Note: Từ chap này Nấm sẽ đổi xưng hô thành của Bạch Ân và Hạ Dương thành “anh - em” nha.
Khác với những gì Bạch Ân và Hạ Dương tưởng tượng, năm lớp này bọn họ trôi qua rất yên ổn, hoàn toàn không có biến có gì xảy ra.
Vào giữa học kỳ hai năm , Hạ Dương chuyển vào ký túc sớm hơn dự định.
Vì cậu nghĩ lượng kiến thức cuối năm rất quan trọng, không thể để lỡ được, vì thế nên cậu chuyển vào sớm để tiện đường nhờ Bạch Ân dạy mình học.
Dạy học là một chuyện, mà trong lúc dạy học có làm thêm chuyện gì nữa không thì không ai biết, chỉ có bọn họ biết thôi.
Giống như hôm nay…
Hạ Dương đang ngồi làm bài, nhưng cậu không thể nào tập trung được, tức cái mình, Hạ Dương đánh mạnh vào tên biến thái đang hôn hít sờ mò mình.
“Anh có thôi đi không hả? Để cho em học bài đi!”
Tình hình lúc này là Hạ Dương ngồi trên đùi Bạch Ân, phía trước cậu là bàn học sách vở.
Vật thô c.ứ.n.g của hắn không ngừng chọt vào Hạ Dương qua lớp vải, hai tay và miệng Bạch Ân đều không rảnh rỗi, một tay mân mê đầu ngực, một tay thò xuống tuốt cho cậu.
Dường như Bạch Ân bị nghiện mùi hương của Hạ Dương, hắn không ngừng vùi đầu vào cổ cậu l.i.ế.m hôn, cắn mút, lâu lâu lại dời mục tiêu sang hôn môi cậu.
Bạch Ân sao có thể thỏa mãn với việc chạm môi đơn thuần được.
Hắn luồn lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng của cậu.
Hai chiếc lưỡi quấn quýt không rời.
Lúc kết thúc nụ hôn còn kéo ra một sợi chỉ bạc.
Bạch Ân cười nham hiểm: “Anh làm gì em cơ?”
“Anh… thì anh… sờ.”
“Sờ ở đâu? Chỗ này?” Dứt lời, Bạch Ân ấn mạnh vào khu vườn bí ẩn của Hạ Dương, ngón tay thon dài mân mê ở cửa vào khiến cậu ngứa ngáy hết cả người.
Bạch Ân thở ra một hơi thỏa mãn, nhưng cuối cùng cũng vẫn không đút vào.
Bởi hắn tôn trọng người mình yêu, cậu đã muốn tốt nghiệp mới làm vậy thì đợi tốt nghiệp rồi làm.
Mặc dù độ tuổi thật sự của hắn đã qua mười tám từ lâu rồi, nhưng hạ Dương thì vẫn còn nhỏ lắm.
Hạ Dương đang ở trong ký túc xá của Bạch Ân, phòng , đây là ký túc xá dành cho học bá, tất cả đều được miễn phí.
Nếu học bá đồng ý thì có thể kiếm thêm bạn cùng phòng, nhưng người bạn cùng phòng này nếu không nằm trong top thì phải trả một số tiền rất lớn mới được ở đây.
Rất may, tiền luôn luôn không phải là vấn đề đối với Hạ Dương, nhà cậu giàu mà.
Trước kia, lúc chưa xác nhận quan hệ yêu đương với Bạch Ân, cậu đã từng vào đây mấy lần, đa số đều là vào dưới thân phận Hạ Ôn.
Lúc ấy căn phòng này tuy hiện đại đầy đủ, nhưng lại cô đơn, lạnh lẽo và đầy tăm tối.
Từ khi Hạ Dương dọn vào, cậu bắt đầu decor theo tông màu sáng hơn, rèm cửa cũng thay thành màu xanh nước biển.
Trong phòng trang trí nhiều cây xanh, đồ đạc được phân chia gọn gàng ngăn nắp.
Lúc đầu cậu định ngủ ở phòng cho khách, nhưng nhận ra hiện tại cậu và Bạch Ân đã là người yêu rồi, ngoại trừ bước quan trọng nhất thì các bước cần làm cũng đã làm hết rồi, còn gì ngại ngùng với nhau nữa.
Hơn nữa cậu cũng tin rằng Bạch Ân sẽ tôn trọng cậu, hắn sẽ không đâm vào khi chưa có sự đồng ý của cậu.
Hạ Dương đã dọn vào đây được hai tuần rồi, mọi thứ đều rất tiện lợi.
Chỉ có một điều duy nhất là nhu cầu của Bạch Ân quá cao, hắn thường xuyên ừm… d xồm cậu, sờ mó sờ mó lung tung, cứ thích sờ là sờ, không kể không gian hay thời gian.
Khoảng thời gian đầu Hạ Dương ngại vô cùng, nhưng rồi cũng thành quen, nhất là khi cậu nhớ lại kỳ nghỉ đông lúc hắn ở rể nhà cậu, Hạ Dương đã bị Bạch Ân sờ không biết bao nhiêu lần, vậy thì bây giờ có gì mà phải ngại nữa.
Hơn nữa… ở cùng với Bạch Ân, Hạ Dương trở thành hoàng đế được cung phụng tuyệt đối.
Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng trưa chiều tối, học tập… đều có người trợ giúp.
Riết rồi Hạ Dương cảm thấy đây là kế sách của Bạch Ân, hắn làm như vậy để cậu không thể rời bỏ hắn được nữa, tất cả mọi thứ đều phải phụ thuộc vào hắn.
Thật ra thì Hạ Dương nghĩ không sai, Bạch Ân quả thật có ý này, hắn muốn làm cho cậu quen với sự chăm sóc của hắn, sau này không thể rời bỏ hắn được nữa, cũng không thể sống thiếu hắn.
Lúc này đây hắn đang nhìn Hạ Dương ngủ say, đôi mắt đỏ vốn âm trầm lạnh lẽo nay lại lộ ra vẻ si mê đắm say.
“Dương Dương, Dương Dương của anh.” Bạch Ân đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Em là của anh.
Dương Dương, ánh sáng cứu rỗi cuộc đời anh.
Anh yêu em.”
Hắn trao cho cậu một nụ hôn môi sâu, càng ngày càng đắm chìm khiến hắn không thể nào dứt ra được.
Cho đến khi Hạ Dương vì khó thở mà “ưm” lên một tiếng, cậu trở mình, quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này Bạch Ân mới luyến tiếc mà buông tha cho cậu.
Hắn ôm thật chặt Hạ Dương vào lòng tựa như ôm báu vật quý giá, khẽ thì thầm: “Ngủ ngon, Dương Dương của anh.”.