Trước cái ôm thật chặt của Tề Bạch Ân, Hạ Dương có chút không biết nên làm sao.
Dường như trái tim cậu đang rung lên.
Nhưng mà nó rung vì điều gì cơ chứ? Vì Tề Bạch Ân sao?
Không được, cậu là trai thẳng mà!
Giây phút này đây Hạ Dương chỉ muốn đẩy Tề Bạch Ân ra thật nhanh, giống như muốn chối bỏ một cái gì đó.
Được một người mạnh mẽ hơn mình, cao lớn và giỏi giang hơn mình ôm như vậy khiến cậu có cảm giác như được bao bọc bảo vệ, mọi ưu phiền lo âu trong phút chốc không cánh mà bay.
“Này…”
Cậu thử đẩy đẩy hắn nhưng đổi lại chỉ là một cái ôm thật chặt hơn nữa, âm thanh trầm ấm từ tốn từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm cậu thêm chút nữa.”
Nghe vậy Hạ Dương cũng chẳng cử động nữa, vì khoảnh khắc này quá đỗi yên bình khiến cậu không kiềm lòng được mà muốn tận hưởng, muốn chìm đắm vào nó mãi.
Dưới ánh hoàng hôn ở xứ sở mặt trời mọc, Trên tòa tháp Tokyo Skytree nổi tiếng, hai thiếu niên ôm nhau, mỗi người đều mang những nỗi lòng riêng.
Dần dần Hạ Dương vùi đầu mình vào sâu trong lồng ngực Tề Bạch Ân.
Cả hai cứ im lặng ôm nhau như vậy không nói gì.
Giờ đó có rất nhiều du khách tham quan ở đó, thấy cảnh này nhiều người còn lấy điện thoại quay lại, nhiều người còn dùng tiếng Anh chúc hai cậu hạnh phúc, nói hai người các cậu quá đẹp đôi…
Nhưng những câu này chỉ có Tề Bạch Ân hiểu được thôi chứ Hạ Dương vốn dốt tiếng Anh nên chẳng hiểu được.
Hứa Tình Miên, Mạc Tồn Văn và Bát Quái Đảng sau khi chụp choẹt xong quay lại thấy cảnh này cũng cười cười rồi im lặng, bọn họ từ rất sớm đã nhận thức được rằng Hạ Dương và Tề Bạch Ân có gì đó rất mờ ám.
Thế là họ đành đi vào phòng riêng trong nhà hàng đã được đặt trước, ngồi đó chờ couple Đại Học đi vào.
Ôm đủ rồi Tề Bạch Ân thả Hạ Dương ra, hắn nhìn sâu vào mắt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ bản thân sẽ thay đổi?”
Hạ Dương im lặng, câu hỏi này thật sự làm khó cậu.
Việc xuyên thư là việc tuyệt mật, cậu không muốn nói điều đó với bất cứ ai kể cả Tề Bạch Ân, ít nhất là không phải bây giờ.
Vì vậy cậu chỉ biết cúi mặt xuống, hắng giọng rồi nói lấp lửng: “Đôi khi tôi cảm thấy mình không thuộc về thế giới này.
Tôi nghĩ mình thuộc về một thế giới khác, một ngày nào đó tôi sẽ phải rời đi.
Nhưng mà…” Cậu khó khăn nói: “Thật sự thì tôi không hề muốn phải rời xa thế giới này, nó quá tốt đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thương, chỉ muốn ở lại đây mãi.”
“Vậy thì ở lại đi, đừng đi nữa.” Tề Bạch Ân kiên định nói: “Không chỉ có cậu thích thế giới này mà nó cũng thích cậu, kể cả những người ở đây, gia đình, bạn bè cũng rất quý mến và yêu thương cậu.
Tại sao lại phải rời đi?”
“Cậu không hiểu!” Hạ Dương lắc đầu: “Nơi này vĩnh viễn không thuộc về tôi.”
Nháy mắt sau khi nghe câu nói này của cậu, không khí xung quanh Tề Bạch Ân liền chùng xuống.
Người luôn mang bộ dáng nam thần cao lãnh không nhiễm bụi trần như hắn vậy mà bây giờ đây trên trán lại nổi đầy gân xanh, ánh mắt sắc bén đến mức như có thể bắn ra tia lửa đỏ.
Trạng thái này của Tề Bạch Ân là lần đầu tiên Hạ Dương thấy khiến cậu sợ quéo.
Vì thế Hạ Dương chỉ đành đánh trống lảng qua chuyện khác: “Haha, cứ đứng đây nói mãi một vấn đề vô dụng như thế này thì chẳng hay ho gì.
Chúng ta vào ăn đi ha?”
Nói rồi Hạ Dương định quay đầu đi, thế nhưng tay cậu lại bị hắn nắm lại.
Tề Bạch Ân nhìn cậu với một đôi mắt vừa mang tính chiếm hữu xâm lược vừa tàn bạo.
“Cậu muốn đi đâu? Tôi không cho phép cậu đi.”
Âm thanh câu này của hắn khá lớn thế nên bị mọi người xung quanh quan sát rất nhiều.
Hạ Dương lập tức ngại, cậu quát to.
“Đm nhà cậu, vào phòng rồi nói, còn không tối nay về khách sạn tôi cho cậu nói thỏa thích luôn.
Ở đây đông người không tiện, mau vào trong đi.”
Hắn đảo mắt nhìn sơ xung quanh, Tề Bạch Ân không thích nhất là có nhiều người nghe cuộc nói chuyện của hắn.
Vì thế cho nên dù đang cực kỳ khó chịu và bức bối nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý.
“Được, tối nay ở phòng, tôi sẽ hỏi cho rõ chuyện hôm nay.”
Hạ Dương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ bản thân đã tạm thời tránh được một mầm mống tai họa.
Vì thế cậu nhanh chóng dẫn hắn vào nhà hàng.
Ở một góc tối nào đó, một người đàn ông quần áo chỉnh tề, tây trang sang trọng, giày da bóng loáng, tóc vuốt keo ngược lên để lộ ra một vầng trán cao thông minh, anh ta đeo một cặp kính cận màu vàng, loại kính mà có dây, trong vô cùng tri thức và điềm tĩnh.
Người đàn ông hoàn hảo ấy này giờ chỉ theo dõi mỗi mình Tề Bạch Ân.
Anh vẫy vẫy tay, thư ký liền đem ipad có thể quan sát được camera của toàn nhà hàng lên.
Anh đẩy đẩy gọng kính, ngón tay thon dài chỉ vào trong màn hình.
“Cậu bé này là bạn trai của Tiểu Ân?”
Thư ký cung kính trả lời: “Thưa ngài Tần, theo tôi điều tra được thì bọn họ vẫn chưa quen nhau, nhưng hiện tại thì đôi bên đã có tình cảm với nhau rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông thích thú cười khằng khặc: “Thú vị, Tiểu Ân đã thay đổi quá nhiều đến mức khiến tôi không nhận ra.
Dù có hẹn hò với người khác thì đã sao? Thứ tôi đã muốn thì không thể không có được.”
Anh nói với thư ký: “Đi điều tra thông tin cậu bạn trai của Tiểu Ân cho tôi.
Hạn trong ba tiếng.”
“Vâng.”.