Vào ngày thứ hai, vì hôm trước ngủ quá nhiều nên vừa mới năm giờ sáng, Mộ Mục đã thức dậy. Mở tấm rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra, quan sát cảnh vật xuyên qua tấm cửa sổ sát đất, sắc trời một mảnh mênh mông.
Mộ Mục cau mày, mắt phượng câu nhân cũng trở nên trầm trọng.
Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dáng của Mộ Mục lúc này, nhất định sẽ cho là cậu ta đang suy nghĩ về nhân sinh hay triết học gì đó thâm ảo lắm.
Kỳ thực…
“Sớm như vậy thì làm sao có quán ăn nào mở cửa!” Do trong phòng không có ai nên âm thanh của cậu không hề có chút đè nén nào mà vang lên, “Vẫn nên ngủ tiếp một chút thôi!” Lời nói còn chưa dứt, người đã tiến vào ổ chăn ấm áp…
Thời điểm Mộ Mục lại mở mắt lần nữa, tay mò tìm điện thoại di động bên cạnh.
Vừa nhìn, giờ, xoa nhẹ đầu tóc xốc xếch rồi rời giường rửa mặt.
Đợi đến lúc Mộ Mục chậm rãi đem mình vệ sinh sạch sẽ gọn gàng xong xuôi, kim giờ đã chỉ đến con số , mỗ Mộ mới vừa định ra ngoài, chuông điện thoại di động lại vang lên lên.
“Mộ Thần?” Mộ Mục liếc nhìn cuộc gọi tới hiện lên, nhận máy, “A lô?”
“Nghe nói con ngã bệnh?” Âm thanh trầm ổn lại có chút lạnh lùng.
Mộ Mục nhớ lại thái độ của nguyên chủ đối với cha Mộ một hồi, giọng nói bình tĩnh trả lời, “Không có chuyện gì.”
“Ừm, xin phép trường nghỉ học chưa?” Ngữ khí ở đầu dây bên kia vẫn cứng ngắc như trước.
“Dạ, chuẩn bị đi học lại.” Mộ Mục thầm nghĩ đây là một cách quan tâm không được tự nhiên của cha Mộ, chả trách lúc đầu nam phụ nghĩ ông không thương yêu mình. Từ ngữ cứng rắn như vậy, nghe được ngữ khí quan tâm bên trong mới là lạ.
Nói xong, cả hai đều trầm mặc.
“Mộ tổng, hội nghị sắp bắt đầu...” Thư ký ở bên cạnh nhắc nhở.
Cha Mộ vừa định nói bọn họ chờ một chút, trong điện thoại đã truyền đến âm thanh của Mộ Mục, “Cha, quấy rầy người rồi. Ngày mai con sẽ về nhà, trước tiên người cứ tiếp tục công việc của mình. Tít tít...”
Cha Mộ nhìn điện thoại đã treo máy, không ai biết rằng trong nội tâm của ông đang phát điên mà giàn giụa nước mắt, làm sao làm bây giờ, có phải là con trai đã chán ghét ta hay không, ta chỉ muốn giúp nó xin nghỉ học thôi mà TAT, cái hội nghị chết tiệt gì đó, ai cho ngươi quấy rối ta và con trai bảo bối trao đổi tình cảm!
Đã quên bản thân mình là lão đại của một công ty, giờ đây cha Mộ lại chỉ nghĩ đến lời nói của Mộ Mục.
Đúng rồi, bảo bối nhỏ bảo ngày mai sẽ trở về?! Ta phải nói chú Lý chuẩn bị một chút!
Nghĩ đến đây, Mộ Thần cầm lấy áo khoác lập tức đi ra ngoài.
“Mộ tổng!” Thư ký vội vàng theo sau nhắc nhở, “Còn hội nghị?”
“Hội nghị hủy đi!” Cha Mộ đã tiến vào thang máy, “Đúng rồi, sau hai tiếng mới được thông báo.”
“Dạ!”
Hừ, dám quấy rối điện thoại của ta và con trai, cho mấy người chờ dài cổ luôn! — Người cha nào đó có tâm lý thật ngạo kiều nghĩ
Mộ Mục lái xe chạy tới trường học, hoàn toàn không biết mình đã tạo ra bi kịch cho tất cả những người ở phòng hội đồng.
Đến trường, Mộ Mục dừng xe, đi đến một phòng ăn, cậu lại muốn chăm sóc cái dạ dày trống rỗng của mình rồi.
Bởi vì thời gian ăn trưa còn sớm nên phòng ăn chỉ có rải rác mấy người, làm cho một người yêu thích yên tĩnh như mỗ Mộ rất hài lòng.
Nhận lấy phần cơm, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống. Mộ Mục đang chuyên tâm ăn uống không phát hiện ra rằng trong phòng, các nữ sinh đều lặng lẽ tìm một chỗ ở phía sau cậu ngồi xuống.
Mãi đến khi nghe được cuộc nói chuyện của hai nam sinh đang ngồi cách đó không xa.
“Học trưởng, tại sao mấy nữ sinh nọ đều ngồi xếp hàng sau lưng tên lạ mặt kia một đống vậy?” Nam sinh có khuôn mặt rất thanh tú hỏi.
Một nam sinh ăn mặt có phần lôi thôi nhìn Mộ Mục, thở dài, “Ai nói là người lạ, cậu ta đã từng xuất hiện trước đây rồi, vừa có tướng mạo vừa có tài.”
“Vậy tại sao em chưa từng thấy? Hơn nữa, buổi nói chuyện hôm khai giảng hắn cũng không xuất hiện?” Học đệ nọ kiên nhẫn hỏi.
“Đó là cựu chủ tịch hội học sinh, đã có đầy đủ điểm số, chỉ chờ tốt nghiệp thôi đấy. Nghe nói cậu ta còn có một người cha khiến hiệu trưởng cũng phải nghênh đón. Cho nên, những nữ sinh kia đều mơ ước từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng thôi!” Học trưởng lôi thôi nào đó rất thích thay người khác giải đáp nghi hoặc.
“Ừ ~ em cũng cảm thấy vậy, đám nữ sinh này không có khả năng, đến hoa khôi của trường còn cũng chưa chắc trèo cao được. Nói đến hoa khôi của trường, học trưởng, tân sinh mỹ nữ lần này cũng không ít đâu!” Nhắc đến hoa khôi của trường cậu ta liền dừng đũa.
Học trưởng cũng để hai chân xuống, ngồi ngay ngắn, giống như muốn thảo luận chính sự gì đó, “Đúng vậy! Đặc biệt đệ nhất hoa khôi của trường kia! Cái gì mà Lăng Tuyết Vũ, nghe nói còn là thủ khoa đại học đó! Đáng tiếc thật, nhất định không thuộc về điểu ti(), chỉ có thể thưởng thức, nhìn cho đã mắt...”
Sau khi nghe chuyện bát quái của mình và nữ chính đại nhân, Mộ Mục thanh toán xong bữa cơm liền ra khỏi cửa.
Tiếp theo, khi phát hiện một đám người đang vây quanh ở cửa thật đông đúc, Mộ Mục không thích tham gia trò vui đang định đi vòng qua, đột nhiên phát hiện cánh tay của mình bị ôm (°_°)
Mỗ Mộ quay đầu nhìn nữ sinh đang ngăn cản cậu: Một mái tóc dài đen nhánh nhu thuận phiêu dật, khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, đôi mắt to ngập nước, cánh môi đỏ bừng, da dẻ trằng mịn, một bộ dáng từ trên xuống dưới trắng toát khiến cô càng lộ vẻ nhu nhược làm người người yêu mến, khiến nam sinh tràn ngập ý muốn bảo hộ.
Đây là thời điểm sau khi Mộ Mục nhìn thấy nữ sinh liền nhớ tới ngòi bút miêu tả của tác giả về nữ chính đại nhân. (●°u°●) ”
Ý thức được bản thân đã đụng mặt cô nàng, Mộ Mục cảm thán, ngày hôm nay tuyệt đối không thích hợp để ra ngoài!
Vừa muốn rời đi để thoát khỏi cô ta, đột nhiên cậu phát hiện đoàn người di chuyển lại gần.
“Tuyết Nhi, vì hắn nên em mới từ chối anh sao?!” Một thanh âm phẫn nộ mang theo một bó hồng thật lớn lao tới.
“Mới một ngày thì đã có người theo đuổi cuồng nhiệt, quả nhiên là có vầng sáng Mary Sue rồi! Trốn xa một chút!” Đây là tiếng lòng của Mộ Mục.
Vì vậy, trước khi nữ chính đại nhân muốn trả lời “Đúng”, cậu liền khách khí đem cánh tay ngọc ngà thon dài gỡ xuống, tặng kèm một nụ cười thật dịu dàng, “Thật ngại quá, vị tiểu thư này cô nhận lầm người rồi.” Nói xong cũng xuyên qua người vây xem, bước nhanh rời đi, đám người nọ cũng đưa mắt nhìn bóng lưng kia.
Lăng Tuyết Vũ nhìn cánh tay đang lơ lửng giữa khoảng không nhất thời không kịp phản ứng.
Cái người kia cư nhiên dám cự tuyệt cô!
Hôm nay tâm tình nữ chính đại nhân của chúng ta rất tốt, bên người đều là mấy nam hài tới góp vui.
Trong cuộc sống đã không còn người phụ nữ luôn đối nghịch với cô, mặc dù mình không sợ cô ta, nhưng nếu thiếu đi một chút phiền phức thì cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp hơn.
Vượt qua thời gian vui vẻ vào buổi trưa, đang định cùng bạn cùng phòng mới quen đi ăn cơm thì có một tên phú nhị đại () nâng một bó hoa hồng lớn đứng trước nhà ăn tỏ tình, còn kéo theo rất nhiều người ồn ào.
Đang khổ não phải làm sao để từ chối, cô liền phát hiện một nam sinh ăn mặc mặc nhàn nhã, ôn nhu tuấn dật đang đi qua. Vì vậy linh quang lóe lên, cô ta lập tức đi tới kéo tay của hắn. Nam sinh ôn nhu như thế nên chắc chắn sẽ giúp mình.
Kết quả, hắn lại nói là hiểu lầm. Mà sau khi dùng âm thanh trầm thấp giải thích rõ ràng thì nam sinh đó lại Rời! Đi! Rồi!
Lăng Tuyết Vũ biết mình rất đẹp, những nam sinh đó đều giống nhau, không thể từ chối cô. Từ nhỏ cô ta cũng dựa vào bề ngoài hơn người mà vượt qua rất nhiều khó khăn. Vì vậy, mỗ Mộ không phối hợp vinh dự bị nàng ghi nhớ.
“Tuyết Nhi, đáp ứng anh đi.” Hoa hồng liền hô lớn, đem nữ chính đại nhân còn đang hoảng hốt gọi hoàn hồn.
“Thật không tiện, học trưởng, ở đại học tôi không muốn nói chuyện yêu đương.” Trong âm thanh êm tai chứa một nỗi oan ức, lông mày chợt nhướn lên, nữ chính đại nhân điềm đạm đáng yêu liền giải quyết pháo hôi số một dễ như ăn cháo.
Pháo hôi số một nghe xong cũng có cảm giác mình quá phận (?!), “Được rồi, nhưng vòng tay của anh sẽ vĩnh viễn mở rộng vì em!” Một mặt ôn nhu nói xong, quay đầu liền bắt đầu rít gào “Tránh ra, tránh ra, nhìn cái gì vậy, vây quanh làm gì, đáng sợ quá!”
Mộ Mục bước nhanh chóng tới bãi đậu xe, ngồi vào, phóng nhanh rời đi, tạm biệt nữ chính!
Chú thích:
() Điểu ti: đại khái là tầng lớp dưới đáy xã hội.
() Phú nhị đại: con ông cháu cha.