Cho nên ngày Viên Niệm lên núi, tôi cũng không tiễn cậu ta.
Tôi duỗi tay và ngồi xuống chiếc ghế ở tiệm nhuộm da của bà chủ.
Hôm nay sao Thủy nghịch hành, cửa hàng vắng tanh.
Bà chủ chống cằm, chán nản nói: "Một ngày không có đàn ông tựa như ngàn năm nhàm chán.
"
Bà ấy nhìn tôi, mắt bỗng sáng lên, "Ê, Du Du, lại đây cho dì luyện tay một lúc.
"
"Dạ?"
"Dì cho mày nhuộm da rám nắng miễn phí! Nhanh lên, dì sẽ bôi kem cho mày.
"
Suýt chút nữa tôi đã bị bà chủ đẩy vào căn phòng nhỏ.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa tiệm khẽ vang lên.
Có người rũ những hạt mưa trên ô rồi đặt ô xuống, để lộ đôi lông mày và đôi mắt đẹp như tranh.
Cố Trầm Chi mỉm cười nhẹ giọng nói đùa: "Chị Lý, ôm lâu quá, tôi cũng ghen tị đấy.
"
Bà chủ cười hề hề và đẩy tôi đến trước mặt Cố Trầm Chi.
"Đi nhanh đi, tuổi trẻ thì thời gian là vàng bạc.
"
Cố Trầm Chi gật đầu: "Cám ơn.
"
Anh nhìn tôi và đưa lòng bàn tay ra.
"Hôm nay trời mưa, anh đưa em về trường.
"
Tôi nắm tay anh ấy.
“Được.
”.