“Tại sao cậu lại làm như thế, Ân Ân, chẳng phải chúng ta là bạn sao?” Hạ Dương đau khổ rơi nước mắt, không thể tin nhìn Bạch Ân đang đè ở trên người mình: “Sao cậu lại muốn c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p tôi?”
“H.i.ế.p cậu? Cmn cậu bị làm sao vậy? Chúng ta là người yêu, Dương Dương, chính cậu mới là người thay đổi.” Gương mặt Bạch Ân tràn đầy đau khổ, đôi mắt đỏ không còn niềm vui mà thay vào đó là vô vàn cảm xúc đan xen, đau đớn có, thất vọng có, nghi vấn, hoang mang,...
Dạo gần đây Hạ Dương thay đổi, cậu dường như ngày càng thích xa lánh hắn mà đi cặp kè với những người khác hơn.
Hay nói đúng hơn là trở về giống như trước kia.
Chỉ khác một điều là, Hạ Dương của lúc này chỉ xem hắn là bạn.
Cái cảm giác này rất kỳ lạ, cậu thích hắn mà cũng bài xích hắn.
“Ân Ân, sao chúng ta lại trở nên như thế này? Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Tôi không thích vậy đâu, cậu tránh ra đi.”
“Dương Dương…”
“Tránh xa tôi ra!”
Bạch Ân bỗng dưng hụt hẫng, hắn cười chua xót, sau đó đứng lên bỏ ra ngoài: “Được, như cậu mong muốn.”
Ánh sáng ấm áp chiếu rọi vào căn phòng ký túc xá .
Bạch Ân đang ngủ say bỗng bật dậy, trán đổ đầy mồ hôi, thở gấp gáp, hắn vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Giấc mơ này đã xuất hiện hai tuần nay, hầu như đêm nào hắn cũng mơ thấy.
Nếu một giấc mơ chỉ mơ thấy một lần thì còn có thể xem như không có gì, nhưng đằng này tần suất lại quá nhiều khiến Bạch Ân không thể phớt lờ được.
Bạch Ân linh cảm sắp tới sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Tuy nhiên, hiện tại hắn phải dẹp chuyện đó sang một bên để làm chuyện khác.
Bạch Ân rửa mặt thay quần áo, sau đó đi ra bếp nấu bữa sáng cho Hạ Dương.
Hôm nay hắn làm bánh mỳ sandwich trứng cho cậu.
Vì biết Hạ Dương thích uống sữa nên hắn còn đặc biệt chuẩn bị thêm một cốc sữa bò vô cùng thơm ngon, đã được làm ấm.
Xong xuôi tất cả, hắn rời ký túc xá đến trường.
Hiện tại trường THPT Nhất Sinh đã vào học kỳ hai được một tháng.
Trong một tháng này cũng chẳng có chuyện gì đặc sắc xảy ra cả.
Chỉ có một điều…
Bạch Ân mở cửa bước vào lớp học, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, bây giờ chỉ ngồi chờ giáo viên vào thôi.
Chỉ có một chỗ đã trống hơn bốn tháng nay, đó là chỗ của Tiêu Kha.
Rất nhiều người trong lớp không nhớ Tiêu Kha là ai, cứ như bị tẩy não vậy.
Chỉ có hắn và Hạ Dương là nhớ rõ nhất, Bát Quái Đảng, Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên từng tiếp xúc với cậu ta cũng nhớ, nhưng không rõ lắm.
Không thể nào có chuyện một học sinh bình thường đột nhiên biến mất, không đi học hơn bốn tháng mà nhà trường không quan tâm, hay nói đúng hơn là không biết đến.
Đã có lần hắn cùng Hạ Dương lên trên văn phòng giáo viên hỏi về Tiêu Kha nhưng câu trả lời mà họ nhận được khiến cả hai khá shock.
“Tiêu Kha là ai, trong trường mình từng có học sinh nào tên Tiêu Kha sao?”
Hạ Dương và Bạch Ân nhìn nhau, cả hai biết sẽ có chuyện không lành sắp xảy ra.
Hạ Dương ngẫm nghĩ một chút, dường như có những thứ đã lẳn lặn thay đổi mà cậu không biết.
Giống như việc cậu không còn OOC mỗi lần tiếp xúc với Bạch Ân nữa, hay việc cậu thấy nơi này vô cùng quen thuộc mặc dù chỉ mới lần đầu đến Hạ gia.
Còn cả việc Bạch Ân là con trai độc nhất của nhà họ Bạch, vì sao hắn lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Vốn trong nguyên tác hắn rất đáng yêu, đúng chuẩn tiểu mỹ thụ, nhưng Bạch Ân của hiện tại còn mainly hơn cả cậu.
Rất nhiều rất nhiều chuyện nữa, lúc đầu Hạ Dương nghĩ là do cậu xuyên vào dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, nhưng dường như không phải.
Thế giới này lạ lắm… dường như nó đang chống đối lại việc cậu xuyên vào đây.
Mỗi quyển sách đều có ý thức chủ riêng của nó, chẳng lẽ cậu đây là đang bị ý thức chủ bài xích?
Nhưng bài xích xua đuổi kiểu gì mà lại cho cậu vớ được một anh bạn trai cực phẩm thế này? Ý thức chủ tốt tính vậy sao?
Bạch Ân đi đến bàn của bọn họ, hắn đưa đồ ăn cho Hạ Dương.
“Bữa sáng đầy dinh dưỡng, cậu ăn đi cho nóng.”
Hạ Dương cười tủm tỉm nhận lấy bữa sáng.
Mấy hôm nay toàn là Bạch Ân nấu cho cậu ăn, Hạ Dương được nuôi đến béo tốt, sắc mặt hồng hào hẳn lên.
Vốn sức ăn của Hạ Dương cũng không lớn, Bạch Ân biết vậy nên chỉ chuẩn bị cho cậu một phần vừa ăn.
Hạ Dương hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Bạch Ân vốn định nói là ăn rồi, nhưng trước ánh nhìn thẩm vấn của Hạ Dương thì hắn chỉ đành thở dài nói thật: “Tôi chưa ăn.”
“Tôi biết lắm mà.
Sao lại thường xuyên bỏ bữa như vậy? Nấu cho tôi rồi sẵn tiện làm cho cậu một phần cũng được mà!”
Bạch Ân cười cười: “Không sao, tôi thích nhìn cậu ăn.”
Hạ Dương nghe vậy đỏ mặt: “Đừng tưởng nói vậy là tôi sẽ bỏ qua cho cậu.
Lần sau cậu nấu bữa sáng cho tôi, còn tôi nấu cho cậu, được không.”
Thấy Bạch Ân định mở miệng, Hạ Dương đã dành trước: “Không cho từ chối.”
Bạch Ân chỉ đành bất đắc dĩ nhìn cậu, rốt cuộc cũng thỏa hiệp.
“Ừm.”
Hai người vui vẻ nói chuyện nhưng chẳng biết bão táp đang đến rất gần.
Những ngày vui sẽ sớm không còn nữa..