Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

chương 3: mục tiêu, công chiếm nam chính đại nhân?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Rột rột ~” Vì ngủ nguyên một ngày cho nên dạ dày người nào đó đã bắt đầu kháng nghị.

Mộ Mục không thể làm gì khác hơn là thu hồi tâm tình đang phát điên của mình, rời giường rửa mặt.

Một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong buồng tắm bước ra, Mộ Mục liền tiện tay lấy một bộ quần áo thể dục từ trong tủ rồi mặc vào.

Nhìn toàn thân mình trong gương một chút, quần áo thể dục trắng đen rõ ràng rất tao nhã thế nhưng vẫn là lộ ra một luồng mê hoặc.

Cậu quay người cầm mắt kính gọng đen trên tủ đầu giường lên. Rất tốt, cuối cùng cũng có thể đem cặp mắt câu nhân kia thu lại.

Hài lòng nhếch miệng, cầm lấy bóp tiền và chìa khóa rồi rời khỏi nhà.

Làm đệ nhất nam phụ giống như là một người thập phần toàn năng vậy.

Thổi kèn đàn hát hay thi từ ca phú đừng nói, nếu xuống được nhà bếp cũng coi như hoàn hảo. Nhưng cho đến bây giờ, khuyết điểm của Mộ Mục chỉ có một!

Bất luận là Mộ Mục hay là Mộ đại nam phụ đều là loại người mười ngón không dính nước mùa xuân.

Nam phụ đại thiếu gia vốn được nuông chiều từ nhỏ, mà Mộ Mục tuyệt đối là sát thủ nhà bếp không cần giải thích!

Cho nên, Mộ Mục không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn điều khiển xe thể thao của nguyên chủ, tùy tiện chui vào một nhà hàng nào đó để lấp đầy bụng.

Ném chiếc chìa khóa cho thằng nhóc ở bãi đậu xe, Mộ Mục bước nhanh đi vào nhà hàng, không nhanh không được đâu, bụng đói đến mức dạ dày đều co giật rồi TAT

“Bộp!” Vì chưa thích ứng với việc mang kính, Mộ Mục đụng phải một người nào đó vừa mới bước ra ngoài.

“Cảnh thiếu, ngài không có sao chứ!” Đằng sau có mấy người vội vã đến thể hiện mình thật quan tâm tới lãnh đạo.

“Không có chuyện gì.” Chỉ lui một bước, Cảnh Dực Tước liền tránh được một vài cánh tay muốn dìu hắn.

Mấy người nọ nhìn thấy vậy mới nhớ là thủ trưởng của mình có tính khiết phích.

“Ưm ~” Mộ Mục bị lực tác dụng ngược lại “Đẩy ngã”, không kìm hãm được khẽ ngâm một tiếng.

Mộ Mục vừa định đứng lên, một cánh tay hoàn mỹ xuất hiện ở trước mắt cậu.

Mộ Mục liếc mắt nhìn chủ nhân của cánh tay, tự mình ưu nhã đứng dậy (...).

“Xin lỗi.” Mỗ Mộ lại bắt đầu đè thấp âm thanh.

“Ừ.” Cảnh Dực Tước gật đầu một cái, đi vòng qua cậu, phía sau mang theo một đống cái đuôi, rời đi…

“Cảnh thiếu?” Mộ Mục vừa đi vừa lẩm bẩm, “Sẽ không khéo như vậy chứ!”

Một bên khác, khi đã ngồi vào trong xe, Cảnh Dực Tước vẫn còn đang suy nghĩ về tiếng rên rỉ khiến tim hắn đập nhanh một nhịp kia có phải là do mình sinh ra ảo giác rồi nghe nhầm hay không.

Đã gọi xong các món ăn, trong khi chờ phục vụ mang lên, vì để dời đi cảm giác đói khát, cậu bắt đầu lập kế hoạch sau này.

Đầu tiên, tuyệt đối phải rời xa nữ chính! Tuy rằng nam phụ này xác nhận đã đổi tâm, sẽ không yêu cô ta lần nữa.

Mà ai biết được, trên đầu cô ta không phải là có một vần sáng Mary Sue sao! Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết là điều không tốt mà!

Tiếp theo, sau khi xác định tính hướng có vấn đề, Mộ Mục cũng muốn tìm một người tri kỉ nhàn nhã sinh sống, phấn đấu và vân vân, người vô tâm vô phế nào đó cũng không thể không nghĩ tới chuyện này.

Dù sao, sản nghiệp của cha Mộ cũng đủ cho cậu tiêu xài cả đời. Nghĩ đến cha, tất nhiên, cậu cũng nghĩ tới việc nam chính đại nhân trong tương lai sẽ lật đổ cha Mộ.

Việc này hơi khó xử lý đây!

Mộ Mục theo thói quen lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, hào quang của nhân vật chính trong tiểu thuyết không phải là nói chơi đâu nhỉ, việc xuyên vào sách thần kì hiếm thấy như thế đều đã xảy ra đó thôi!

Chính lúc cậu đang chăm chú suy nghĩ, phục vụ đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Mộ Mục liền dứt bỏ tâm tư hỗn loạn, nghiêm túc an ủi dạ dày của mình.

Dạ dày bị bỏ đói cuối cùng cũng đã bình phục, sau khi thanh toán xong, Mộ Mục rời khỏi nhà hàng, quay đầu lại nhìn bảng hiệu “Cảnh thị” bên trên, khẳng định người mà mình đụng phải lúc nãy chính là nam chính đại nhân.

Nghĩ đến hắn bất động mà cùng mình chật vật ngã xuống đất, mỗ Mộ nâng kính mắt lên, quyền uy mà rút ra kết luận: Quả nhiên, hào quang của nhân vật chính là có thật.

Cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới vóc người đơn bạc của mình có thể chạm tới bắp thịt kiện mỹ của anh ta XDD

Ngồi lên xe, mỗ Mộ quyết định, công chiếm nam chính. Có hắn bảo bọc sẽ không có việc kia xảy ra.

Mà không biết hào quang của nhân vật chính mà đối kháng với vầng sáng Mary Sue thì không biết bên nào sẽ thắng ta?

Về phần hiện tại, ăn uống no đủ, về nhà ngủ!

Sao cơ? Các người nói hiện tại lập tức đi tấn công?

Khà khà, nghỉ ngơi đi, dù sao nam chính đại nhân cũng không nhớ mặt của mỗ Mộ đâu mà.

Mộ Mục, nếu như dùng lời của em gái cậu để hình dung thì chính là một người vô tâm vô phế, làm người ta khó yên lòng. Không thấy khi cậu ta biết mình là một tên gay thì không có bất kỳ một chút phản kháng nào liền lập tức tiếp nhận sao! Không thấy lúc cậu xuyên qua đây cũng chỉ là xoắn xuýt một chút liền trực tiếp thích ứng sao!

Nếu như dùng từ văn nhã một chút thì là bàng quan, lãnh đạm mà ngắm nhìn thế giới XDD

Cho nên mới nói, việc mà mỗ Mộ thích nhất chính là mặc cho số phận, tùy duyên đi ~

—————–

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio