Đã đến Nhật đương nhiên phải thử món ăn Nhật, tuy nhiên, bữa ăn hôm nay lại được kết hợp theo phong cách Âu - Nhật.
Tức là trên bàn ăn sẽ bày biện cả món Âu lẫn món Nhật.
Là một đám sành ăn thế nên Bát Quái Đảng cứ luôn miệng khen ngon.
Hạ Dương đã đỡ buồn hơn, cậu hỏi mọi người: “Theo lịch thì ăn xong chúng ta sẽ tiếp tục đi tham quan nơi đây một chút nữa.
Đến tầm h thì xuống trung tâm thành phố đi dạo, h về khách sạn ngủ, đến sáng mai cả nhóm sẽ khởi hành đi DisneyLand ok không?”
Hứa Tình Miên gật đầu: “Tôi thấy vậy ổn đó, đã đến Nhật thì đương nhiên phải đi chơi cho đã rồi.
Tối nay mọi người đừng ngủ sớm, tôi có đem bài poker, chúng ta chơi overnight đi.”
Tiểu Nhất: “Phải đó đại ca, anh tính kiểu gì mà lại kêu h đi ngủ, có sớm quá không vậy?”
Tiểu Tam: “Em… em còn muốn đi suối nước nóng nữa, nghe bảo trong tiếng Nhật đọc là “onsen”, đi Nhật mà không ngâm suối nước nóng thì lỗ cả chuyến đi rồi.”
Mạc Tồn Văn gật đầu: “Trong khách sạn của chúng ta có suối nước nóng đó, nếu mọi người thích thì cứ đến ngâm.
Hình như mở cửa /.”
Mọi người lại tiếp tục nói chuyện, sự vui vẻ này khiến Hạ Dương ngày càng cảm thấy mình gắn kết hơn với nơi này, cậu chẳng muốn rời xa mọi người chút nào.
Ăn xong, Hạ Dương gọi người lại tính tiền.
Vì cậu chỉ đặt bàn trước thôi chứ chưa thanh toán.
Nhưng khi người phục vụ đến thì chỉ nói là.
“Thưa ngài, bàn của mọi người đã được một vị khách thanh toán tất cả rồi ạ.”
Nghe câu này mọi người đều sửng sốt.
Tiểu Tứ: “Ai lại hào phóng như vậy? Cả đống thức ăn này cũng có rẻ đâu?”
Tiểu Nhị: “Người nào chịu chơi quá vậy? Dám ra oai phủ đầu giành thanh toán với đại ca?”
Tiểu Thất: “Đại ca, có khi nào có ai cảm mến anh nên mới thanh toán cho anh không?”
Hạ Dương ký đầu từng đứa: “Ăn nói tầm bậy!” Sau đó cậu quay sang phục vụ: “Người thanh toán có diện mạo như thế nào vậy? Người đó có nhắn nhủ hay để lại tên gì không?”
Phục vụ cung kính cúi đầu: “Thưa ngài, người đó đã dặn là phải giữ bí mật về diện mạo nên thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ.
Người ấy chỉ nhắn một câu: Tôi nhớ em lắm.” nhưng không nói rõ là nhắn gửi cho ai.”
Nghe xong câu này, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, chỉ có Tề Bạch Ân là âm thầm siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ dần trở nên u ám đến cùng cực, trong đó tràn đầy thù hận.
Kẻ đó đã xuất hiện rồi, kẻ âm hiểm và tàn bạo nhất trong ba tên đó.
Tần Doanh.
Ở một căn phòng khác, người đàn ông nở nụ cười của người chiến thắng, tay cầm điện thoại theo dõi tất cả hình ảnh được truyền đến từ camera ẩn.
Anh vươn tay chạm lên màn hình, khẽ xoa xoa gương mặt mà mình đã thầm thương trộm nhớ, người làm mình thèm khát từ rất lâu về trước.
“Tiểu Ân của anh.”
Anh nỉ non gọi tên hắn, đôi mắt tràn đầy chiếm hữu và dục vọng.
Nhưng anh đã nhìn thấy sự cưng chiều và yêu thương nồng đậm của Tề Bạch Ân dành cho Hạ Dương, trong suốt quá trình ăn hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi cậu.
Điều đó khiến anh vừa ghen tuông lại vừa thêm phần chán ghét cậu.
Ngay lúc đó trợ lý của anh trở lại, trên tay là một xấp tài liệu.
“Thưa ngài, toàn bộ thông tin về người tên Hạ Dương đều ở đây.”
Tần Doanh cầm lấy sau đó phẩy tay ra lệnh cho trợ lý đứng sang một bên.
Anh giở tài liệu ra nhìn sơ qua một lược, chỉ với một cái liếc mắt đã nắm bắt được toàn bộ thông tin của cậu.
Đôi môi mỏng bạc tình khẽ nhếch lên đầy lạnh lùng.
Tần Doanh lấy điện thoại ra, ấn số của ai đó.
“Tôi gửi các cậu một tấm hình, người bên trái bắt lấy nhưng tuyệt đối không được làm bị thương, người bên phải thì đánh cho tàn tật.”
Dứt lời không chờ bên kia trả lời Tần Doanh đã cúp máy.
Trợ lý rất hiểu chuyện, nghe anh nói vậy liền lập tức gửi ảnh cho đầu dây bên kia.
Một tấm ảnh mà Hạ Dương và Tề Bạch Ân chụp chung, trong hình nụ cười cả hai tỏa nắng, rực rỡ thời niên thiếu.
Kế hoạch tiếp theo là xuống trung tâm thành phố đi dạo, nhưng trước đó Hạ Dương cảm thấy bụng dưới của mình nằng nặng, chính vì thế nên cậu mới tách nhóm ra để đi vệ sinh một chút.
Xả xong nỗi buồn, Hạ Dương rửa tay và mặt cho sạch sẽ, nhưng lúc cậu tính đi thì bị một người đàn ông cao to chặn lại.
Anh ta nhìn cậu, tuy miệng nở nụ cười thế nhưng trong đôi mắt ấy chỉ có xăm xoi, dò xét và chán ghét.
“Cậu là Hạ Dương?”
Hạ Dương liền nâng cao đề phòng: “Chẳng phải anh biết rồi nên mới hỏi sao? Còn bày vẻ làm gì?”
Tần Doanh nhếch khóe môi: “Người như cậu thì có gì đáng để em ấy thích?”
Cậu quan sát người đàn ông này, dáng vẻ thiếu đánh nhưng lại vô cùng đẹp trai, đeo chiếc kính mạ vàng có dây, ra vẻ trí thức nhưng thật ra là một người nguy hiểm.
À, cậu đã biết người này là ai rồi..