Ánh nắng len lỏi qua khe hở của rèm cửa, chiếu sáng một góc phòng.
Lâm Ý Nhiên lăn qua lăn lại hai vòng, cuối cùng cũng mở mắt ra ngồi dậy.Cào cào mái tóc dài đã rối như tổ quạ, Lâm Ý Nhiên lọ mọ rời giường thay bộ đồ thoải mái đơn giản rồi rời khỏi căn hộ.
Theo thói quen, mỗi sáng cô sẽ chạy bộ rèn luyện sức khỏe, cô đã giữ gìn thói quen này suốt năm qua, từ khi còn là cái đuôi nhỏ chạy theo ông anh trai đánh nhau lở đầu đến khi trở thành giáo viên thể dục, bây giờ cô vẫn muốn tiếp tục, tránh cho bản thân ăn ở ko mụ mị cả người.Dường như Minh Thành không ngủ, đường phố sáng sớm đã rất nhộn nhịp.
Lâm Ý Nhiên chạy bước nhỏ trên vỉa hè, một đường hướng ra quảng trường dân sinh cách đó mấy cây số.
Chạy một hồi đã thấm mệt, Lâm Ý Nhiên thong thả bước đến một quán bán sữa đậu nành mua phần rồi sảng khoái ngửa đầu uống ngụm sữa nóng làm ấm bụng buổi sáng.Chiếc Maybach xa xỉ đen bóng chầm chậm xếp hàng trong dòng xe buổi sáng hướng về khu vực trung tâm Minh Thành.
Giờ này là giờ cao điểm đi làm buổi sáng nên tài xế cũng không thể vội, cứ thế mà nhích từng vòng bánh ở ngã tư đường.Tần Cảnh Sâm lướt sơ qua một bài báo tài chính trên Ipad, sau đó ngửa người dựa vào sofa da thật mềm mại, nhàn nhã nâng mắt nhìn ra bên ngoài.Cái búi tóc lỏng lẻo rối thành nùi trên đỉnh đầu, hai bên rơi rớt mấy sợi tóc mai, gương mặt trắng trẻo đỏ hồng hai má ướt đẫm mồ hôi, không chỉ gương mặt, đằng trước ngực và sau lưng cũng ướt đẫm, hiện lên mảng sẫm màu trên lớp áo thun trắng.
Nhưng chủ nhân của nó thì chẳng hề để ý gì nhiều, vừa đi vừa hớp từng ngụm sữa có vẻ vô cùng thỏa mãn, thỉnh thoảng lại híp mắt cười ngô nghê, lưỡi thè ra liếm một vòng trắng xóa quanh miệng.Tần Cảnh Sâm nhướng mày, những ngón tay dài gõ gõ lên tay vịn ghế da, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.Trợ lý Hàn Duệ cảm nhận được ánh mắt của sếp lớn, cũng nghiêng người nhìn qua, bắt gặp thân ảnh có vẻ quen mắt phía trước, lại lần nữa nhìn qua vị đại boss nhà mình thăm dò ý tứ một chút.Lâm Ý Nhiên mua thêm phần mì hoành thánh mang về nhà.
Vừa mở cửa, điện thoại đã vang lên, là chị Trần Hồng gọi đến.“Alo, Ý Nhiên à, bên đó đồng ý rồi đấy, em chuẩn bị một chút đầu tuần sau đến đoàn phim nhé.”Lâm Ý Nhiên theo thói quen hỏi thời gian địa điểm, đã bị Trần Hồng cắt ngang.“Hôm đó chị ko đi với em được nhưng sẽ an bài cho Lý Nhi đến đón em, từ nay bé đó sẽ theo hỗ trợ cho em trong công việc.”Lâm Ý Nhiên ồ lên một tiếng: “Thế là em cũng có trợ lý à? Thích thế!”Trần Hồng bĩu môi nhìn vào điện thoại, chị ta đã phải cắn răng cắt nhân sự qua cho Lâm Ý Nhiên đấy.
Sau khi nói chuyện với cô hai hôm nay, cảm thấy Lâm Ý Nhiên có phần thay đổi, theo chiều hướng tốt hơn nhiều, suy tính một phen, lại thấy còn có khả năng push được cho nên chị ta cũng muốn chiếu cố một lần cuối, nếu mà ko được thì lúc đó bỏ luôn cũng ko muộn, dù gì hợp đồng của Lâm Ý Nhiên còn đến năm.Dặn dò vài câu cơ bản, lại gửi số điện thoại của Lý Nhi cho Lâm Ý Nhiên, chị Hồng cúp máy.Nhìn vào lịch trên bàn, còn đúng ngày nữa là phải nhập đoàn, Lâm Ý Nhiên vội vàng dọn ra một cái balo các vật dụng hàng ngày vài vài bộ quần áo bình thường.
Bây giờ vẫn còn trong mùa hè, ưu tiên đồ mỏng nhẹ, cho nên sau khi nhét đủ đồ vô, balo chỉ phồng lên một chút cho có lệ.Kiểm tra tài khoản tiết kiệm một chút, số dư hiện lên con số năm ngàn đồng có lẻ, Lâm Ý Nhiên khóc ko ra nước mắt, lăn lộn ở Minh Thành hai năm, lại ký được hợp đồng làm diễn viên, vậy mà nguyên chủ ko tiết kiệm nổi con số vạn.[Ngươi nói xem, cuối cùng nguyên chủ là dạng người gì thế này, cô ấy chắc chắn là ko tính sống qua năm tuổi mà.]Thôi vậy, tự khích lệ bản thân một hồi, Lâm Ý Nhiên nhảy lên sofa làm ổ, bật một bộ phim cổ trang khá nổi gần đây gặm liền tù tì, ai bảo cô là người ngoại đạo làm chi, bây giờ bắt đầu học hỏi chắc cũng ko muộn. ngày cuối tuần qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ Hai, Lâm Ý Nhiên đã dậy từ sớm, chuẩn bị xong xuôi, chờ điện thoại của Lý Nhi.“Alo, em chào chị, em là Lý Nhi đây ạ, em đã đến dưới khu chung cư rồi ạ, chị xuống đi nhé.”Giọng trong trẻo cao vút vang lên trong điện thoại, Lâm Ý Nhiên lập túc đeo balo, đi xuống dưới lầu.Lý Nhi đang đứng bên cạnh một chiếc xe con cóc màu xanh lá, tươi cười vẫy tay với Lâm Ý Nhiên.
Cô bé khoảng tuổi, tóc ngắn đến mang tai, đôi mắt một mí đang nheo lại vì nắng nhìn như hai đường kẻ trên gương mặt tròn.“Chào em, em đợi có lâu ko?”- Lâm Ý Nhiên thân thiện mở miệng hỏi thăm theo thói quen khi còn là giáo viên.Hơi kinh ngạc vì sự hòa ái dễ gần của Lâm Ý Nhiên, Lý Nhi lắc đầu như trống bỏi, chiếc răng khểnh không thể giấu sau khuôn miệng cười, giọng lanh lảnh: “Dạ ko ạ, ko lâu chút nào.”Nhét balo vào ghế sau, hai chị em bắt đầu xuất phát về hướng ngoại thành.
Minh Thành là nơi đặt phim trường cổ trang lớn nhất nhì cả nước, nằm ở ngoại thành giữa khu vực Minh Thành và tỉnh A.
Đó cũng là lý do mà ngành giải trí và phim ảnh của Minh Thành phát triển vượt bậc hơn hẳn.Chắc là chạy đường dài đã quen nên Lý Nhi lái xe khá êm khiến Lâm Ý Nhiên buồn ngủ.
Dù gì cũng phải mất tiếng đồng hồ mới đến nơi, nên cô dứt khoát ngửa ghế phụ ra, gác chân lên đánh một giấc.Nhìn qua bộ dáng tùy tiện, thoải mái, trên người mặc một cái áo sơ mi vạt trong vạt ngoài và chiếc quần jeans rách gối, chân lại đi đôi giày vans đạp gót, Lý Nhi tặc lưỡi, cảm thấy Lâm Ý Nhiên ko hề giống với những lời than thở của chị Hồng chút nào.
Nào đâu có vẻ kiêu ngạo, ương bướng và trịch thượng đâu cơ chứ.
Rõ ràng là bộ dáng của chị hàng xóm dễ gần nhà bên cơ mà, Cô còn chưa thấy một diễn viên nào mà ăn mặc xuề xòa và đơn giản như thế này khi đi ra ngoài bao giờ, thậm chí Lâm Ý Nhiên còn ko thèm trang điểm luôn cơ..