Tôi là Nữ Quan Tài

chương 309: giết chóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em gái Dương, cô giết hắn?!” Tôi không ngờ cô lại giết người!” Đầu bếp Ngụy ngửa cổ kêu gào, trừng mắt nhìn tôi: “Cô giết người rồi! Giết người rồi!”

“Đừng có ồn ào nữa, nhiệm vụ của ông ở đây là bảo vệ tôi!” Tôi bực mình quát to, siết chặt túi xách, cắn răng kìm nén cảm xúc lại, khó khăn cất lời: “Chuyện này tôi phải về hỏi lại Đinh… sư thúc mới biết được!”

“Bần đạo không hề có ý trách tội, chỉ muốn hỏi vì sao thí chủ lại ra tay tàn nhẫn với sư thúc Viên như thế, thí chủ suy nghĩ cho rõ rồi hãy quay lại Ngọc Hoàng cung trả lời bần đạo!” Lão đạo Diêu chắp tay, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

“Làm sao đây?” Đầu bếp Ngụy thì thầm với tôi: “Bây giờ cô là tội phạm giết người đấy, tội này phải xử bắn!”

Tôi nhìn Viên Sĩ Bình đã được đưa vào quan tài mà thấy ngột ngạt trong lòng, anh ta chết rồi…

Cả đoạn đường quay về nhà họ Đinh tôi cứ mơ màng mãi. Đúng theo kế hoạch của sư thúc, quả nhiên quản lý Lư đã tới đây và bắt gặp Ngụy Yến đóng giả làm tôi, sau đó lại được bà Đinh nhờ vả hãy giữ bí mật.

“Sao rồi? Hôm nay có dọa được Viên Sĩ Bình không? Anh ta vẫn nghĩ chúng ta bị chôn vùi dưới hố cổ trùng à?” Ngụy Yến thấy tôi quay lại, hỏi dồn dập: “Tôi muốn xem biểu cảm của Viên Sĩ Bình lúc thấy cô quá!”

Tôi bất lực phẩy tay: “Đừng dùng gương mặt của tôi để nói chuyện với tôi nữa được không, đổi sang mặt khác đi!”

“Tôi cũng đâu còn cách nào! La Trường Sinh nói sử dụng phép thuật sẽ khiến người khác nhận ra, vì thế anh ta vẽ ra một hình người giấy rồi dùng thuật định hình, như thế thì chẳng có kẻ nào nhận ra được, trừ phi đốt tôi thành tro.”

“Ồ!” Tôi nhìn người giấy có nét tương tự mình đến bảy tám phần thì chợt thấy gương mặt này như toàn mang lại xui xẻo, bèn xua tay đi về phòng.

Viên Sĩ Bình chết rồi…

Đạo sĩ nắm giữ rất nhiều bí mật đã chết, mà lại chết ngay sau khi chúng tôi để anh ta quay lại Ngọc Hoàng cung?

Đạo trưởng Diêu còn nói vết thương nặng nhất là do Dẫn Lôi Thiên Cương phù gây ra?

Trên thế gian này chỉ có ba người sử dụng được Dẫn Lôi Thiên Cương phù là sư công, sư thúc và tôi. Khoảnh khắc Viên Sĩ Bình thấy chúng tôi liền bị sét đánh, nhưng nó hoàn toàn khác so với việc bị Dẫn Lôi Thiên Cương phù gây ra.

Tôi sợ lão đạo Diêu nhận ra tôi là Trương Dương nên không dám tiến lên kiểm tra thi thể của Viên Sĩ Bình.

Nếu anh ta chết thì chắc hẳn pháp sư Tịnh Trần cũng không còn an toàn!

“Đầu bếp Ngụy!” Tôi lao ra ngoài hét lớn, vội chạy tới căn phòng của Đại Hồng nói với Ngụy Yến: “Cô ở yên trong đây đừng ra ngoài, nhớ chăm sóc Đại Hồng cẩn thận. Vừa có chuyện xảy ra, sư công sai tiểu quỷ tới báo tin cho chúng tôi, giờ tôi phải tới núi Nam Nhạc tìm Tịnh Trần!”

“Cô tìm anh ta làm gì?!” Ngụy Yến chưa dứt lời tôi đã kéo đầu bếp Ngụy chạy ra ngoài.

Tôi nói với người đang đứng ngoài cửa: “Đến núi Nam Nhạc!”

“Tiểu thư, nhưng mà…” Tài xế không ngờ tôi lại ra ngoài sớm như vậy, chần chừ nhìn tôi.

Tôi lườm anh ta một cái: “Anh đã gọi tôi là tiểu thư sao còn không mau đi đi!”

Tài xế bất đắc dĩ nhìn nhà họ Đinh không một bóng người rồi khởi động xe.

Tôi dùng hết sức ném đôi giày cao gót đi, vén váy lên tới bắp chân, vội vã lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra gọi cho sư thúc.

“Cô Trương đấy à, hôm nay đến Ngọc Hoàng cung thấy thế nào?” Đầu bên vừa bắt máy đã lộ ra tâm trạng người nghe rất tốt.

Nghe vậy, lòng tôi càng thêm lo lắng: “Viên Sĩ Bình chết rồi. Đạo trưởng Diêu nói đêm qua đã sai người đưa Tịnh Trần về núi Nam Nhạc, tôi sợ anh ta sẽ gặp nguy hiểm nên đang tới đó, mọi người nhanh đuổi theo đi!”

“Chết tiệt! Mấy người điên rồi sao!” Sư thúc mắng mỏ, đầu bên kia chỉ nghe vài tiếng lạch cạch rồi cúp máy.

“Tịnh Trần là ai?” Đầu bếp Ngụy bực bội nhìn tôi, chỉ tay: “Tôi đến đây để chăm sóc cô ấy, sao cứ phải lẽo đẽo theo cô suốt chứ!”

“Đi hay không thì tùy ông!” Tôi thực sự không còn tâm trạng nào mà giải thích cho ông ta, bực bội quát lớn.

Đầu bếp Ngụy ậm ừ rồi im bặt, cả đoạn đường tâm trí tôi cứ quay mòng mòng.

Quan tài đá còn chưa đào xong, tung tích của cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch cũng không rõ, vụ việc Kiến Mộc chưa ra đâu vào đâu mà bây giờ lại lộ ra chuyện tình của hai yêu quái ngàn năm là Đại Hồng và đầu bếp Ngụy nữa.

Vụ việc âm rận lạ lùng của nhà họ Lư còn chưa rõ đầu đuôi, ấy vậy mà Viên Sĩ Bình đã ra đi rồi. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến tôi chẳng thể nào ứng phó kịp!

Nếu như Viên Uy chết vì để che giấu tai mách, nhân tiện đưa chúng tôi vào hang cổ trùng, vậy cái chết của Viên Sĩ Bình nói lên điều gì?

Để Ngọc Hoàng cung có lý do tìm tôi báo thù ư? Nhưng đạo trưởng Diêu đã nói là không có ý này mà?

Rốt cuộc vì sao Viên Sĩ Bình lại phải chết?

Bánh xe lăn nhanh, cả đoạn đường đầu bếp Ngụy cứ càu nhàu suốt, song thấy tôi phớt lờ nên ông ta đành đổi sang nói chuyện với tài xế.

Tài xế vốn cũng đang chán chường, chẳng hơi đâu bận tâm đ ến lão.

Đến núi Nam Nhạc, tôi chạy thẳng về sân phía Tây, hỏi vị sư tiếp khách xem pháp sư Tịnh Trần đi đâu rồi.

Khổ nỗi sư tiếp khách vốn chẳng hiểu chuyện gì, hỏi gì cũng không biết, thậm chí còn bực mình định gọi bảo vệ đến lôi chúng tôi ra ngoài.

Tôi lấy điện thoại gọi cho sư thúc, định nhờ anh ta liên hệ người quen bên núi Nam Nhạc, tìm được Tịnh Trần càng tốt.

Tôi còn chưa kịp cúp máy, chợt xa xa có tiếng chuông vang lên, tiếp theo là tiếng chuông chùa Nam Nhạc và tiếng chuông trên núi.

Tôi sững sờ nắm chặt điện thoại, chín hồi chuông vang vọng khắp Hành Sơn, tôi vội kéo vị sư tiếp khách chưa kịp đi xa gặng hỏi.

Sư tiếp khách lúc này không còn khó chịu nữa, chỉ buồn bã nói: “Đây là chuông báo tử có cao tăng qua đời.”

“Có biết là ai không?” Đầu óc tôi tê dại, rất sợ là người mà tôi đang nghĩ đến…

“Tôi không biết!” Sư tiếp khách lại nói câu cửa miệng của anh ta.

Đầu bếp Ngụy cũng thở dài thườn thượt: “Lại một cao tăng nữa ra đi!”

Hoảng loạn, tôi nắm cổ áo của vị sư tiếp khách gắt lên: “Vậy anh có biết người chết đó đang ở đâu không?”

“Tiếng chuông tử vang lên từ nơi cao nhất, đó là Chúc Dung Phong!” Sư tiếp khách buồn rầu nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi cao nhất núi Nam Nhạc, chạy chân trần ra ngoài, nói với tài xế: “Đi lên Chúc Dung Phong!”

“Hả?!” Người tài xế tái mặt, nhìn tôi: “Tiểu thư, không được đâu! Dù có đi thì đường lên Chúc Dung Phong… cũng là đoạn núi có mười tám khúc cua lận!”

“Xuống xe!” Tôi gắt gỏng, đẩy anh ta xuống xe rồi ngồi vào ghế lái, nhìn sang đầu bếp Ngụy: “Ông nhanh chân lên!”

“Đây.” Đầu bếp Ngụy thích chí lên tiếng, ngồi vào ghế phụ: “Cô còn biết lái xe cơ à, dạy cho tôi đi.”

“Ngồi vững vào!” Tôi nhấn chân ga, nhả côn, đạp số phi thẳng lên dốc.

“Ôi, đằng trước không đi được!” Đầu bếp Ngụy hoảng hốt.

Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn đã hét to vào mặt tôi.

Tôi đạp côn, đổi số tăng tốc, nhấn ga hết tốc độ lao thẳng lên.

Mấy người mặc đồng phục bảo vệ vọt ra khỏi phòng trực, hét to phía sau xe nhưng tôi đã đi xa rồi.

Tuy chưa từng lên núi Nam Nhạc, nhưng tôi đã từng thấy một số hình ảnh của nơi này nên biết chỉ cần đi vòng quanh núi là đến, không ngờ là nó có tận mười tám ngã rẽ thật.

“A! A..A!” Đầu bếp Ngụy không ngừng la hét, gần như dính sát vào cửa sổ.

Điện thoại trong túi reo liên hồi nhưng tôi không bắt máy.

Viên Uy chết, Viên Sĩ Bình chết, Tịnh Trần chết, ngay cả Điền Đại Thu, Nguyên Linh, Liễu oa tử, Trọng Đồng Tử cũng chết rồi!

Và cả những người trước đây tới ngăn chúng tôi ở dưới hang cổ trùng, Trương Âm, Trường Thọ và Âm Long!

Nếu không nhờ con cá kỳ lạ đó thì tôi, sư công, lão Miêu, Tiểu Bạch, Trường Sinh, Vương Uyển Như, Ngụy Yến cũng bị chôn vùi dưới hang cổ, coi như đều chết hết rồi…

Từ những chuyện này, đúng là có kẻ muốn diệt trừ tất cả những người liên quan đến nuôi cổ, không bỏ sót một ai.

Nhưng xét theo chấp niệm trước giờ của bọn họ với cổ thần, chỉ có hai nguyên nhân khiến bọn chúng muốn diệt sạch mọi người, một là chúng không muốn nuôi cổ thần nữa, hai là đã có được cổ thần.

Cả hai tình huống trên đều không tốt cho chúng tôi chút nào, nếu bọn chúng không muốn nuôi cổ thần nữa, vậy người gặp nạn đầu tiên phải là cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch đang trong tay bọn chúng mới phải; Nhưng nếu bọn chúng đã có cổ thần rồi, vậy cổ thần đó là ai? Là Nguyên Thần Tịch sao?

“Dừng xe! Dừng xe!”

Phía trước có người cầm loa hét to, tay không ngừng ra hiệu, tôi vội bẻ lái, hạ cửa sổ xe bắn thẳng Chưởng Tâm Lôi vào người đó, hất tung hắn sang bên đường rồi đánh lái đi tiếp.

“Ôi trời ơi! Tôi không muốn chết đâu!” Đầu bếp Ngụy – “Thực vật” ngàn năm tuổi đang không ngừng kêu gào.

Tôi phi nước đại đến thẳng Nam Thiên Môn, theo dòng người tới nơi sương mù dày đặc nhất.

Chúc Dung Phong nằm ở đỉnh cao nhất của núi Nam Nhạc, bên trên là nơi Thánh Đế Nam Nhạc thành thánh, mặc dù Tịnh Trần là hòa thượng, song núi Nam Nhạc vốn là thánh địa của ba giới Đạo giáo, Phật giáo.

Tôi chạy một mạch lên trên, vốn nghĩ đỉnh Chúc Dung là một đạo quan to lớn như ngôi miếu Nam Nhạc, không ngờ lại là một tòa miếu nhỏ và chỉ có một cánh cổng. Trông sân có ba căn phòng, tôi sững người không biết nên đi hướng nào.

“Em gái Dương, cô mau qua đây!” Đầu bếp Ngụy còn chưa hồi hồn cầm chiếc túi xách đang reo chuông nãy giờ, nhét vào tay tôi: “Có người gọi suốt này!”

Tôi mặc kệ ông ấy, chỉ muốn đi tìm Tịnh Trần, hy vọng tên sát nhân còn chưa đi xa.

“Cô mau nghe máy đi, tôi nghỉ chút đã!” Đầu bếp Ngụy ôm ngực như muốn nôn, hít hà từng hơi một.

Tôi nhìn quanh bốn phía, hai mắt cay xè đau rát, nhưng ngoài những du khách đang nhìn tôi chăm chú thì quả thực không thấy có điều gì bất thường.

Điện thoại trong túi đổ chuông liên tục, càng lúc càng nhiều người nhìn sang đây, tôi đành phải móc điện thoại ra nghe.

Vừa bắt máy, tiếng sư thúc đã la lớn: “Cô mau quay về cho tôi! Ở nhà xảy ra chuyện rồi, Đại Hồng và Ngụy Yến mất tích rồi! Nhanh lên!”

Điện thoại trong tay tôi trượt xuống, tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của đầu bếp Ngụy, không biết làm sao để nói với ông ấy là Đại Hồng đã biến mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio