hắn âm thầm kinh hãi. Đó chỉ là một thanh gậy trúc, làm sao có thể cứng đến mức đó? Nhưng không để hắn kịp hồi phục tinh thần, Lăng Huyền Phong lại ra chiêu.
Áp Biển Cẩu Bối!
Nội công của hắn ngoại phóng, cát bụi tung bay mờ mịt, liên tiếp đánh ra gậy vào đầu và hai bên vai của đối phương. Kiêu Ngũ Lang chỉ còn biết đau khổ chống đỡ. Thế công của tiểu tử này thật sự là ác liệt, gần như ra chiêu không có kẽ hở nào. Bạch Tĩnh Di ở một bên thấy trượng phu bị đánh cho tối tăm mặt mày, tức giận hét:
- Lão tặc phu! Lão nương tới đây!
Nàng vung kiếm lên, xoay người trên không, tạo thành một đường cong tuyệt hảo, kiếm khí bạch sắc phát ra vô cùng diễm lệ. Chỉ có điều, khi nàng chém xuống, Lăng Huyền Phong lại một lần nữa phát lực, nội công ngoại phát, lại một hồi cát bụi mù mịt, làm nàng bị khựng lại trong nháy mắt. Cao thủ so chiêu, một giây là quá nhiều. Nhân lúc Kiêu Ngũ Lang chưa kịp phản ứng, hắn xoay người lại ra ba chiêu liên tiếp.
Bát Cẩu Triều Thiên!
Dẫn Cẩu Nhập Trại!
Tà Đả Cẩu Bối!
Như một thước phim quay chậm, hắn vung gậy chém từ dưới lên, đánh văng kiếm của Bạch Tĩnh Di, sau đó nhảy lên xoay thành một vòng tròn,
tung ra một cước đánh thẳng vào vai, kết thúc bằng một gậy chọc thẳng vào ngực đối phương.
Bịch! Hự!
Bạch Tĩnh Di rên lên một tiếng, bị nội lực Cửu Dương Thần Công từ Đả Cẩu Bổng chui vào trong người tàn phá, khí huyết nhộn nhạo, cơ thể cảm thấy như bị thiêu đốt. Phun ra một ngụm máu tươi, nàng sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất.
- Đinh! Đánh bại quần hiệp Bạch Tĩnh Di! - Âm thanh hệ thống vang lên.
- Lão tặc nương!
Kiêu Ngũ Lang điên cuồng hét lớn.
- Tiểu tử! Lão tử giết ngươi!
Lúc hắn chuẩn bị lao lên, một tia lôi điện từ trên trời giáng xuống. Kiêu Ngũ Lang hoảng hốt tránh né. Tô Mị một bên lè lưỡi:
- Ngu ngốc! Có bổn cô nương ở đây, tính đánh lén sao, đừng hòng!
Trên tay nàng lại xuất hiện một tầng băng sương mỏng, những ngón tay thon dài kết ấn, luồng sương lạnh dần ngưng kết thành một mũi tên băng, trực tiếp bắn tới phía Kiêu Ngũ Lang.
Kiêu Ngũ Lang chật vật né tránh. Tu vi của Tô Mị tuy không bằng hắn, ma pháp cấp độ của nàng đối với hắn tuy rằng không trí mạng, nhưng nó cũng không phải để gãi ngứa. Tính toán đánh lén Lăng Huyền Phong từ phía sau thất bại, hơn nữa, hắn liên tục phải né tránh đòn công kích từ xa của Tô Mị. Càng lúc càng phẫn uất, hắn hét:
- Đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi!
Hắn thay đổi mục tiêu, muốn bắt lấy Tô Mị nhằm uy hiếp Lăng Huyền Phong. Tô Mị thấy đối phương lao về phía mình, cũng đã có chuẩn bị. Tuy rằng cảnh giới thấp hơn đối phương rất nhiều, nhưng né tránh cũng là chuyện nằm trong tầm khả năng.
Vù!
Thân hình của nàng như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, lập tức xuất hiện sau lưng Lăng Huyền Phong.
- Tướng công! Hắn muốn khi dễ thiếp!
Nàng kéo áo hắn, trề môi ra, ánh mắt buồn bã nhìn, trông vô cùng đáng yêu. Lăng Huyền Phong bật cười xoa đầu nàng:
- Thật to gan, dám khi dễ bảo bối của phu quân, xem ta chỉnh hắn như thế nào! Nàng bắt Bạch Tĩnh Di lại.
Nói xong, hắn xoay người, không nói nhiều lời, tung chưởng về phía Kiêu Ngũ Lang.
Hồng Tiệm Vu Lục!
Kiêu Ngũ Lang bất chợt bị một luồng khí thế khóa chặt không thể cử động. Sắc mặt hắn trở nên kinh hoàng:
- Cái gì! Chuyện gì xảy ra thế này?
Vù! Phốc!
Lăng Huyền Phong phi thân tới, dùng một cước đánh hắn bay lên trên cao, thân pháp di chuyển nhanh tới mức xuất hiện phân thân giống y hệt nhau. Kiêu Ngũ Lang ở trên không trung bị phân thân hợp kích vào các bộ phận yếu hại, liên tục hộc máu. Cuối cùng, phân thân dung hợp lại thành một, Lăng Huyền Phong tung chưởng giáng xuống.
- Chết đi!
Graooo!!!
Chưởng phong gào thét, biến thành thân ảnh một con Kim Long cực lớn, đánh trúng ngực Kiêu Ngũ Lang.
Oành!!!!
Kiêu Ngũ Lang bị đánh xuống gây ra một tiếng nổ lớn, mặt đất bị đào thành một cái hố sâu gần chục mét. Ở phía trung tâm, hắn bây giờ thê thảm không chịu nổi. Xương cốt, kinh mạch vỡ vụn, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Đến lúc này hắn vẫn không thể tin nổi. Chẳng lẽ chênh lệch thực lực giữa hai người lớn đến như vậy sao?
- Ngươi... ngươi... không phải Vũ Hoàng nhất giai sao?
Khó khắn lắm mới thốt ra được một câu, hắn nhìn Lăng Huyền Phong, mong chờ được câu trả lời:
- Nhất giai,... đã là chuyện của nhiều ngày trước. Bản thiếu giờ đã là Tam giai!
- Ra là thế... khục... không ngờ ngươi... là một cái yêu nghiệt!
Rốt cục đã tìm ra đáp án, phun ra một ngụm máu pha lẫn nội tạng, Kiêu Ngũ Lang nghiêng đầu sang một bên, tắt thở.
Bạch Tĩnh Di nhìn thấy Kiêu Ngũ Lang đã chết liền hét thảm:
- Lão tặc phu!!!!!
Hai mắt của nàng bỗng trào ra hai hàng huyết lệ. Nàng cười thảm một tiếng:
- Lão tặc phu! Ngươi chờ ta!!
Nói đoạn, nàng rút kiếm kề cổ rạch một đường rồi ngã xuống.