Tối Cường Triệu Hoán Sư

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm cùng ngày, toàn thể đệ tử tham gia mở một hội nghị tập thể ngắn, hội nghị do học sinh năm ba cùng năm tư cộng đồng tổ chức, tuyên bố hành trình rèn luyện tại Rừng rậm Ma thú lần này.

Trường học cho bọn họ thời gian ngày ( ngày đầu tiên của năm nhất qua ở trường học), trong đó ngày là thời gian đi về, có ngày ở Rừng rậm Ma thú, như vậy ngày còn lại là thời gian nghỉ ngơi phục hồi. Năm thứ tư quyết định ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt lên đường, ngày sau lại trở về, lại nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng trở về trường.

Trừ sắp xếp thời gian, bọn họ đồng thời tuyên bố các quy củ cần tuân thủ trong căn cứ, cùng với những nơi các niên cấp phụ trách.

Mặc dù lần này học viện có sắp xếp một số lão sư ẩn ở phụ cận, nhưng lão sư sẽ không ở cùng đệ tử, cho nên cần thay phiên gác đêm.

Bởi vì vấn đề thực lực, năm nhất năm hai cho dù nhân số nhiều nhất, nhưng gác đêm cũng không thật làm cho người ta yên tâm, bởi vậy bọn họ quyết định tại căn cứ gác đêm do năm thứ ba cùng năm thứ tư phụ trách, mà năm nhất năm hai thì phụ trách làm việc nặng ban ngày, ví dụ như gánh nước chẻ củi vân vân.

An bài như vậy mặc dù năm nhất năm hai có không ít người sinh lòng bất mãn, nhưng là bề ngoài tất cả đều trung thực phục tùng, cuối hội nghị, năm thứ tư cấp cho tất cả các tiểu đội một phần bản đồ, còn có một chút nhu yếu phẩm ở Rừng rậm Ma thú, như nước, lương khô, bột đuổi côn trùng vân vân, hơn nữa tuyên bố, ngày mai năm thứ tư cùng năm nhất, cùng với năm thứ ba cùng năm thứ hai sẽ tự họp riêng, bàn với nhau tốt trước khi vào rừng rậm mới hành động.

Đám Trang Dịch đi gấp ngày đường, sau khi đến nơi lập tức bắt đầu dựng lều họp, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, thật may trong túi mỗi người đều mang một ít đồ ăn, Trang Dịch lại càng là giấu một vài thứ không dễ hỏng trong không gian. Sau khi tan họp, mọi người tụ cùng một chỗ vội vàng ăn một bữa, mỗi người đều mệt mỏi muốn chết, gượng chống mí mắt để múc nước rửa mặt, sau đó mới trở lại lều vải đi ngủ.

Mỗi người đều lều vải riêng, không gian phi thường nhỏ hẹp, chỉ đủ một người gạt ra ngủ, Trang Dịch lần này tới còn mang theo Lôi Tu, hoàn hảo Lôi Tu không lớn, co lại thành một đoàn vùi bên cạnh gối đầu của Trang Dịch là tốt rồi.

Ngoài trời mùa hè vừa nóng bức lại ồn ào, đáy lều vải chỉ kê lót một tầng bông vải hơi mỏng, phía dưới chính là mầm cỏ dại, không khi bốn phía mặc dù tươi mát, nhưng là trộn lẫn chút mùi bùn đất cùng thực vật, phụ cận không ngừng có tiếng côn trùng kêu vang, ngẫu nhiên một trận gió thổi qua, ở trong lều cũng có thể cảm giác được.

May là kiếp trước Trang Dịch đã trải qua loại sinh hoạt gian khổ khi hành quân bên ngoài này, rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, ôm Lôi Tu đi ngủ.

Ngày kế tiếp, đám năm nhất Trang Dịch dưới chỉ thị của năm thứ tư, cùng đi đến đất trống phụ cận, tụ hợp với năm thứ tư, tiến hành họp trước khi đi.

Người phát ngôn đứng ở đầu đội ngũ năm thứ tư, ngoài ý muốn lại là một nữ nhân phi thường xinh đẹp.

Nữ sinh năm thứ tư đã tuổi, thân thể đã trải qua thời kỳ trưởng thành phát dục, có lồi có lõm, hơn nữa nữ nhân này mặc một bộ giáp da bó, phác hoạ dáng người nóng bỏng, hương diễm vô cùng, nàng ngũ quan tinh xảo kiều diễm, thần sắc lại vô cùng băng lãnh.

Kỳ thực thời gian hội nghị tập thể đêm qua, nàng đã xuất hiện qua, nhưng mà tối hôm qua mọi người mệt mỏi muốn chết, hơn nữa cảnh tối lửa tắt đèn, căn bản không nhìn kỹ người nói ở trên đài, kết quả hôm nay dưới ánh sáng mặt trời vừa nhìn, không ít nam sinh đều chảy nước miếng.

“Chào mọi người, tên ta gọi Lục Duẫn Vi, chiến hồn sư cấp bốn, cũng là đứng đầu năm thứ tư.” Lục Duẫn Vi thấy không ít người ở đây nhìn chằm chằm mặt cùng dáng người của nàng, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nàng giơ cằm, thần sắc băng lãnh nói, “Ở đây khả năng có không ít năm nhất chưa từng nghe qua tên ta, nhưng mà không quan hệ, các ngươi chỉ cần biết rằng, kế tiếp tất cả hành động ở Rừng rậm Ma thú do ta chỉ huy, mỗi người đều phải vô điều kiện hoàn toàn phục tùng ta điều động.

Đêm qua chúng ta đã cấp bản đồ Rừng rậm Ma thú đến từng tiểu đội một, khu vực màu xanh lá trong bản đồ chính là nơi chúng ta muốn thăm dò lần này, đường cong màu vàng là đường có thể đi, vì an toàn của chúng ta, trường học đánh dấu khu vực nguy hiểm cùng nguy hiểm thấp, phân biệt dùng các màu sắc khác nhau biểu đạt, từ màu cam đến đỏ thẫm, nhan sắc càng sâu, địa vực càng nguy hiểm, những nơi như vậy chúng ta sẽ tận lực tránh tiến vào.

Lần này trường học an bài nhiệm vụ rèn luyện của chúng ta là tiến vào Rừng rậm Ma thú, tìm được một loại ma thú cấp năm tên là Thôn Thiên Cự Ưng, mang một quả trứng của chúng về giao cho lão sư trong học viện nghiên cứu đầu đề mới, trừ cái đó ra, còn hy vọng chúng ta có thể thông qua lần rèn luyện này, mau chóng nâng cao thực lực của mình.

đồng học năm nhất ở đây, có lẽ cũng biết chỉ có trở thành hồn sư cấp ba, mới có thể lên năm thứ hai, bằng không bị ép lưu ban cùng kỳ năm nhất tiếp theo học lại một năm, học viện Bardon đã có gần trăm năm không xuất hiện học sinh năm nhất bị lưu ban, hy vọng các vị đừng đánh vỡ cái kỷ lục này.

Mà nếu hành trình lần này, các ngươi đầy đủ nghe lời, ta có thể cam đoan các ngươi mỗi người đều được ích lợi không nhỏ. Ta biết rõ ở đây có không ít hồn sư là xuất thân quý tộc, nhưng ở chỗ này, buông tư thái quý tộc của các ngươi, ở phía sau của chúng ta, là Rừng rậm Ma thú nguy hiểm, nếu ai không tuân lệnh, một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề, tự gánh lấy hậu quả.”

Lục Duẫn Vi mặc dù rất xinh đẹp, nhưng cái thái độ “bởi vì ta mạnh nhất, nên ta muốn khống chế tất cả” này, cùng với ngấm ngầm hại người với hồn sư quý tộc, lập tức ở đây có không ít học sinh năm nhất tâm tư vi diệu.

Nhưng mà cái này dù sao cũng là lần đầu tiên hai năm ở chung, mà ngay cả như Tưởng Tuyên, qua một năm này dưới sự dạy dỗ của Trang Dịch, đều hiểu được thức thời, thời điểm ở trước mặt Lục Duẫn Vi, mặc dù biểu tình trên mặt thoáng có chút khinh thường, nhưng như trước giữ vững trầm mặc, cho nàng đủ mặt mũi.

Lục Duẫn Vi thấy không có người phản bác, thần sắc trên mặt thoáng hài lòng một chút, tiếp tục thông báo kế hoạch đã định ra, kỳ thực đại bộ phận nội dung nàng nói, lúc đám Trang Dịch ở trường học đã bị lão sư dặn đi dặn lại qua, nhưng mà Lục Duẫn Vi lại cường điệu một lần, mọi người cũng cưỡng chế kiên nhẫn nghe thêm một lần.

Trong lúc Lục Duẫn Vi không ngừng dùng việc thực lực không cách nào tăng lên liền muốn lưu ban đe dọa mọi người, đợi lúc nàng giao phó hết tất cả công việc, đã tới gần giữa trưa.

“Được rồi, những việc ta muốn nói nhiều như vậy, tổng kết một câu, sau khi tiến vào Rừng rậm Ma thú, tất cả nghe lệnh cấp cao điều khiển, không nghe lời mà bỏ mạng, sẽ không có người vì tính mạng ngươi phụ trách. Buổi chiều trở về chuẩn bị cho tốt những thứ các ngươi muốn mang theo trong vài ngày kế tiếp, đặc biệt là ảnh tinh, chỉ có nó mới có thể chứng minh chúng ta đi qua những đường kia, cũng cung cấp đầu đề cuộc thi phong phú hơn cho các đệ tử khóa sau. Hiện tại ta tuyên bố, tan họp.”

Xế chiều hôm đó, cùng Lôi Tu ăn cơm xong, lúc Trang Dịch đang thu thập hành lý, Vệ Cẩn cùng Thượng Thanh Vân cùng xuất hiện ngoài lều của hắn.

Trang Dịch mở lều vải, khi thấy biểu tình của hai người đứng trước mặt hắn này, lập tức minh bạch bọn họ muốn nói cái gì.

Mặc dù hành động lần này, năm nhất bởi vì nguyên nhân thực lực cơ bản sẽ trở thành phụ thuộc năm thứ tư, nhưng là năm nhất nhân số phần đông, Thượng Thanh Vân làm đứng đầu năm nhất, không có khả năng thật sự cái gì cũng không làm, hoàn toàn để mọi người nghe theo năm thứ tư chỉ huy điều động.

Hôm nay Lục Duẫn Vi mặc dù chỉ ở cùng mọi người đến trưa, nhưng thái độ cường thế của nàng đã khiến Thượng Thanh Vân cảm thấy uy hiếp, bởi vậy buổi chiều lập tức tìm Vệ Cẩn cực kỳ có danh vọng ở ngự hồn hệ cùng Trang Dịch có nhân duyên tốt nhất phụ hồn hệ.

Để Lôi Tu đứng ở trên vai mình, Trang Dịch đi theo Thượng Thanh Vân cùng Vệ Cẩn tới một nơi ít người ở phụ cận, một bên chậm rãi nói chuyện với nhau.

Kỳ thực nói là nói chuyện với nhau, đại bộ phận đều là Thượng Thanh Vân nói: “Lục Duẫn Vi yêu cầu rất đơn giản, yêu cầu tất cả mọi người muốn nghe mệnh lệnh của nàng, mặc dù thực lực của nàng xác thực mạnh hơn so với hồn sư cấp bốn bình thường, nhưng là, năng lực chính thức chỉ huy cùng tác chiến của nàng chúng ta cũng không rõ ràng lắm.”

Thượng Thanh Vân thản nhiên nói, Trang Dịch nhìn hắn, hầu như thấy được dã tâm bành trướng dưới khuôn mặt phong khinh vân đạm kia.

“Trang Dịch, Vệ Cẩn, các ngươi biết rõ vì cái gì mỗi câu chữ của Lục Duẫn Vi một mực nhằm vào hồn sư quý tộc sao? Bởi vì nàng xuất thân bình dân, quan trọng nhất là nàng khinh thường loại hồn sư quý tộc vừa sinh ra đã có tiền như chúng ta, bởi vậy hành trình lần này, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng.”

“Nàng là bình dân?” Vệ Cẩn có chút kinh ngạc nhướng mày, “Khó trách lúc trước ở trường học rất khó nhìn thấy nàng…”

Vệ Cẩn nói xong, thanh âm càng ngày càng thấp, sau đó không nói thêm cái gì nữa.

Thượng Thanh Vân hiểu rõ mà cười: “Ta trước khi đến cũng định đi gặp nàng, kết quả bị nàng chặn ngoài cửa. Nói ngắn lại, mặc dù ta tin tưởng ánh mắt của các lão sư trong học viện, nhưng ta không dám xác định thực lực chân thật của Lục Duẫn Vi có thể gánh vác nhiều mạng người theo sau nàng như vậy hay không. Nói thêm càng thừa thãi nên ta cũng không nhiều lời, sau khi mọi người tiến vào Rừng rậm Ma thú, nhất định phải cẩn thận, quản tốt đệ tử của lớp mình, nếu có xuất hiện hiện tượng không khống chế được, năm nhất nhất định phải dựa sát vào đứng lên…”

Thượng Thanh Vân dùng an nguy của năm nhất làm điểm xuất phát, kỹ càng nói lên, Trang Dịch nghe hắn đi vòng vèo, hiểu rõ mục đích cuối cùng của hắn, chỉ là muốn bọn họ ở thời khắc mấu chốt xuất lĩnh năm nhất ủng hộ hắn mà thôi.

Xem ra hắn không chỉ lo lắng Lục Duẫn Vi, hơn nữa còn muốn nhân cơ hội này, thu phục toàn bộ năm nhất triệt để về hắn chỉ đạo.

Cáo biệt Thượng Thanh Vân đang cảm thấy mĩ mãn rời đi, Trang Dịch trở lại trong lều của mình, trừ thu thập quần áo, trước khi hắn tới nơi này, mấy thứ trong vòng tay không gian cũng sửa sang lại một lần, sau khi xem xét kỹ càng với Lôi Tu trong lều vải, Trang Dịch mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Hắn ai cũng không tin, lần này tiến vào Rừng rậm Ma thú, mục đích cuối cùng của Trang Dịch, lấy bảo trụ chính mình làm điều kiện tiên quyết, tăng thực lực lên mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, người trong că cứ đã đều bị gọi dậy. sau lưng mỗi người đều đeo bao lớn dùng cực kỳ bên do học viện Bardon phát ra, mang theo hành lý ngày của mình, xuất phát, tiến nhập nơi với đại đa số người mà nói là thần bí lại khó lường —— Rừng rậm Ma thú!

Năm thứ tư lần này đến rèn luyện tổng cộng người, kể cả Lục Duẫn Vi tổng cộng có người xung phong phía trước, mà còn dư lại mấy người, trong đó có người bị xếp vào bên trong, tùy thời ứng đối tình huống đặc biệt, mà đổi thành bên ngoài người, tức thì được an bài sau cùng của đội ngũ.

“Tất cả mọi người, chú ý bốn phía bản thân cùng đồng đội, có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn, lập tức thông báo học trưởng năm thứ tư ở phụ cận, ngàn vạn không thể tự hành động thiếu suy nghĩ.” Lục Duẫn Vi phía trước một bên tiến lên, một bên lớn tiếng nói, “Trong Rừng rậm Ma thú đều có cực kỳ nhiều nguy cơ không nhìn thấy, tùy thời có thể đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, đề cao lực chú ý cùng tâm cảnh giới của các ngươi! Tùy thời chuẩn bị cho tốt bùng nổ hồn lực!”

Bên ngoài sáng sớm còn mang theo làn sương mỏng, đám Trang Dịch đứng ở vị trí sâu nhất đội ngũ, dùng hình thức một tiểu đội làm đơn vị chặt chẽ mà đi, mà Lôi Tu vì ngủ thuận tiện, nhảy vào bao Trang Dịch đeo sau lưng. Chỉ thấy nó nửa người dưới ngồi trong áo Trang Dịch, nửa người trên lộ ra bên ngoài, chân trước khoác lên vai Trang Dịch, thỉnh thoảng híp híp mắt.

Hổ là vua của rừng rậm, trong ma thú ngang cấp chiếm ưu thế tuyệt đối, lúc này vừa mới vào rừng cây, dù cho phụ cận có ma thú, tất cả đều là cấp thấp, là một ma thú Tật Lôi Hổ cấp trung, Lôi Tu không đem nguy hiểm bốn phía để trong lòng cũng coi như hợp tình lý.

Do di chuyển trong rừng nhiệt đới, bởi vậy hôm nay mọi người thống nhất đổi đi trường bào hoặc áo khoác ngoài ưu nhã lại xa hoa thường mặc, tập thể mặc trang phục thuận tiện hành động. Theo bọn họ cách căn cứ ngày càng xa, cỏ dại bên chân sinh trưởng cũng càng rậm rạp, giày màu đen dẫm trên cỏ cao cỡ nửa người, thanh âm loạt xoạt cỏ dại cọ qua ống quần cùng giày, nghe chỉnh tề lại nặng nề.

Từ từ, cây cối bốn phía bất tri bất giác nhiều hơn, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi xuống, lại bị sương trắng che đậy, tia sáng bốn phía cũng càng ngày càng mờ.

Bất tri bất giác, đám Trang Dịch đi gần một giờ lộ trình, chung quanh cây cối đã từ cây nhỏ bình thường, biến thành đại thụ năm sáu người ôm mới hết, cao chừng vài mét, trên cành bò đủ loại dây mây, tạo thành đồ án thiên nhiên kỳ quái, lá cây he khuất bầu trời, ngẫu nhiên có gió từ trên không trung thổi qua, tiếng lá cây va chạm, nghe vừa rõ ràng lại xa xôi.

Trang Dịch chú ý tới, phụ cận tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng kêu vang càng nhiều hơn, bùn đất dưới chân cũng trở nên ướt át, không ít nơi còn mọc lên một ít nấm cùng rêu, là do trường kỳ không có ánh mặt trời chiếu sáng dẫn đến.

Đây là lần đầu tiên tới Rừng rậm Ma thú từ khi hắn trùng sinh đến nay, trong trí nhớ là lần thứ hai đến.

Kiếp trước trong quá trình hành quân Trang Dịch từng đóng quân một thời gian ngắn ở Rừng rậm Ma thú, kết hợp với nội dung cuộc thi, bởi vậy hắn rõ ràng minh bạch, Rừng rậm Ma thú là một nơi nguy hiểm như thế nào.

Đúng lúc này, năm thứ tư đang tiến lên ở phía trước dừng bước.

“Phía trước không có đường.” thanh âm của Lục Duẫn Vi từ tiền phương truyền đến, nàng cũng không có tận lực hạ giọng, bởi vậy người đứng phía sau nghe rất rõ ràng, “Trước đó lần thứ nhất chúng ta tới đây, bên trong rõ ràng còn có, như thế nào hiện tại không có…”

“Một năm thời gian không người bước vào, đầy đủ những thực vật này bao trùm đường đi.” Năm thứ tư khác nói, “Không quan hệ, trên bản đồ có đánh dấu, chúng ta căn cứ phía trên đi, nhớ rõ tránh những khu vực nguy hiểm kia là được rồi —— “

Năm thứ tư này còn chưa dứt lời, đột nhiên ở cuối cùng đội ngũ, tiếng thét chói tai của một nữ hồn sư năm nhất truyền đến: “Có sâu!”

Mọi người đang hết sức chăm chú nghe Lục Duẫn Vi cùng hồn sư năm thứ tư kia nói chuyện với nhau, sau lưng đột nhiên bạo phát ra thanh âm như vậy, lần đầu tiên bước vào Rừng rậm Ma thú, đám năm nhất bị cây cối mênh mông rậm rạp bốn phía làm cho có chút khẩn trương lập tức phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau.

Chỉ thấy hai nữ hồn sư đứng ở phía dưới góc phải đội ngũ lảo đảo lui về phía sau, mặt mày trắng xám chỉ vào phía trước run rẩy nói. Mà ở chỗ các nàng đang chỉ, có một nữ hồn sư nhỏ gầy quỷ dị đứng tại nguyên chỗ vẫn không nhúc nhích.

Trang Dịch tập trung nhìn vào, nguyên lai trên người nữ hồn sư đó bò rậm rạp chằng chịt rất nhiều những con sâu hơi mờ, nhỏ chừng đầu ngón tay, sâu kia vừa bò qua thân thể nữ hồn sư, vừa lưu lại chất nhầy hơi mờ, phàm là da thịt bị chất nhầy kia dính vào, tất cả giống như bị cố định lại, bởi vậy trên mặt nữ hồn sư lúc này còn bảo lưu biểu tình hoảng sợ, như là một bức tượng.

Không đến một lát, chất nhầy của trên trăm con sâu nhỏ bao trùm hơn phân nửa thân thể nữ hồn sư, chúng hiển nhiên là bắt đầu bò xuống từ đỉnh đầu, cho tới bây giờ bò tới chân, nữ hồn sư này không đi được rồi người bên cạnh mới phát hiện dị thường.

Nhưng vào lúc này, một hồn sư cấp bốn đi phía sau đội ngũ thấy thế, lập tức xông lên, phóng thích hồn thú ra ngoài, hồn thú của hắn là một con chim sẻ thuộc tính hỏa, chỉ thấy hồn thú nhỏ nhắn xinh xắn kia mang theo hỏa diễm nhanh chóng bay vòng quanh thân thể nữ hồn sư, không đến ba phút, liền cắn nuốt tất cả côn trùng trên người nàng vào bụng, sau đó mới đánh nấc một cái, được hồn sư cấp bốn kia thu trở về.

Bạn đang �

Nhưng mà, côn trùng bị ăn sạch, chất nhầy lại như cũ còn tại.

Trang Dịch nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của nữ hồn sư kia, đột nhiên ý thức được chất nhầy chỉ sợ là mang theo độc tố mãn tính, thấy người xung quanh vẫn còn sợ hãi mà nhìn không dám nhúc nhích, Trang Dịch nghĩ nghĩ, nhanh chóng đeo bao tay, lập tức đi ra phía trước giúp nữ hồn sư kia đẩy chất nhầy toàn thân ra.

Chất nhầy này giống như nước trà đặc dính, một khi dính vào, liền kéo ra một đầu sợi tơ thật dài, hoàn hảo là hơi mờ, thoạt nhìn không đến mức quá ác tâm.

Thấy Trang Dịch bắt đầu động thủ làm, năm nhất bốn phía lập tức bắt chước làm theo, cũng đi theo hỗ trợ đẩy chất nhầy ra, cuối cùng Trang Dịch lại đến phụ cận thu sương sớm, đổ xuống trên người nữ hồn sư này, đại khái thanh lý chất nhầy trên người nàng một chút.

Sau khi triệt để giải cứu nữ hồn sư từ trong chất nhầy ra, thân thể nàng mềm nhũn, ý thức đã lâm vào hôn mê. Cũng may mà vị này là hồn sư ngự hồn hệ, lực phòng ngự của bản thân cực kỳ không tệ, thời điểm bị côn trùng tập kích, phản xạ có điều kiện dùng hồn lực mở một lỗ hổng giúp mình hô hấp, bằng không đã sớm nghẹn chết.

Ngay ở thời điểm này, Lục Duẫn Vi cũng đi phía sau đội ngũ, sau khi nàng nhìn thấy nữ hồn sư hôn mê, sắc mặt liền triệt để tái nhợt xuống. Mới tiến vào Rừng rậm Ma thú liền có một người hôn mê, này sẽ mang đến cho đội ngũ phiền toái rất lớn, Lục Duẫn Vi lập tức nhìn hằm hằm vào hai bằng hữu của nữ hồn sư kia: “Chuyện gì xảy ra? Các ngươi thân là hồn sư cấp hai, ma thú chạy đến trên người đồng bạn, các ngươi cư nhiên không biết? Hơn nữa càng buồn cười chính là, sau khi phát hiện lại có thể chỉ vào thân thể đồng bạn sợ hãi lui ra phía sau, các ngươi vẫn là hồn sư sao? Nhìn thấy bằng hữu tao ngộ nguy hiểm, phản xạ có điều kiện lui về phía sau tránh đi, chẳng lẽ cái này chính là phẩm chất của các ngươi?”

Hai nữ hồn sư kia vừa phục hồi tinh thần lại không lâu, thật vất vả nhìn đồng bạn không có việc gì mới dám thở dài một hơi, kết quả bị Lục Duẫn Vi quở trách nghiêm nghị như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, cúi đầu chịu đựng không khóc lên.

Vệ Cẩn thấy thế, lập tức mặc kệ, hắn là đệ nhất danh của ngự hồn hệ, tự nhiên không thể để Lục Duẫn Vi quở trách người của hắn như vậy, lập tức đi lên phía trước nói: “Sự tình phát sinh đột nhiên, các nàng là lần đầu tiên vào Rừng rậm Ma thú, lại là nữ hài tử, nhìn thấy nhiều côn trùng như vậy, tự nhiên sẽ bị dọa đến, mặc dù vừa bắt đầu biểu hiện không tốt lắm, nhưng là sau khi phản ứng kịp thời lập tức đi giải cứu đồng bạn, học tỷ, vẫn là suy nghĩ một chút làm thế nào khiến người hôn mê tỉnh lại a.”

Lục Duẫn Vi đang tức giận bốc lên đầu, thấy Vệ Cẩn cũng dám phản bác nàng, sắc mặt lập tức âm trầm: “Ma thú cũng mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, tiến nhập nơi này, mỗi người đều là giống nhau. Nếu các nàng cho mình là nũng nịu đại tiểu thư xuất thân gia đình quý tộc, ngay từ đầu liền không nên báo danh tới nơi này chịu tội! Ăn không hết khổ này thì đừng qua đây liên lụy người khác!”

Vệ Cẩn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn kỳ thực xem như một quý tộc phi thường tiêu chuẩn, mặc dù có xúc động cùng thiên chân của thiếu niên, nhưng thân là hồn sư thế gia, luôn luôn rất phong độ, nhưng là lời nói của Lục Duẫn Vi hôm nay thành công khiến Vệ Cẩn phá công, Vệ Cẩn đang muốn phản bác, đúng lúc này, Thượng Thanh Vân đi tới, ngăn ở hai người: “Được rồi, đừng quấy, bây giờ không phải là thời điểm cãi nhau, bốn phía ẩn núp không ít ma thú còn nhìn chằm chằm chúng ta.”

“Ngươi lại là cái gì.” Lục Duẫn Vi nhìn Thượng Thanh Vân, híp mắt khinh thường nói.

Biểu hiện trên mặt Thượng Thanh Vân cứng đờ, nhưng thật nhanh liền khôi phục bình thường: “Học tỷ, ta là đứng đầu năm nhất Thượng Thanh Vân, chiến hồn sư cấp ba.”

Lục Duẫn Vi nghe xong cấp bậc của Thượng Thanh Vân, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc kinh ngạc, dù sao hồn sư có thể tấn cấp ba ở năm nhất, tính ra là cực kỳ hiếm thấy, mặc dù cấp ba hồn sư so ra vẫn không thể bằng nàng, nhưng ít ra trong nội tâm Lục Duẫn Vi, miễn cưỡng đã có tư cách nói chuyện với nàng.

Thượng Thanh Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Duẫn Vi, thu từng biểu tình rất nhỏ trên mặt nàng vào đáy mắt, hiểu rõ thực lực của mình đã được Lục Duẫn Vi tán thành, Thượng Thanh Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, đang định phong độ nhanh nhẹn mở miệng, Trang Dịch luôn luôn làm bạn bên người nữ hồn sư ở đằng kia đứng dậy: “Tốt rồi, nàng đã tỉnh.”

Thanh âm của Trang Dịch lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, Thượng Thanh Vân cùng Lục Duẫn Vi ở trung tâm cãi lộn lúc này mới nhớ tới nữ hồn sư vẫn còn hôn mê, thấy nàng được Trang Dịch dìu đỡ tỉnh lại, Lục Duẫn Vi sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp, nhưng là khẩu khí như trước không tốt lắm, nàng nói với nữ hồn sư này: “Thật không biết ngươi làm sao trúng chiêu, nhiều ma thú cấp một bò qua bò lại trên người ngươi như vậy, ngươi thân là ngự hồn sư, cư nhiên một chút cảm giác cũng không có…”

Trang Dịch không thể chịu đựng được Lục Duẫn Vi cay nghiệt này, thấy nữ hồn sư bên cạnh hắn bị Lục Duẫn Vi răn dạy cúi đầu không dám nói lời nào, hắn đã cắt đứt lời Lục Duẫn Vi: “Học tỷ, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian tiếp tục đi tới a.”

Lục Duẫn Vi lập tức liếc Trang Dịch một cái, cũng có lẽ là bởi Trang Dịch vừa mới lập một công, nàng không lại răn dạy Trang Dịch, quay người đi lên trước nhất đội ngũ, sau khi thảo luận cùng với vài hồn sư năm thứ tư một lát, mới chọn một phương hướng: “Xuất phát!”

Đội ngũ tiếp tục bảo trì bộ pháp lúc trước đi về phía trước, nhưng mà trải qua chuyện lần này, tâm tình mỗi người trong đội ngũ đều không còn được như lúc trước.

Có lẽ càng khẩn trương, có lẽ càng cảnh giác, có lẽ càng sợ…

Vệ Cẩn đứng bên người Trang Dịch, thấp giọng bất mãn nói: “Loại nữ nhân này dẫn đầu đội chúng ta, thật không có vấn đề sao.”

Trang Dịch nghĩ đến màn vội vã răn dạy mọi người vừa rồi, lại hoàn toàn không để ý người cần quan tâm nhất, trong đầu cũng đồng ý ý tưởng của Vệ Cẩn. Bảo thủ, cuồng vọng tự đại, hơn nữa đối với hồn sư quý tộc còn đặc biệt cay nghiệt ác độc, Trang Dịch thậm chí hoài nghi, chẳng lẽ nàng tấn cấp bốn quá lâu, hoàn toàn quên mất khi mình cấp hai là thực lực như thế nào, bởi vậy khi đối với hồn sư cấp hai bọn họ này mới có cái cảm giác không thể nào khiến người ta gật bừa về sự ưu việt kia.

“Dù cho chuyện vừa rồi là chúng ta không cẩn thận, nhưng phải biết sau cùng đội ngũ còn có hồn sư cấp bốn đang nhìn, bọn họ phản ứng không phải cũng chậm muốn chết …” Vệ Cẩn vẫn còn nói thầm.

Đánh giá về Lục Duẫn Vi trong lòng Trang Dịch lại bỏ thêm một điều: Bao che khuyết điểm.

“Đúng rồi, ngươi vừa mới làm thế nào cứu tỉnh nữ hồn sư kia?” Vệ Cẩn đột nhiên tò mò hỏi.

“Hồn thú cấp hai của ta có tác dụng giải độc, ta cũng không biết có thể dùng hay không, lúc ấy tùy tiện thử một chút.” Trang Dịch nói.

Vệ Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Hồn thú thực vật kia của ngươi vốn không có tác dụng gì, nhưng vào trong tay ngươi, cư nhiên biến thành trị liệu phòng ngự cùng phụ trợ nhất thể rồi.”

Trang Dịch nghe vậy, cười cười. Đúng lúc này, hắn đột nhiên thấy được Thượng Thanh Vân đứng một bên, chỉ thấy trên mặt hắn treo nụ cười vui sướng, nhìn qua bóng lưng Lục Duẫn Vi phía trước, thần sắc ôn nhu vô cùng —— như là đang nhìn con mồi của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio