“Ring ring ring ring ring ring ring ring ring...” Chuông điện thoại đặt ở tủ đầu giường vang lên.
Mộ Mục chậm rãi cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn cuộc gọi tới, sau đó nghe máy.
“A lô?” Mỗ Mộ đè thấp thanh tuyến.
“A lô, là Mộ Mục sao? Tớ là Lâm Dạ Kiệt đây, sao cậu vẫn chưa đến vậy. Hôm nay chính là một cơ hội tốt để dụ dỗ mấy học muội đó!” Âm thanh tràn ngập sức sống từ điện thoại truyền đến.
“Hả? Cái gì?” Vẫn là âm thanh trầm thấp như trước.
“Không phải cậu quên đó chứ?!” Bên kia dường như đang giậm chân chân, “Hôm nay là ngày đi đón tân sinh! Đại ban trưởng ạ!”
Mộ Mục nhìn ngày tháng trên di động, nhớ đến nghiệt duyên của nam phụ và nữ chính cũng bắt đầu từ ngày khai giảng đó, rùng mình một cái.
“Ừ, hôm nay tôi có chút mệt mỏi, cậu giúp tôi tổ chức một bữa đi.”
“Không thoải mái à? Chả trách giọng nói của cậu hôm nay có chút lạ lạ, được rồi, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi ^_^.” Đầu dây bên kia truyền tới quan tâm.
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Mộ Mục lại nằm xuống giường, tựa hồ như muốn trốn tránh, đem mặt vùi vào gối.
“Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc liền trở về đi.” Tâm lý bất an vẫn lộ ra, âm thanh vốn đẹp đẽ lại càng khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
…
“Ring ring ring ring ring ring ring...” Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Một cái tay từ trong chăn duỗi ra, lục lọi một chút. Phảng phất nhớ ra cái gì đó, người đang ngủ “Phịch” một cái ngồi xuống, trợn to hai mắt đánh giá bốn phía, mới ủ rũ cúi đầu tiếp điện thoại đang reo không ngừng nghỉ.
“A lô?”
“A lô, Mộ Mục, cậu có đỡ hơn chút nào chưa?” Lại là giọng nói lúc sáng sớm, “Tớ cho cậu biết nha, tớ vừa mới tiếp một em gái cực kỳ xinh đẹp, tên cũng rất êm tai, Lăng Tuyết Vũ, thế nào, rất dễ nghe phải không! Tớ đã nói với cậu rồi…”
“Ừm, đầu còn đau một chút.” Nghe được cái tên “Lăng Tuyết Vũ” này, Mộ Mục triệt để tỉnh táo, cả kinh đến mức quên che giấu tiếng nói.
“Vậy... Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai tôi gọi cậu.”
“Ừm, bye bye” người nào đó hoàn hồn, sau đó tiếp tục đè nén âm thanh.
Ký túc xá nam, một nam sinh dương quang suất khí cúp điện thoại, lại nhìn điện thoại di động một chút, “Kỳ quái, tại sao vừa rồi mình lại cảm thấy giọng nói của Mộ Mục rất dễ nghe nhỉ?! Mình cũng bị bệnh sao?” Nói xong còn dùng tay sờ sờ cái trán.
Ở bên này, Mộ Mục cúp điện thoại, sau đó trực tiếp ngã xuống, dường như có thanh âm rên rỉ vang lên, “Cư nhiên không phải là mơ! Còn miễn phí thêm một bộ kí ức =_=, quả nhiên mình tích lũy thật nhiều nhân phẩm TAT.”
Dù mỗ Mộ có nằm mơ giữa ban ngày đi chăng nữa thì cũng không làm cho cậu trở về, trái lại còn thấy được nhân sinh của nam phụ Mộ Mục kia.
Đúng! Đệ nhất nam phụ đại nhân cũng gọi là Mộ Mục. Lúc trước vì để trở về đội ngũ khác phái luyến, mỗ Mộ đặc biệt tìm kiếm tiểu thuyết có tên của mình để nhập tâm vào nhân vật hơn....
Kết quả lại thật sự nhập vào, hơn nữa còn là hình ảnh ba chiều sống động %!!!
Đáng tiếc sau khi bị BG Sue văn tàn phá, mỗ Mộ đã hoàn toàn cong. Thế giới thẳng thật là khủng khiếp!!
Trong mơ, nam phụ Mộ Mục kia muốn dung mạo có dung mạo, muốn gia thế có gia thế, chỉ thiếu tình yêu và cảm giác an toàn.
Cũng không đúng, có tình yêu, nhưng vốn dĩ rất mờ nhạt và lạnh lẽo đến mức chính cậu ta cũng không biết. Cha mẹ cậu là hai bên lưỡng tình nguyện, cử án tề mi trăm năm hòa hợp().
Sự lạnh nhạt kia vốn bắt đầu từ lúc mẹ cậu mang thai cậu ta rồi khó sinh, kết quả là game over...
Vì vậy khi đó, tinh thần của cha cậu có chút không bình thường liền quyết định giận chó đánh mèo, đem cơn giận này kéo dài đến mấy năm.
Đợi đến khi cha Mộ suy nghĩ rõ ràng xong, lúc quay đầu lại để nhìn đến con trai bảo bối thì Mộ nam phụ đã có ý thức, cha không thích mình nên cậu đành phải uyển chuyển quan tâm đến cha, lấy lòng mà không bị xuyên tạc.
Sau đó, cha Mộ rơi nước mắt, nam phụ nào đó đã khiếm khuyết tình yêu và cảm giác an toàn rồi.
Ở đại học, cậu gặp được nữ chính ngoài mềm trong cứng, cho rằng mình đã tìm được cảm giác an toàn, kết quả…
Mà cha Mộ nhìn thấy bảo bối nhỏ của mình tiêu cực như vậy liền muốn giúp con trai đoạt nữ chính họa thủy này tới tay, kết quả....
Thành công thì làm sao có thể gọi là Sue văn đây! Vì thế cha Mộ được quyết định là vật hi sinh rồi.
Cuối cùng, khi nghe được tin tức, Mộ nam phụ lại nghĩ mình chính là người đã hại cha, vì vậy, cả đời không kết hôn.
Đúng rồi, cái bộ tiểu thuyết kia tên là “Võng phối, từ tai đi vào tâm”.
Về phần cái tên này, theo tác giả thích là vì nam chính đại nhân có chút thanh khống(), cho nên mới có thể lăn lộn vào võng phối, coi trọng nữ trư đại nhân.
Rất tốt! Mỗ Mộ hắc hóa, cái hố do tác giả viết hoàn toàn là vì muốn hãm hại cậu đúng không! Đều là thủ tiện, nếu còn nhẫn nhịn một ngụm máu nữa thì xem như xong rồi.
Chú thích:
() Cử án tề mi trăm năm hòa hợp: ý chỉ cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, cả đều tôn trong lẫn nhau.
() Thanh khống: cuồng âm thanh giọng nói.