1
Nếu như phải sử dụng một màu sắc để miêu tả cuộc sống trung học cơ sở của mình.
Giang Duật Xuyên cảm thấy, đó nhất định là màu xám.
Ban đêm, ba thường không về nhà, thỉnh thoảng uống say sẽ đánh đập mẹ anh.
Những ngày như vậy kéo dài cho đến năm lớp 7. Kéo dài đến khi ba nghiện cờ bạc, tiêu xài hết tiền tiết kiệm trong nhà. Cuối cùng mẹ không thể chịu đựng được nữa, bà quyết định ly hôn.
Khoảng thời gian đó, mỗi ngày khi tan học, Giang Duật Xuyên đều phải đối mặt với câu hỏi “muốn sống với ai” của ba mẹ. Không ai quan tâm liệu anh có đói hay không. Anh chỉ có thể vừa lén rơi nước mắt vừa nấu cơm, an ủi bản thân rằng mình chỉ bị hơi khói làm cay mắt. Chính điều đó cũng khiến anh càng ngày càng trở nên im lặng, ít nói, suốt ngày cau có. Chẳng mấy chốc, anh trở thành mục tiêu của những học sinh nam lớp 12. Chúng lấy việc bắt nạt anh làm niềm vui. Nắm đ. ấ.m đ.ậ.p vào người anh như mưa, lúc ấy anh đã nghĩ, nếu như mình cứ ch.ế.t đi như vậy, ba mẹ có thể ngừng cãi nhau, mọi thứ có trở lại như ban đầu hay không.
Lần đầu thấy Hạ Nhiên, cô như tia sáng đầu tiên chiếu vào cuộc đời u ám của anh. Anh còn nhớ rõ ngày đó, cô tựa như thiên thần giáng thế chỉ có thể xuất hiện trong phim điện ảnh, đuổi tất cả kẻ xấu ức hiếp anh.
Thật lâu sau đó, đám học sinh nam kia không dám gây rối với anh nữa.
Buổi chiều sau khi kết thúc kỳ thi trung học cơ sở, anh ôm hoa mà mình tự tay hái, một mực chờ bên ngoài cổng trường. Chờ thấy Hạ Nhiên đi ra khỏi phòng thi, cô vừa cười vừa bàn bạc việc đi đâu chơi với bạn học nhỏ bên cạnh.
Trong đám đông, cô giống như một viên ngọc lấp lánh.
Nhưng anh lùi bước.
Một hạt bụi như anh không nên làm phiền cô. Nhưng anh đã hối hận rất nhanh. Vì vậy, đi đến văn phòng giáo viên để mượn toàn bộ danh bạ học sinh lớp 12. Vì không biết lớp học của cô nên anh đã lật từng trang một, để tìm kiếm.
XiaRan。 Hạ Nhiên.
Hóa ra tên cô ấy có hai chữ. Thật trùng hợp, hai số cuối trong số điện thoại nhà Hạ Nhiên bị dính nước, trở nên mơ hồ không rõ.
Anh cẩn thận sao chép chuỗi số trên tay, từng số một.
Vì không giỏi nói chuyện, anh bị người ta mắng có bệnh vô số lần, cũng nói xin lỗi vô số lần, cuối cùng…
"Alo, xin hỏi tìm ai vậy?"
Nghe được giọng nữ thanh thúy kia, trong nháy mắt Giang Duật Xuyên lại có chút muốn khóc.
2
Hạ Nhiên cực kỳ sảng khoái đồng ý lời mời đến nhà bà ngoại chơi.
Trong kỳ nghỉ hè đó, anh đã quên nỗi đau của mình và có được một khoảnh khắc vui vẻ trong một thời gian ngắn.
Hạ Nhiên sẽ khen bà ngoại nấu đồ ăn ngon, sẽ dẫn anh ra suối để bắt cá, sẽ lén lút mang theo máy ảnh trong nhà, khi chụp ảnh, sẽ nói với anh:
"Tiểu Xuyên, cười lên nào."
Có lúc Giang Duật Xuyên sẽ hâm mộ Hạ Nhiên, hâm mộ sự thẳng thắn của cô, hâm mộ tất cả mọi người đều thích cô.
Lên lớp 12, sau khi học xong, anh bắt đầu theo một ông thầy hàng xóm lớn tuổi để học quyền anh.
Bởi vì Hạ Nhiên từng nói: "Tiểu Xuyên, sau khi chị lên phổ thông sẽ không còn ai bảo vệ em nữa." Còn nói: "Em phải nhớ kỹ, dù cho tương lai ở đâu, chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mới có tư cách che ô cho người khác."
Trong một năm, anh tựa như cây măng chín muộn, bắt đầu điên cuồng trưởng thành. Những học sinh xấu đã bắt nạt anh hồi đầu từ từ không dám tìm anh gây rắc rối, bởi vì không đánh lại anh. Năm đó, cuối cùng mẹ cũng đồng ý ly dị với ba.
Anh đi theo mẹ.
Điều kiện là ba không cần chu cấp và cắt đứt toàn bộ liên lạc với bọn họ.
Cũng vì vậy mà anh đổi theo họ mẹ, lấy tên là Thịnh Duật Xuyên. Tất cả dường như đang phát triển tốt. Chỉ cần nghĩ đến một năm nữa là mình có thể lên phổ thông, nhìn thấy Hạ Nhiên, anh càng có thêm động lực học tập.
3
Dường như xui xẻo chuyên tìm người mệnh khổ.
Sau kỳ thi trung học, mẹ anh được phát hiện mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Ngôi nhà đã được bán, anh đã chuyển đến nhà bà ngoại của mình. Tiền chữa bệnh giống như một hòn đá ném xuống biển, hang động không đáy.
Thỉnh thoảng Thịnh Duật Xuyên bỏ hết tiết tự học buổi tối, đi làm chút công việc lặt vặt trên công trường, nhưng tiền kiếm được còn xa mới đủ.
Có bạn học thương tình anh, thấy điều kiện thân thể của anh tốt như vậy, giới thiệu cho anh một công việc kiếm tiền —— đến câu lạc bộ quyền Anh giúp đám nhà giàu luyện tập. Nhưng khi anh đeo cặp sách đứng trước mặt ông chủ câu lạc bộ, ông chủ chỉ lắc đầu, nhổ ra hai chữ:
"Không nhận."
"Nhưng mà bọn họ..."
Thịnh Duật Xuyên đã lén để ý, bạn học của anh làm PT ở đây kiếm tiền nhanh.
Ông chủ ngậm thuốc lá: "Bạn nhỏ, cậu lấy gương soi, nhìn dáng vẻ thư sinh của cậu đi, dù ông trời có xuống đây cũng không ai dám thuê cậu đâu."
Sau đó ông chủ cũng bị anh cố chấp quấn lấy đến phát sợ, chỉ cho anh một con đường. Vì vậy, anh quyết tâm để mình hòa nhập vào vòng tròn này. Tháo kính ra, cắt tóc, anh học dáng vẻ côn đồ để có thể thuận lợi vào câu lạc bộ, đương nhiên cũng không thiếu việc xăm hình xỏ khuyên tai.
Áp lực học tập ở trường trung học trở nên lớn hơn, đôi khi anh phải ở lại câu lạc bộ đến tận đêm khuya mới về nhà. Anh cũng sẽ ngủ trong lớp khi anh không thể chịu đựng được. Vì vậy, đã không làm rất nhiều bài tập về nhà. Nhưng tình trạng của mẹ anh ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nên anh không thể quan tâm đến chuyện đó. Cho đến nửa năm sau, bác sĩ cũng thông báo rằng mình đã cố gắng hết sức. Mỗi lần Thịnh Duật Xuyên đi với mẹ, bà đều dặn dò anh phải học tập thật tốt, nói đây đều là số mệnh, sinh lão bệnh tử, bảo anh không cần quá khổ sở. Nhưng anh không muốn, cho dù chi phí sử dụng những dụng cụ y tế này có đắt hơn nữa, anh cũng muốn kéo dài thời gian của mẹ thêm một chút. Đêm đó, các thiếu gia chơi high, Thịnh Duật Xuyên tiếp tục luyện tập đến rạng sáng, cả người cơ bắp đau nhức. Vừa ra khỏi câu lạc bộ, đã bị người đập ngất từ phía sau.
Tỉnh dậy, anh thấy mình bị trói trong một tòa nhà bị bỏ hoang. Cầm đầu hình như là học sinh nam cùng lớp tên Hứa Tấn kia, gã dạy dỗ đ.á.nh đ.ậ//p anh một trận, vừa đạp vừa mắng anh cắt đứt đường thành tài của người khác. Hứa Tấn đánh anh đến nguôi giận, vỗ vỗ mông lập tức rời đi. Thịnh Duật Xuyên không muốn sinh thêm chuyện, yên lặng phun máu trong miệng ra, vớt điện thoại di động bị quăng đến góc tường. Kỳ lạ thay, anh đã không về nhà cả đêm, nhưng bà ngoại lại không liên lạc với anh. Anh lập tức có dự cảm không ổn, đầu óc chấn động ong ong. Khi đến bệnh viện, chỉ thấy bà ngoại ngồi một mình ở hành lang, chỉ một đêm mà bà đã già nua hơn rất nhiều. Nhìn thấy anh, bà ngoại run rẩy đi tới, ôm đầu anh.
"Tiểu Xuyên, mẹ con đã đi rồi, rất thanh thản, nó nói con đang đi học, đừng quấy rầy con." Một câu nói đơn giản, làm cho phòng tuyến tâm lý của Thịnh Duật Xuyên hoàn toàn sụp đổ. Anh giống như kẻ điên, tìm được Hứa Tấn ở trường học, xách cổ áo gã, điên cuồng đ. á// nh gã. Vốn Hứa Tấn muốn kiện anh, ông chủ câu lạc bộ thấy anh đáng thương, thật sự nhìn không được.Tung đoạn video Hứa Tấn đánh ngất Thịnh Duật Xuyên rồi bắt đi ra. Hứa Tấn không chiếm được lý trong việc này, cuối cùng đôi bên hòa giải, Hứa Tấn cũng bởi vậy mà chuyển trường.
4
Sau đó, Thịnh Duật Xuyên đã nổi tiếng trong toàn trường.
Các bạn cùng lớp nhìn anh đầy sợ hãi, không ai dám tiếp cận anh.
Mẹ qu.a đời, anh cũng suy sụp theo, hoàn toàn không muốn giải thích gì, dần dà liền quen. Có đôi khi anh nhìn thấy Hạ Nhiên, cũng chỉ dám nhìn từ xa. Thỉnh thoảng đến gần, anh sợ bị Hạ Nhiên nhận ra, vội vàng cúi đầu đi qua.
Năm lớp 12, lúc cứu Hầu Chí, Thịnh Duật Xuyên nhìn thấy hình bóng mình trên người cậu. Một khắc kia anh muốn nói cho Hạ Nhiên biết, anh đã làm được rồi. Hầu Chí thành đàn em của anh, đuổi mấy lần cũng không đuổi được, cuối cùng anh cũng buông tha. Bởi vì có Hầu Chí, bấy giờ Thịnh Duật Xuyên mới phát hiện trong khuôn viên trường phổ thông cũng tồn tại hành vi bắt nạt.
Chỉ là kẻ bắt nạt ngụy trang khéo léo hơn, càng khó phát hiện. Nhưng chúng không thể thoát khỏi đôi mắt của một người đàn ông đã từng là một nạn nhân. Vì thế anh bắt đầu âm thầm chỉnh đốn phong thái xấu trong trường học, làm cho kẻ bắt nạt cũng không dám làm bậy nữa.
Ít nhất là không để Hạ Nhiên nhìn thấy chuyện đó nữa. Nên là đêm đó anh nghe Hầu Chí nói có người lại bắt nạt học sinh trung học cơ sở ở ngoài trường. Anh đã cảnh cáo người kia nhiều lần, vẫn như cũ không thay đổi, Thịnh Duật Xuyên đành phải dùng bạo chế bạo lực. Chỉ là quay đầu nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Hạ Nhiên, không khác gì những người khác nhìn anh. Trái tim bất khả xâm phạm của anh đã bị đâm. Theo bản năng vươn tay, không biết là muốn lau sạch sẽ bản thân, hay là che mặt đừng để cho cô nhìn thấy. May mắn thay, có lẽ cô ấy không nhận ra mình. Sau khi thi đại học, khi trời tối không có người, anh cố ý đi tới trước bảng vinh dự. Khi anh cầm đèn pin tìm được tên Hạ Nhiên ở hàng đầu bảng vàng, anh mừng cho cô từ tận đáy lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát, dường như cô ấy càng ngày càng cách mình thật xa.
Năm lớp 12, Thịnh Duật Xuyên đến học đại học A. Vốn định thử vận may, không nghĩ tới lại thật sự nhìn thấy Hạ Nhiên. Hôm đó là ngày khai trường ở đại học A, hàng trăm nhóm đang tuyển tân sinh viên mới, rất náo nhiệt. Hạ Nhiên mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, đi dạo với bạn bè. Dọc theo đường đi nhận không ít tờ rơi mới do đàn anh đưa tới. Cô ấy vẫn rất nổi tiếng. Hạ Nhiên lướt qua bên cạnh anh, Thịnh Duật Xuyên quay đầu lại. Muốn gọi cô ấy lại. Nhưng bàn tay vươn ra bất lực rũ xuống, anh trơ mắt nhìn bóng lưng Hạ Nhiên dần dần chìm đi trong đám người. Sau khi trở về, lần đầu tiên anh chủ động đi tìm Hầu Chí, hỏi cậu giờ anh cố gắng học tập còn có cơ hội thi đậu đại học A hay không. Lúc ấy vẻ mặt Hầu Chí nhìn anh như có thể nuốt sống trứng gà.
Thịnh Anh Xuyên vốn thông minh, lại có nền tảng. Dưới sự chỉ điểm của học bá Hầu Chí, từng chút từng chút vớt lại những kiến thức đã hỏng. Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học A, anh nghĩ, cuối cùng lần này cũng có thể quang minh chính đại đi gặp cô.
5
Gặp lại Hạ Nhiên lại là một ngày hè.
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, Thịnh Duật Xuyên nhìn thấy Hạ Nhiên lẻn đến bên cạnh sân bóng. Vốn không muốn tự mình đa tình, nhưng hình như cô thật sự là tìm mình.
"Bạn, bạn học, cái này cho cậu nè!" Hạ Nhiên nhét thứ gì đó cho anh, rồi giậm chân bỏ chạy. Nhưng không bao lâu sau lại biểu tình ảo não quay trở về.
Khi Hạ Nhiên từng bước từng bước đi về phía anh, anh đột nhiên phát hiện, hình như thời gian bốn năm cũng không dài như vậy. Khi Thịnh Duật Xuyên nhớ lại năm học lớp 11 lúc mình đi xăm hình, thợ xăm hỏi anh muốn xăm gì. Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm tiền nhanh chóng, nói xăm tùy tiện đơn giản thôi.
Thợ xăm hoảng sợ: "Chàng trai trẻ, vậy không được đâu! Sao có thể tùy tiện xăm vậy chứ!"
"Nó sẽ đi cùng cậu cả đời, hay cậu suy nghĩ thật kỹ lại đi, có cái gì tương đối có ý nghĩa hay không?"
Sau một vài ngày, anh trở lại và ném một tờ giấy cho thợ xăm.
Nó viết một từ.
"Vậy nó đi, nó có ý nghĩa." Anh nói.
Khi xăm, vẫn có cảm giác đau đớn, nhưng không có đau bằng nắm đấm trước đó. Thịnh Anh Xuyên nhắm mắt lại, nhớ tới cô.
Altweibersommer。
Đó là một câu tiếng Đức.
Ý nghĩa là một sợi tơi cuối mùa hè, mùa hè đầu mùa thu, còn được gọi là dư âm mùa hè. Khi chuyển từ hè sang thu, sẽ luôn luôn có một vài ngày nắng, nhiệt độ dễ chịu. Cùng Hạ Nhiên gặp nhau, là vào một ngày dư âm mùa hè bình thường, chỉ là trong ngày hè kéo dài ấy. Anh đã có cả một mùa hè hoàn chỉnh.
Toàn văn hoàn-