10
Thịnh Duật Xuyên lưu loát đeo bao tay, dùng miệng ngậm miếng dán bảo hộ dán chặt vào cổ tay.
Sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, quay về chỗ tôi, nửa quỳ xuống ở trên đài.
Tôi đứng lên, vừa vặn ngang tầm mắt anh.
Cánh tay anh tùy ý đặt lên dây thừng: "Đàn chị, giúp tôi với."
Trong tiếng nói từ tính kẹp theo mập mờ vô hình.
Đây dường như là lần đầu tiên tôi nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Lông mi Thịnh Duật Xuyên rất dài, ánh mắt rất đẹp, khi nhìn thẳng vào người khác tựa như sinh ra vô vàn móc câu, làm cho người ta có chút tâm viên ý mã.
Hô hấp tôi căng thẳng, ánh mắt rối loạn: "Giúp, giúp cái gì?"
Lúc nghe thấy lời này, vậy mà tôi não bổ ra một ít hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.
Thật là tội lỗi.
"Tháo khuyên tai xuống." Anh thản nhiên giơ tay lên: “Tôi có hơi không tiện tay á?"
Tôi cũng không có lý do gì để từ chối yêu cầu của Thịnh Duật Xuyên.
Nhìn kỹ, chỉ thấy tai trái của anh đeo một cái khuyên tai.
Là kiểu kim cương màu bạc cực đơn giản, thoạt nhìn có hơi cũ.
Tôi nín thở cẩn thận tháo nó ra cho anh.
Sau khi xong, nghiêng đầu đã nhìn thấy khóe miệng người nào đó gần như không giấu được ý cười.
[Cứu mạng! Tại sao Nhiên Nhiên lại đáng yêu vậy chứ! 】
Tôi thực sự bị sắc đẹp dụ dỗ tới ngu người rồi!
Đánh quyền anh thì liên quan cái búa gì tới khuyên tai chứ!
Thịnh Duật Xuyên rời đi lâu rồi nhưng tôi còn ngơ ngác tại chỗ.
Bông tai dính vào nhiệt độ cơ thể không thuộc về mình, dần dần nóng lên trong lòng bàn tay tôi.
11
Thịnh Duật Xuyên trên đài tựa như biến thành một người khác, ánh mắt kiên nghị, khí thế sắc bén.
Cảm giác rất khác lúc chơi bóng, nó mang theo một chút hoang dã khó thuần hóa.
"Đàn chị Hạ Nhiên." Có một người đàn ông lạ gọi tôi.
Tôi chớp chớp mắt: "Cậu là?".
Cậu đàn em gãi gãi ót, có chút thẹn thùng: "Chị quên rồi sao, hồi khai giảng học kỳ trước chị đã chỉ đường cho em, em tỏ tình với chị trên cfs nữa á."
Lúc này tôi mới nhớ tới, cảm khái mình quả thật hay quên: "À à à, chào cậu nha."
"Đàn chị, em có thể thêm phương thức liên lạc với chị không?"
Tôi gật đầu lấy điện thoại di động ra.
Sau khi đàn em rời đi, tôi tiếp tục quan sát quyền Anh.
Ngay cả người ngoài nghề như tôi cũng phát hiện, từ lúc mới bắt đầu Thịnh Duật Xuyên đã có chút thất thần lúc đánh nhau.
Hơn nữa liên tục nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng.
Mãi đến khi Thịnh Duật Xuyên đánh xong, ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi vẫn không thể nhớ nổi kiếp sống học sinh có hạn của mình đã có giao điểm gì với anh.
Vì vậy, khi tôi trả lại bông tai cho anh, tôi chủ động hỏi: "Ừm chuyện là, trí nhớ của tôi có thể không tốt lắm, có phải cậu…."
Nuốt nước miếng, "Có phải cậu đã quen tôi từ trước rồi không?"
Động tác của Thịnh Duật Xuyên dừng lại, không biết vì đeo khuyên tai hay là nguyên nhân khác, mà vành tai lại có một chút ửng đỏ.
Anh buồn bực nói: "Quả nhiên chị không nhớ em.”
[Nhưng nhiều năm như vậy, anh chưa từng quên em.]
Sau khi nghe được những gì anh nói trong lòng, tôi hoảng loạn, đồng tử run lên.
Nghe những gì anh nói mà xem!
Sao lại làm cho tôi cảm thấy như mình là tra nữ phụ lòng nam sinh ngây thơ vậy chứ!
Tôi có bị mất trí nhớ không? Hay là bị người ngoài hành tinh nhập vào rồi?
Có lẽ là thấy vẻ mặt tôi mê mang, cuối cùng Thịnh Duật Xuyên cũng tốt bụng đưa ra một chút gợi ý.
"Trung học cơ sở, kỳ nghỉ hè, Tiểu Xuyên."
Tôi trợn tròn mắt, miệng dần dần mở ra thành hình chữ 0.
Có nằm mơ tôi không thể nào ngờ tới việc nam sinh lạnh lùng mang theo khí phách của trùm trường trước mặt này, lại là bé trai có dáng người gầy gò, mang kính gọng đen, luôn im lặng trầm mặc cúi đầu năm đó được.
Quan trọng nhất chính là, trước kia cậu không phải tên là Thịnh Duật Xuyên.
“Cậu là Tiểu Xuyên? Nhưng không phải cậu họ Giang...... sao?"
"Năm đó ba mẹ em ly hôn, sau đó em đã theo họ mẹ."
Anh đã đưa ra một lời giải thích.
"Thế thì tốt quá, vậy dì................”
Tôi còn không kịp vui dùm anh, đã nghe anh nói: "Mẹ em đã qua đời vào năm em học lớp 11."
"Tôi… xin lỗi."
"Không sao, cũng qua hết rồi."
Nam sinh trước mặt còn đang cười nhạt, nhưng trong mắt rõ ràng đều là sương mù mênh mông ưu thương.
Hình ảnh của Thịnh Duật Xuyên trong lòng tôi đột nhiên mâu thuẫn rồi rạn nứt.
Thịnh Duật Xuyên, người mà tôi nghe được từ trường phổ thông đến đại học, không phải là một người tốt theo nhiều nghĩa khác nhau. Nhưng Tiểu Xuyên mà tôi từng quen, là một đứa trẻ tốt bụng, hiếu thảo và dịu dàng.
Bởi vì tôi biết những bất hạnh và những gì đã xảy ra trong quá khứ với anh.
So với lời đồn, tôi tin tưởng vào những gì tôi thấy bằng mắt. Còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng Thịnh Duật Xuyên đã đổi đề tài. ‘
Anh dịu dàng hỏi tôi:
"Nếu rảnh rỗi, chị có muốn cùng em đi thăm bà ngoại không?"
"Nếu bà ngoài nhìn thấy chị, nhất định sẽ rất vui vẻ."
12
Tối đó, tôi đã có một giấc mơ.
Giấc mơ về mùa hè oi bức của lớp chín.
Sau giờ học, lúc tôi hoàn thành bài tập của mình ở trường, thời gian đã đến hoàng hôn.
Khuôn viên trường trống trơn chỉ còn lại vài tốp năm tốp ba học sinh đang trực nhật.
Lúc xuống lầu đi ngang qua lớp nhỏ hơn, tôi nghe thấy trong nhà WC nam truyền đến một loạt tiếng động không nhỏ, còn xen lẫn tiếng rên rỉ thống khổ.
Tôi muốn chạy, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã trốn ở góc tường nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy mấy học sinh nam lưu manh đang túm tụm lại, vẻ mặt không che dấu ác ý.
Học sinh nam dưới chân bọn họ bất lực dùng thân thể che cặp. Đồng phục học sinh đã dính đầy vết bẩn, kính cũng nghiêng nghiêng, gần như rơi ra khỏi sống mũi.
“Này! Mấy người các cậu, dừng tay!"
Học sinh nam cao lớn đứng ở phía trước nghe tiếng quay đầu nhìn về phía tôi:
"Mày là ai vậy? Dám xen vào chuyện của ông đây, cút mau!"
Nhìn dáng người cao hơn tôi một cái đầu, trong lòng tôi e ngại, lại giả bộ trấn định:
"Cậu cậu cậu, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ba tôi là hiệu trưởng!"
Nói xong làm bộ như lấy điện thoại di động trong túi xách.
"Tốt nhất mấy cậu đừng có chạy đó, tôi sẽ lập tức gọi cho ba tôi!"
Có lẽ là giọng nói của tôi đủ lớn, bọn họ bị khí thế của tôi làm cho hoảng sợ, nhỏ giọng nói thầm vài câu lập tức rút lui.
Lưng tôi đã đổ mồ hôi lạnh từ lâu.
Khi họ đi xa, đôi chân của tôi mềm nhũn, vịn vào bức tường. Học sinh nam bị bắt nạt kia bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng đi tới, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn tôi:
"Cám ơn chị ạ."
Trong lòng tôi sợ hãi thở phào nhẹ nhõm: "Này, em tên là gì?"
"Giang Duật Xuyên. " Cậu ấy ngoan ngoãn trả lời.
"Gọi em là Tiểu Xuyên là được."
Tôi thấy cậu ấy đáng thương, lo rằng đám học sinh xấu sẽ quay trở lại tìm cậu ấy gây rắc rối.
"Tiểu Xuyên đúng không, nhà cậu ở đâu? Chị sẽ đưa em về.”
"Em..." Tiểu Xuyên ấp úng thật lâu.
Vốn tưởng rằng cậu ấy sợ ba mẹ sẽ lo khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu.
Sau này tôi mới biết được, thì ra khoảng thời gian đó ba mẹ Tiểu Xuyên cãi nhau đòi ly hôn, nên cậu ấy đã không có nhà.
Sau nhiều lần tan học, tôi luôn không tự giác nhìn vào nhà WC nam kia.
Gần thi trung học, kỷ luật trường học được siết chặt.
Trong khoảng thời gian đó, tôi không còn thấy Tiểu Xuyên bị bắt nạt nữa.
Sau khi kết thúc kỳ thi trung học, không biết từ đâu Tiểu Xuyên lại có được số điện thoại nhà tôi, cậu ấy liên lạc với tôi, muốn mời tôi đến nhà bà ngoại của mình để chơi.
Thiếu nam thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, chính là tuổi hoạt bát thích chơi.
Bà ngoại của Tiểu Xuyên sống trong ngôi nhà cũ chưa bị phá hủy di dời ở nông thôn, là một ngôi nhà nhỏ được xây từ những bức tường đá, còn có có sườn đồi và một dòng suối.
Tôi đã có một kỳ nghỉ hè đáng nhớ với cậu ấy.
Sau khi khai giảng, tôi bắt đầu học phổ thông, cũng chuyển từ ngoại trú sang nội trú.
Toàn tâm toàn ý học tập, cũng dần dần mất liên lạc với Tiểu Xuyên.
Cho đến khi cơ duyên trùng hợp, bọn tôi lại học cùng một trường đại học.
13
Tôi và Thịnh Duật Xuyên hẹn cuối tuần này đi thăm bà ngoại của anh ấy.
Lúc chờ anh ở dưới lầu ký túc xá, đụng phải Hứa Trạm đã lâu không gặp.
Sau khi nhìn rõ Hứa Trạm là loại người nào, tôi cũng không muốn để ý anh ta.
Ai ngờ Hứa Trạm tự chủ động đi tới.
"Hạ Nhiên, vì sao em đột nhiên rút khỏi câu lạc bộ? Còn… chặn anh, là vì anh đã tạo áp lực quá lớn cho em sao?"
“.....”
"Xin lỗi, nếu không chúng ta cứ bắt đầu từ tình bạn trước đi, tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng."
Nghe thấy lời này, tôi tức giận cực kỳ, không thể nhịn được nữa:
"Hứa Trạm, anh đang định nuôi cá hả? Chân trước vừa mới tiễn nữ sinh trở về ký túc xá, chân sau còn có mặt mũi tới tìm tôi?"
"Hạ Nhiên, em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường."
Tôi lười nghe anh ta giải thích, lập tức hỏi thẳng anh ta:
"Ảnh trên cfs tỏ tình là do anh chụp, đúng không?"
Anh ta trầm mặc một chút, cũng không phủ nhận:
"Thịnh Duật Xuyên nói với em à?"
Tôi hét lên: "Chuyện này có quan trọng không?"
Giờ này, dưới lầu ký túc xá có người tới người đi, tỷ lệ quay đầu lại cực cao.
Hứa Trạm muốn giữ mặt mũi, đẩy kính xuống: "Hạ Nhiên, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."
"Chúng ta không có gì để nói cả."
Tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa, xoay người muốn đi.
Ai ngờ cổ tay bị bắt.
Tôi giãy giụa nhưng không thể phản kháng, thật sự đánh giá thấp sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành rồi.
"Hứa Trạm, anh buông ra mau!"
Giọng nói Hứa Trạm cũng có chút kích động: "Hạ Nhiên, cho anh một cơ hội giải thích đi!"
Trong lúc giằng co, một cánh tay chắn ngang giữa chúng tôi.
"Chị ấy bảo mày buông ra, không nghe thấy hả?"
Thịnh Duật Xuyên một tay giữ chặt bả vai Hứa Trạm, cánh tay nổi cả gân xanh, hiển nhiên dùng lực rất mạnh.
Hứa Trạm tự biết mình không phải là đối thủ của Thịnh Duật Xuyên, sắc mặt tái nhợt buông tôi ra.
Trước khi đi không quên nói chuyện nhanh miệng: "Hạ Nhiên, lúc trước chơi trò đưa thư tình em không tình nguyện biết bao, giờ từ diễn thành thật rồi hả?"
14
Trên đường về quê, Thịnh Duật Xuyên đá đá ầm ầm.
"Thịnh Duật Xuyên, cậu làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Nói xong anh không đá đá nữa, quay đầu bắt đầu túm lấy lá cây bụi rậm.
Tôi: “...”
[Không vui.]
[Thì ra chọn mình làm đối tượng đại mạo hiểm cũng là do người khác chỉ định.]
[Nhiên Nhiên, tại sao đi đâu cũng có nhiều người thích em như vậy chứ?]
[Em nói cho anh biết đi, làm thế nào anh có thể bắt kịp với bước chân của em để em có thể nhìn anh nhiều hơn một chút?]
Nghe xong tiếng lòng của anh, tôi càng không thể mở miệng.
Không nói gì trên đường đi.
Bất tri bất giác đã đến đích, một tiếng "Tiểu Xuyên" phá vỡ sự im lặng giữa bọn tôi.
Bà cụ mặc áo sơ mi hoa chào đón chúng tôi ở cổng sân. Nhìn thấy tôi, bà ngoại nhiệt tình ôm chầm tới:
"Là Nhiên Nhiên đó à? Nhiều năm không gặp, đã biến thành cô gái trưởng thành rồi, Tiểu Xuyên cứ hay nhắc tới con mãi."
Thịnh Duật Xuyên có chút ngượng ngùng: "Bà ngoại..."
"Bà ngoại nói không đúng sao?"
Bà ngoại giả vờ trách móc, quay đầu nói với tôi: "Nhiên Nhiên bà nói con nghe nè, đến giờ Tiểu Xuyên vẫn còn để ảnh hai đứa chụp cùng nhau trong phòng, nó thật sự thích con lắm đấy."
"Bà ngoại!".
Sắc mặt Thịnh Duật Xuyên đỏ bừng, liếc mắt nhìn tôi một cái lại vội vàng thu hồi tầm mắt.
Nói không lưu loát.
"Chị chị chị, chị đừng hiểu lầm, ý bà ngoại không phải vậy đâu..."
Anh nói xong lại dừng lại.
[Phải, anh thích em, nhưng anh... Không xứng với em.]
Bề ngoài, tôi vẫn cười với bà ngoại. Nhưng nghe tiếng lòng của Thịnh Duật Xuyên, trong lòng tôi không cười nổi.
15
Bà rất vui, đuổi chúng tôi ra khỏi nhà bếp, đòi nấu cho chúng tôi một bữa.
Nhân lúc này, Thịnh Duật Xuyên dẫn tôi vào phòng tham quan.
Từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thấy một số hình ảnh cũ bị mất màu trên tủ. Khuôn mặt của chàng trai và cô gái tràn ngập nụ cười ngây thơ, đối diện với máy ảnh.
"Ảnh chụp đã cũ rồi." Tôi vuốt ve khung ảnh, hỏi anh:
"Rõ ràng học cùng một trường phổ thông, sao lại không đến tìm tôi?".
Ánh mắt anh trống rỗng, tự giễu nở nụ cười:
"Em tưởng chị không muốn có quan hệ với người như em."
"Người như cậu?"
Tôi quay lại và ngẩng đầu lên hỏi anh:
"Người như cậu là người thế nào?"
"Bạo lực, tính tình kém, một lời không hợp lập tức đánh người, tóm lại, là loại người vừa gặp được có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa."
Anh nói quá bình tĩnh, giống như một robot bị tước đi cảm xúc.
Tôi hỏi ngược lại anh: "Vậy cậu có phải thế thật không?"
Anh bình tĩnh nhìn tôi, môi mở rồi đóng, dường như việc giải thích là một chuyện xa lạ lại khó hiểu đối với anh.
Tôi cười tươi sáng với anh: "Được rồi, không chọc cậu nữa, chị biết cậu không phải vậy."
Ánh mắt Thịnh Duật Xuyên trầm xuống, đột nhiên nghiêng người nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo, ôm tôi vào lòng.
"Hạ Nhiên..."
Lướt qua bờ vai rộng lớn của anh, tôi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Thịnh Duật Xuyên và mẹ anh trên tường. Người cha cặn bã ham mê cờ bạc đến mức làm lụi bại gia sản, vứt bỏ vợ con. Không có nguồn tài chính, mẹ bị bệnh nặng, bà ngoại già.
Tiền khám bệnh, tiền đọc sách.
Gánh nặng của cuộc sống đè nặng lên thiếu niên này quá sớm, không biết đằng sau có bao nhiêu người bình thường không thể vượt qua những khó khăn này.
Tôi vỗ về phía sau lưng anh và nhẹ nhàng an ủi anh:
"Cậu không cần nói gì cả, nếu như hồi ức quá mức đau khổ thì không nên miễn cưỡng chính mình, chờ ngày nào đó đã buông bỏ hết, cậu lại nói với chị cũng được."
"Cậu rất tốt, không được tự hoài nghi phủ định bản thân nữa, Tiểu Xuyên chị cũng biết cậu không phải người như vậy."
Nhân tiện, tôi nói thêm:
"Chị thừa nhận rằng trò đại mạo hiểm đó không phải là ý định của chị, nhưng cậu không cần phải buồn, chúng ta ở cùng một ngôi trường, sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ gặp nhau."
Dường như Thịnh Duật Xuyên muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ ôm chặt lấy tôi hơn, "Ừm" một tiếng.
Ngay cả tiếng lòng cũng là cực kỳ yên tĩnh.
16
Tôi đang ăn cơm nhà do bà ngoại nấu, đột nhiên nhận được tin nhắn của Hầu Chí gửi cho tôi.
"Đàn chị, có phải chị ở cùng một chỗ với anh Xuyên không?Trường học có chuyện rồi...".
Nhìn một chuỗi văn bản dài phía sau, sắc mặt tôi ngưng trọng lại.
Sau bữa ăn, tôi tìm một lý do để trở lại trường học, để Thịnh Duật Xuyên ở lại với bà ngoại lâu hơn.
Không biết Hầu Chí đã chờ bao lâu ở cổng trường, nhìn thấy tôi, chạy như bay tới.
"Đàn chị, việc này em không dám nói với anh Xuyên, đành phải tìm chị, chị nhất định phải giúp anh Xuyên đó!"
Vừa dứt lời, đài phát thanh trong khuôn viên trường lại bắt đầu một vòng phát sóng mới.
"Các bạn học sinh, hôm nay tôi sẽ vạch trần đủ loại hành vi xấu xa của sinh viên năm nhất trường chúng ta cho mọi người biết."
"Chắc mọi người cũng đã nghe nói qua chuyện đánh người ở trường trung học của cậu ta, em họ tôi là người bị hại, có khổ mà không kể nên lời, bị uy hiếp chỉ có thể tự chuyển trường..."
"Thịnh Duật Xuyên lại mang loại không khí không lành mạnh này vào đại học A, lấy danh nghĩa tổ chức câu lạc bộ công khai chiêu mộ đàn em.......... Sinh viên như vậy không xứng đáng ở lại đại học A của chúng ta!"
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, tôi nhíu mày sâu hơn: "Hứa Trạm.".
Hầu Chí gấp đến độ dậm chân: "Đàn chị, chị đừng có tin mấy lời nhảm nhí của anh ta…”
"Năm đó mẹ của anh Xuyên bị bệnh, cần một khoản tiền lớn, anh Xuyên đã đi vào quán quyền Anh của đám nhà giàu làm đồ chơi của bọn chúng."
"Trước đó gã Hứa Tấn kia đã đỏ mắt ghen tị với anh Xuyên, tìm cơ hội hạ mê dược muốn dạy dỗ anh ấy, kết quả hại anh Xuyên không gặp được mẹ mình lần cuối."
"Sau đó tuy rằng anh Xuyên có đánh nó, nhưng Hứa Tấn ra tay trước, hoàn toàn không chiếm lý, cuối cùng không muốn gây ra chuyện lớn mới tự chuyển trường."
Thấy tôi không nói gì, Hầu Chí lại nói:
"Anh Xuyên, anh ấy không phải như mọi người tưởng tượng...... Lúc ở phổ thông em từng bị bắt nạt trong trường học, là anh Xuyên cứu em."
"Anh Xuyên từng nói, thành lập câu lạc bộ võ thuật này, vì muốn có thêm nhiều người có một trái tim mạnh mẽ và kiên định."
"Bởi vì có ai đó nói với anh rằng, dù cho tương lai ở đâu, chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mới có tư cách che ô cho người khác."
Không đợi Hầu Chí nói xong, tôi đã ngăn cậu ấy lại: "Hầu Chí, cậu không cần phải nói nữa đâu, chuyện này cứ giao lại cho tôi."
"Đàn chị" Hầu Chí rươm rớm nước mắt: "Cảm ơn chị!".
Tôi tin Thịnh Duật Xuyên. Bởi vì đó là những gì tôi đã nói với anh.
17
Hứa Trạm lại ngang nhiên sử dụng đài phát thanh toàn trường. Khi tôi đến cổng đài phát thanh, nhiều thành viên đã đến.
Cửa phòng thu bị khóa.
Xem ra Hứa Trạm quyết tâm kéo Thịnh Anh Xuyên xuống nước.
"Chìa khóa dự phòng!"
Tôi vội vàng hỏi mọi người: "Chìa khóa dự phòng ở đâu?"
Một em gái khóa dưới có quan hệ tốt với tôi tiến lên ngăn cản tôi: "Đàn chị, việc này ảnh hưởng không tốt, hay là đừng xen vào."
Tôi lạnh lùng nói:
“Đưa chìa khóa cho tôi, hậu quả tôi sẽ gánh chịu! Hứa Trạm điên rồi, chẳng lẽ các người cũng phải trơ mắt nhìn Hứa Trạm phát điên ở chỗ này?".
Cuối cùng ai đó đã đưa chìa khóa phòng thu cho tôi.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy Hứa Trạm chĩa tay, ngồi trên ghế đưa lưng về phía tôi. Màn hình điện thoại di động của anh ta sáng lên, ghi âm lặp đi lặp lại nội dung đó. Tôi đã lấy điện thoại và bấm bản ghi âm.
"Hứa Trạm, anh có biết vu khống thì phải trả giá đắt hay không!"
Hứa Trạm thấy tôi, đưa tay muốn tắt công tắc phát sóng, bị tôi đè chặt lại.
“Tắt cái gì! Không bằng để mọi người đều nghe một chút!"
"Thịnh Duật Xuyên thì làm sao? Anh chỉ dựa vào vài ba câu đã muốn kết án người ta."
"Hay là tìm em họ của anh tới hỏi một chút, năm đó cậu ta đã làm gì Thịnh Duật Xuyên, để cho toàn trường cùng nhau bình luận!"
"Ảnh BVS treo trên cfs thì làm sao?"
"Không phải anh muốn dùng chuyện này để tóm được tôi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không hề xấu hổ chút nào, một cô gái như tôi cần dùng BVS thì đã làm sao vậy!"
Cuối cùng Hứa Trạm cũng lộ ra vẻ mặt xấu xí.
"Hạ Nhiên, cô có thiên vị Thịnh Duật Xuyên thì cũng đừng quá đáng vậy chứ? Không biết còn tưởng rằng cô đã nhận được chỗ tốt gì từ cậu ta, hoặc là hai người đã sớm ngủ."
Tôi đã cho anh ta một cái tát.
"Quả nhiên người xấu xa, tất cả thứ trong đầu đều là không sạch sẽ!"
"Hơn nữa, dù tôi có thích Thịnh Duật Xuyên thì cũng không tới lượt anh quản! Cậu ấy làm người ngay thẳng, đẹp trai lại có cơ bụng! Không giống như anh, chỉ biết bày mưu tính kế ở sau lưng người khác!"
Ngụy Tử Mạn nghe tiếng vọt vào còn muốn bảo vệ anh ta. Tôi hận thiết không thành thép: "Ngụy Tử Mạn cô tỉnh táo chút cho tôi! Loại cặn bã như Hứa Trạm, vừa trêu chọc tôi, vừa mập mờ với các nữ sinh khác, cũng chỉ có cô bị anh ta lừa xoay vòng vòng!"
Ngụy Tử Mạn nói: "Hạ Nhiên, cô đừng nói bậy!"
Tôi chỉ vào Hứa Trạm: "Cô xem bây giờ anh ta có dám lấy lịch sử trò chuyện di động ra cho cô xem không!"
Tất nhiên tôi nói trước mặt nhiều người như vậy, Ngụy Tử Mạn không khỏi có chút dao động, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hứa Trạm.
"Mạn Mạn, anh..."Ánh mắt tránh né của Hứa Trạm đã nói rõ đáp án.
“Cặn bã!."
Ngụy Tử Mạn cũng cho Hứa Trạm một cái tát.
Con người phải học hỏi khi lớn lên, bao gồm cả học cách ngụy trang.
Xã hội hóa đã giảm bớt tình trạng bắt nạt bằng đấm đá, thủ phạm tự gói ghém hành vi lại dùng bạo lực bằng lời nói, ngược lại điều đó còn khủng khiếp hơn. Mà phần lớn mọi người đều băn khoăn nhiều thứ, lá gan cũng càng trở nên nhỏ hơn, chỉ cần chuyện không liên quan đến mình.
May mắn thay, có những người sẵn sàng đứng ra. Bởi vì tôi chủ động, lại có mấy nữ sinh lần lượt tiến vào, lấy dũng khí nói ra mình cũng từng bị Hứa Trạm quấy rối giống như tôi.
Lời nói của Hứa Trạm mất đi sức thuyết phục, người bình thường cũng sẽ không tin những lời vu khống của anh ta về Thịnh Duật Xuyên. Danh tiếng của anh ta hoàn toàn bị chính anh ta làm hỏng.
18
Chờ Thịnh Duật Xuyên trở về trường học, tình hình chiến đấu bên chúng tôi cơ bản đã kết thúc.
Hầu Chí vây xem toàn bộ quá trình đã miêu tả toàn bộ quá trình một cách sinh động với anh.
Cuối cùng giơ ngón tay cái lên, tổng kết một câu: "Chị dâu trâu bò quá!"
"Đừng nói bậy!"
Thịnh Anh Xuyên nói.
"Không phải chứ anh, anh vẫn chưa tỏ tình hả?" Hầu Chí bị Thịnh Duật Xuyên đuổi ra ngoài, trước khi đi không quên nói:
"Chị dâu hẹn gặp lại!"
Chớp mắt chỉ còn lại hai người bọn tôi. Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới ý thức được trước đó mình đã nói gì. Có lẽ tôi đã... Tỏ tình với Thịnh Duật Xuyên ở trước mặt toàn trường!
Không khí xung quanh đột nhiên héo mòn, tim tôi đập nhanh hơn, không dám nhìn vào mắt Thịnh Duật Xuyên.
"Cậu, sao cậu về nhanh thế?"
"Em nhìn thấy trên csf có người đăng bài, nói chị đang...... bảo vệ chồng.".
Tôi kinh ngạc: "Thì ra cậu vẫn còn theo dõi nó hả?"
Lại nghe thấy tiếng lòng Thịnh Duật Xuyên
[Cô ấy không phủ nhận à?]
Tôi vội vàng chuyển đề tài: "Khụ khụ, Thịnh Duật Xuyên, chị đã nghĩ ra chủ đề cho hoạt động công ích của bọn mình rồi."
"Nói thử xem."
"Chủ đề phòng thân tự vệ, được không?"
Tôi cảm hứng lên, thao thao bất tuyệt: "Chúng ta có thể đến trường tiểu học và trung học tiến hành tuyên truyền, một mặt tăng cường ý thức chống bạ.o lự.c học đường, mặt khác cũng dạy mọi người một ít thủ đoạn phòng thân cơ bản để nâng cao năng lực chống bắt nạt của mọi người...",
Thịnh Duật Xuyên nhìn thẳng vào tôi.
[Cô ấy thật tốt, không hổ là Nhiên Nhiên mà mình thích!]
Lại đánh lén!
Tôi lấy tay che má, cảm thấy mình sắp bốc khói.
Một bàn tay đặt trên lưng tôi, từ từ thắt chặt.
[ Thình thịch ——]
Thịnh Duật Xuyên cúi đầu, cổ họng lăn qua hai cái: "Hạ Nhiên, giờ em có thể giải thích một chút về những lời em đã nói trên đài phát thanh không?"
[ Thình thịch ——]
Tiếng tim đập dồn dập của Thịnh Duật Xuyên truyền tới.
Anh đang lo lắng, rất lo lắng.
Tôi thở ra, nhìn thẳng vào anh, không né tránh tầm nhìn của anh nữa.
"Ý của em là, danh dự của anh, em dùng bản thân mình để bồi thường cho anh, anh thấy thế nào?"
Không đợi được câu trả lời, tôi nghĩ rằng do mình ám chỉ không đủ rõ ràng.
"Thịnh Duật Xuyên, chúng ta hãy ở.........".
Những lời còn lại, đã bị nuốt chửng bởi một nụ hôn bất ngờ. Đây là câu trả lời của anh dành cho tôi.
Hoàn chính truyện_