Từ khi có thể nhận thức cho đến nay, Viên Niệm đã từng gặp rất nhiều phụ nữ.
Phần lớn đều là bà lão loạng choạng lên núi, bị thời đại bỏ rơi.
Họ chỉ biết ở trong núi có một ngôi chùa không lớn không nhỏ, trước đây đã từng khói nhang nghi ngút, mặc dù dần dần vắng vẻ nhưng cũng không có vấn đề gì.
Cũng đã thành thói quen cho nên không sửa được.
Viên Niệm lần đầu tiên gặp được Lương Du Du, còn nghĩ cô ấy là khách hành hương tới viếng cảnh chùa.
Ngôi chùa quá vắng vẻ, có người ghé thăm một chút cũng khiến cậu vui vẻ cả ngày.
Cậu vui mừng chắp tay hỏi "Nữ thí chủ, đến đây lễ Phật à?"
Cô gái quay lưng về phía cậu ngẩng đầu lên, giống như là tinh thần cực kỳ sa sút, đến động đậy cũng không muốn động.
Cô ấy không quay người lại, mà là ngẩng cao đầu nhìn Viên Niệm đứng ở trên bậc thang.
Trước cổng chùa vắng lặng, trong bóng núi xa xa, Viên Niệm lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt thanh xuân mà ôn hòa như vậy.
Là một người rất tươi sáng.
Viên Niệm cúi đầu, lui về phía sau vài bước.
Lương Du Du ở lại trong chùa.
Lúc đầu, sư phụ của cậu còn tưởng một cô gái chân yếu tay mềm như thế sẽ không chịu được mấy ngày.
Nhưng Lương Du Du đã thực hiện chiêu thức tay nhổ bắp cải, khiến cho lão hòa thượng cũng phải ngạc nhiên.
Lương Du Du khiêm tốn gãi đầu "Không có gì ạ, chỉ là xem bắp cải như cái đầu người khác, nên sức mạnh bẻ cổ bẻ đầu cũng lớn hơn."
Lão hòa thượng chuyên phổ độ chúng sinh, nghe thấy cách thức tàn ác thâm độc như thế thì hơi mở miệng, cuối cùng cảm thán "A di đà Phật."
Viên Niệm ngồi ở bên cạnh yên lặng nhặt bắp cải, cậu hiếm khi lộ ra vẻ tò mò.
"Lương thí chủ, cậu cảm thấy bắp cải là cái đầu của ai? Ai muốn hại cậu?"
Lương Du Du buông cánh tay đang ám bắp cải, cô ngồi xuống trước mặt Viên Niệm, chống cằm và giả vờ thoải mái.
"Cũng không phải người quan trọng gì."
Viên Niệm im lặng nhìn Lương Du Du.
Nhưng cậu cảm thấy đó nhất định là người đã khiến Lương thí chủ buồn lòng.
Lương Du Du bật dữ liệu của điện thoại di động, rồi kéo tiểu hòa thượng lại để cho cậu ta thấy phong cảnh muôn màu dưới chân núi.
Viên Niệm ngồi dưới mái hiên của hành lang, cậu đeo tai nghe của Lương Du Du rồi nghiêm túc nhìn.
Đôi mắt đen láy vô thức mở to hơn.
Trên trán Lương Du Du toát ra một ít mồ hôi lạnh.
— Video ngắn của Douyin, vuốt một cái là "Dành cho bạn" và vuốt một cái khác là "Đang follow".
Lương Du Du lướt được video trai đẹp đang cà hẩy trên nền nhạc giật đùng đùng, và video tâm sự chuyện tình yêu ghen đầy cảm xúc.
Mấy cái này mà để tiểu hòa thượng ngây thơ nhìn thấy thì phản cảm lắm.
Trên màn hình điện thoại, một blogger đang khuyên ngăn một bà chị bị con đix tình yêu quật cho ngơ người:
"Lượn lượn lượn! Đàn ông đã hết đâu, cô tìm một hòa thượng còn hơn là tìm Hải vương!"
[Hải vương: Không chỉ là “bắt cá tay”, mà là bắt bằng lưới, bằng vợt luôn ấy.]
Ngón cái của Lương Du Du lập tức run lên.
Cô dùng hết sức bình sinh của cuộc đời mình để vội vàng lướt xuống.
Cuối cùng, video tiếp theo là những ngọn đèn sáng trưng ở thành phố S.
Trong bức ảnh được chụp bởi flycam, có rất nhiều phương tiện và những ánh đèn màu cam chuyển động như một dải ngân hà, còn cả những tòa nhà cao chọc trời nữa.
Lương Du Du cẩn thận liếc nhìn Viên Niệm.
Cũng may là cậu chưa ý thức được mấy video khùng điên trước đó.
Viên Niệm mở to mắt, cẩn thận quan sát cảnh đêm thành phố.
Thật lâu sau, cậu mới nhẹ giọng nói: "Thật đẹp."
Lương Du Du thở phào nhẹ nhõm và gật đầu.
Nhưng hơi thở nhẹ nhõm này chỉ thở ra một nửa.
Viên Niệm mỉm cười, tò mò hỏi: "Lương thí chủ, Hải Vương là cái gì?"
Viên Niệm không biết nhiều về những từ thông dụng trên Internet.
Lương Du Du cũng là người hay nói nhiều lại tốt bụng, cô giải thích chi tiết tất cả cho Viên Niệm nghe.
Viên Niệm không - biết - gì chỉ ngồi tĩnh lặng.
Lương Du Du vội vàng nói thêm "Thực ra, nhắc đến tình ái còn rất nhiều vấn đề thú vị khác."
Viên Niệm tò mò ngẩng đầu lên.
Lương Du Du lúc đó vừa chia tay, và trong đầu cô không có ký ức yêu đương vui vẻ nào ngoài sự tự do thoải mái khi chia tay.
Cô ê a vài câu, nghĩ ra mấy chuyện cực kỳ quê mùa.
"Ví dụ như...!Viên Niệm, cậu biết là ý gì không?"
"Tôi yêu cậu."
Lương Du Du đang định giải thích, nhưng nghe Viên Niệm nói xong thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc của cô thậm chí còn có chút buồn cười.
Viên Niệm nhìn Lương Du Du, không biết vì sao, cậu ấy cũng mỉm cười.
Cậu lắc đầu và bất đắc dĩ nói: "Lương thí chủ, tôi chỉ không biết nhiều về mấy thứ đang hot thôi, tôi không phải bị cô lập với thế giới."
Lương Du Du gãi đầu "Ừ…"
Lương Du Du ngớ ngẩn và tiểu hòa thượng có phần trưởng thành nhìn nhau vài giây, rồi đồng thời bật cười thành tiếng.
Lương Du Du ở trên núi rất lâu, lâu đến mức Viên Niệm quên rằng cô ấy sẽ phải xuống núi và rời đi.
Cậu thức dậy lúc giờ mỗi ngày, đọc sách buổi sáng, gọi Lương Du Du dậy ăn sáng.
Sau đó ngồi thiền, thắp nhang, cùng Lương Du Du nấu bữa trưa, ăn trưa lúc giờ.
Buổi chiều tiếp tục tụng kinh, h chiều gọi Lương Du Du đến làm vài việc trong chùa.
Rồi lại đọc sách, trò chuyện với Lương Du Du và nghỉ ngơi.
Lịch trình quy củ này đã ăn sâu vào con người cậu.
Khi Viên Niệm nhận ra trong lịch trình của mình có nhiều thứ liên quan đến Lương Du Du thì cũng muộn rồi.
Đó đã trở thành thói quen.
Quen với việc có thêm một cô bạn ở trên núi, quen với việc lấy thêm một đôi đũa khi dọn bàn ăn.
Ngày Lương Du Du xuống núi.
Lần đầu tiên Viên Niệm biết cảm giác mất mát là như thế nào.
Cậu lau nước mắt nhìn người bạn tốt nhất của mình rời đi.
Sư phụ của cậu khẽ thở dài, Viên Niệm ngơ ngác nhìn lên.
Sư phụ dịu dàng nhìn cậu "Viên Niệm, muốn xuống núi thì cũng có thể xuống núi."
Ông xoa đầu Viên Niệm "Còn chưa quy y, vẫn còn kịp."
Viên Niệm ngây ngẩn cả người, cậu nhiều lần lặp lại câu nói kia, mãi mấy phút sau mới hiểu được ý nghĩa là gì.
Cậu sợ hãi nắm lấy tay sư phụ.
Lão hòa thượng nói: "Không sao, Viên Niệm, mỗi người đều có con đường của riêng mình, tự mình đi qua thì mới biết con đường này có thích hợp hay không."
Vào ngày Viên Niệm xuống núi, cậu ngồi trên xe buýt và cảm thấy hơi say xe.
Cậu ngủ thiếp đi trên xe và có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ đó, Lương Du Du vẫn chưa rời đi.
Mũi cô đỏ ửng vì sương sớm, nhưng cô vẫn chăm chú hái rau.
Ở trong mơ, cậu không tự chủ được mà đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi của cô.
Mũi cô hơi lành lạnh, giống như một viên đá nhỏ.
Nếu có thể che chắn để không bị lạnh thì tốt hơn.
Khung cảnh thay đổi, cậu lại trở về mảnh sân đó.
Lương Du Du mặt đỏ bừng rồi liều mạng vuốt màn hình điện thoại.
Cậu nghe cô hỏi: "Cậu có biết nghĩa là gì không?"
Trong mơ, cậu như bị ma xui khiến mà nói dối cô.
"Lương thí chủ, tôi không biết."
Cô gái nhỏ nhướng mày, không chút kinh ngạc, tươi cười nhìn về phía cậu.
"Tôi yêu cậu."
Viên Niệm đột nhiên tỉnh dậy, một hành khách bên cạnh đang lịch sự lay gọi cậu ta.
"Đến trạm cuối rồi, tiểu sư phụ, mau tỉnh đi."
“Xin lỗi, cám ơn đã nhắc nhở.” Viên Niệm gật đầu.
Người hành khách mỉm cười rồi đưa cho cậu một ít kẹo.
"Tiểu sư phụ, cậu còn trẻ tuổi quá, mau cầm đi, ăn ngon lắm."
Viên Niệm nhìn lòng bàn tay đầy kẹo của vị khách, cậu suy nghĩ một chút rồi cẩn thận lấy hai viên.
Cậu muốn đi gặp Lương thí chủ.
Cậu bước xuống xe, ngước mắt nhìn những tòa nhà cao chọc trời.
Tuy rằng cách xa như vậy, cách lâu như vậy, nhưng cậu vẫn bị một sợi dây vô hình trói buộc, để cậu tìm được Lương Du Du.
Khi Viên Niệm lên núi, sư phụ của cậu đã chắp tay sau lưng đứng ở cửa chùa.
Vẫn còn một vài bước để đi vào chùa, Viên Niệm đột nhiên dừng lại.
Cậu lại quay đầu nhìn về phía sau, nhưng sau lưng không có người, chỉ có bậc thang bằng đá trải rộng đi lên.
“Viên Niệm.” Lão hòa thượng nhẹ giọng gọi cậu ta, giọng nói phức tạp ôn hòa “Con về rồi.”
Cậu nhìn sư phụ, không hiểu sao lại cảm thấy buồn.
"Vâng, con đã quay về."
Nhưng dù cậu có giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mới nói được chữ "quay về", nước mắt lại đột nhiên rơi xuống.
Một thiếu niên tuổi trẻ người non dạ, sao có thể biết cách kiềm chế nội tâm giống như tăng nhân chân chính?
Tất cả tâm trạng của cậu đều biểu lộ ra trước mặt Lương Du Du.
Nhưng hôm nay cậu lại không kiềm chế được, cậu ôm lấy mặt che đi nước mắt, cuối cùng bước vào nơi mà cậu đã sống năm.
Lão hòa thượng thở dài, ông dang tay ôm lấy tiểu hòa thượng mà mình nuôi nấng, rồi đưa tay xoa đầu cậu.
"Viên Niệm, đừng buồn nữa.
Sở dĩ người ta trở lại là vì duyên hồng trần còn chưa dứt.
Con lựa chọn đi lên núi, như vậy ràng buộc của con với thế tục đã hết rồi."
"Vâng...!Sư phụ." Viên Niệm cúi đầu rồi thấp giọng "Vâng."
Tối hôm đó, Viên Niệm lại có một giấc mơ.
Trong mơ, cậu không phải hòa thượng.
Cậu đã hoàn tục, thi cử và học tập như bình thường.
Cậu vào đại học và trở thành đàn em của Lương Du Du.
Khi đó, bà già năm Lương Du Du đã bị tư bản quật cho mắt thâm lưng còng, nhưng cô vẫn dành thời gian để cùng Viên Niệm làm quen với trường học.
"Giỏi quá trời, quá đỉnh luôn." Lương Du Du không ngừng cảm thán, không biết đầu óc của Viên Niệm làm từ gì mà chỉ mất năm đã thi vào đại học.
Viên Niệm học theo bộ dáng của Lương Du Du, cậu chắp tay sau lưng, giống như một chú cún nhỏ đi đằng sau cô "Quá khen quá khen."
Là một học sinh mới, Viên Niệm vừa bước vào trường là đã khiến người ta chú ý.
Trong vòng một năm, chiều cao m lại tiếp tục tăng vọt, trực tiếp lên đến m.
Đầu húi cua, dáng cao, người hơi gầy.
Nhìn thế nào cũng không ra dáng sinh viên thể dục thể thao.
Mà là phong thái trang nghiêm như thể vừa mới nhiễm hương khói trong chùa.
Cậu trông giống như một người độc thân cô đơn, nhưng lại hay đi theo sau một cô gái.
Hai người một cao một thấp, như thể Viên Niệm xách theo một cái nạng bên người.
Lương Du Du cũng nhận ra chiều cao của Viên Niệm mang lại cảm giác áp bức.
Cô ho khan một tiếng rồi bình tĩnh bước về phía trước, cố gắng gia tăng khoảng cách để lừa thị giác.
Như thế khi người ta nhìn thấy cô sẽ không nghĩ là cô quá lùn.
Nhưng Viên Niệm ở phía sau chợt dừng lại một chút, sau đó bước nhẹ một bước đuổi theo cô.
Vài lần không được, Lương Du Du bất đắc dĩ phải quay về.
Viên Niệm cong khóe môi.
"Cảm ơn Lương thí chủ...!à, đàn chị đã dẫn tôi đi một vòng khuôn viên trường." Cậu ta nói.
Lương Du Du nhún nhún vai rồi suy nghĩ một chút "Cậu ăn cơm với tôi mấy ngày, tôi quen thuộc với căn-tin hơn, sợ cậu không cẩn thận lại ăn đồ mặn."
—— Viên Niệm chỉ vừa mới hoàn tục, thói quen cũ nhất thời chưa thay đổi.
Nhưng dần dần, người cũng quen ăn tối với nhau.
Họ đã cùng nhau làm nhiều thứ mới lạ.
Người bạn đầu tiên của cậu trên WeChat là cô.
Người đầu tiên cậu theo dõi trên Douyin cũng là cô.
Bức ảnh chụp chung đầu tiên của cậu, cũng là chụp với cô.
Có một ngày, Lương Du Du và Viên Niệm ăn tối xong thì đi dạo quanh tản bộ.
Lương Du Du lại đếm ngón tay xem cô đã dạy Viên Niệm được bao nhiêu điều.
Viên Niệm thở dài mím môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không lên tiếng được.
Lương Du Du đếm được một nửa, và đột nhiên im lặng không nói câu gì.
Hai người họ lại nhìn nhau.
Lương Du Du nheo mắt và cười với Viên Niệm "Xem ra, còn có một chuyện mà cậu chưa làm.
Nếu cả đời cậu làm hòa thượng thì sẽ không làm được."
Tai của Viên Niệm lập tức đỏ lên.
Lương Du Du kiễng chân định nói nhỏ với Viên Niệm.
Nhưng sực nhớ là mình lùn quá, không với được đến tai cậu ta nên đành ngượng ngùng lùi lại.
Cô ho khan một tiếng rồi cười "Hình như tôi thích một người."
"Là một người rất ưu tú."
Viên Niệm ngẩn người, cho rằng mình đã trở lại căn phòng cũ kỹ chật hẹp kia.
Lúc đó nghe cậu nghe Lương Du Du ngập ngừng nói ra, liền cảm thấy trong lòng mình hơi lạnh.
Tuy nhiên, trong giấc mơ đó, Lương Du Du đã nhìn cậu ta.
Cô không cho Viên Niệm thời gian suy đoán, dùng ngón tay chọc nhẹ vào cánh tay cậu.
"Là cậu, Viên Niệm."
Viên Niệm chớp chớp mắt, sau đó nở một nụ cười ngây ngốc vô tri.
Họ đã trải qua mùa xuân và mùa thu cuối cùng của Lương Du Du ở trong trường đại học.
Viên Niệm mở mắt ra, bình tĩnh nhìn tượng Phật uy nghiêm trước mặt.
Hóa ra là cậu vừa ngủ quên.
Cậu nhìn Đức Phật, và Đức Phật nhìn cậu ta, đôi mắt được tạc bằng gỗ dường như chứa đầy sự từ bi thương xót.
Viên Niệm đột nhiên nghĩ tới một điều.
Hóa ra Đức Phật vẫn còn khoan dung với cậu.
— Bởi vì cậu đã từng nói “Tôi yêu cậu.” với Lương Du Du.
[Hoàn].