Tôi là Nữ Quan Tài

chương 310: phía sau cánh cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi nghe thấy sư thúc nói Đại Hồng và Ngụy Yến ở nhà không thấy đâu, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển. Nhìn đầu bếp Ngụy đang đỏ mặt nhìn tôi chằm chằm ở đối diện, tôi thực sự không biết phải làm thế nào để nói với ông ấy rằng Đại Hồng đã biến mất.

Tôi bắt đầu hối hận vì bản thân mình quá mức tự cao tự đại, cứ nghĩ chính mình sẽ không làm sai chuyện gì. Tôi đã quên mất rằng bản thân mình không làm sai là bởi vì sư phụ, sư thúc, Trường Sinh cùng với lão Miêu và mọi người luôn ở phía sau giúp đỡ tôi.

Lúc ở trên xe, đầu bếp Ngụy đã nói ông ấy đến đây là vì Đại Hồng, tôi lại cứ cho rằng Đại Hồng ở nhà họ Đinh sẽ rất an toàn, còn phiêu du bên ngoài như chính mình mới là nguy hiểm. Nhờ vào việc tôi và đầu bếp Ngụy thu hút sự chú ý của những người đó nhưng không nghĩ tới người phía sau này đã ăn cắp.

“Nhóc Dương, có chuyện gì vậy? Sư thúc nhà cô còn chưa tới à?” Đầu bếp Ngụy thở hổn hển, sau đó vẫy tay với tôi: “Tôi giúp cô đi hỏi những cây thông khác thử xem.”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì đầu bếp Ngụy thần kinh lải nhải đã đi tới một gốc cây thông trước Chúc Dung Phong, không biết ông ấy đang nói với cây thông cái gì mà trên mặt hiện ra sự hoảng sợ, sau đó dường như lại hiểu rõ gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi.

Cuối cùng tôi cũng có thể cảm nhận được cái gọi là có tật giật mình là gì, tôi chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ đối mặt với đầu bếp Ngụy.

Ông ấy gật đầu với cây thông rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi, mỉm cười với tôi rồi nói: “Tôi biết ở đâu rồi, mau đi theo tôi!”

Tôi còn đang lo lắng ông ấy phát hiện ra Đại Hồng đã biến mất, còn đang định nói chuyện thẳng thắn rõ ràng với ông ấy thì thấy đầu bếp Ngụy đang nhìn bốn phía như một tên trộm. Nhân lúc khách du lịch không chú ý đến, đầu bếp Ngụy mạnh mẽ kéo tôi đi vào cửa của Chúc Dung Phong.

“Đầu bếp Ngụy!” Tôi sợ đến mức hét lên một tiếng, sợ tên này đã biết tôi làm mất Đại Hồng cho nên muốn đâm chết tôi ở trên cánh cửa.

Nhưng đi tới phía trước là một khoảng trống, sau đó đầu tôi cảm thấy nặng nề, chợt có một giọng nói vang lên: “Có phải là Trương thí chủ?”

Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ, lông mày màu trắng như Tĩnh Trần đang đứng ở bên cạnh cánh cửa gỗ kia. Trên mặt anh ta cũng hiện ra vầng sáng như đầu bếp Ngụy, trong tay là một chuỗi Phật châu giống của Tĩnh Trần đưa cho tôi, ông ta nhìn tôi cười và nói.

“Lão đầu trọc!” Đầu bếp Ngụy không biết nghe được cái gì, ông ấy tiến lên túm cổ áo của tên hòa thượng kia, nói một cách hung tợn: “Nghe nói ở nơi này của mấy người có một hòa thượng đã chết, ở nơi nào? Chúng tôi muốn gặp tên hòa thượng đã chết kia!”

Tôi nghe ông ấy nói vậy, cảm giác như hai mắt tối sầm lại, vội vàng dùng sức đẩy đầu bếp Ngụy lùi về sau. Tôi trừng mắt với ông ấy một cái, sau đó mới quay người lại chắp hai tay với hòa thượng kia: “Tại hạ là Trương Dương đến từ Du Thụ Loan Hoài Hóa, gặp qua đại sự, không biết đại sự và pháp sư Tĩnh Trần có quan hệ như thế nào?”

“Tĩnh Trần là sư đệ của ta, trước khi viên tịch cậu ấy từng dặn dò bần tăng, nếu như Trương thí chủ đến đây, có thể tìm đến nơi này, để cho thí chủ nhìn xem thi thể của nó!” Sư huynh của Tĩnh Trần nhìn tôi vẫn mang theo ý cười nói.

Mặc dù trong lòng tôi đã kết luận Tĩnh Trần chắc chắn đã viên tịch nhưng khi nghe thấy tin tức này, trong lòng giống như sợi chỉ bị cắt đứt, những vật nặng treo ở trên đó toàn bộ đập xuống đầu tôi.

“Ở đâu!” Đầu bếp Ngụy đúng là không thèm để ý mà chỉ gào thét với sư huynh của Tĩnh Trần, muốn hòa thượng này dẫn chúng tôi đi xem thân thể của Tĩnh Trần.

Tôi bình tĩnh nhìn vị hòa thượng này có nụ cười rất giống với đạo trưởng Diêu, dường như tử vong đối với họ là một chuyện chưa từng đặt nặng ở trong lòng, bởi vì những người xuất gia thật sự họ sẽ gác chuyện sinh tử sang một bên.

Ngoài ra, có thể vị hòa thượng này cũng giống như đạo trưởng Diêu, muốn cho tôi nói vì sao giết Tĩnh Trần?

Sau khi suy nghĩ, tôi nhìn anh ta rồi nói: “Không hỏi trước mà tự xông vào, xin đại sư tha lỗi! Chỉ là không biết phải xưng hô với đại sư như thế nào?”

“Một tên hòa thượng đã chết mà thôi, còn xưng hô như thế nào làm gì? Nếu như Trương thí chủ để ý, hãy cứ như vị thí chủ này, gọi bần tăng là một lão đầu trọc, như vậy ngược lại càng làm cho bần tăng càng thêm thân thiết!” Vị hòa thượng cười với tôi, sau đó phất tay áo đi vào bên trong.

“Đại sư!” Tôi vội trừng mắt nhìn đầu bếp Ngụy một cái, tuy nói vị cao tăng như anh ta sẽ không chấp nhặt với sự bất kính trong lời nói của đầu bếp Ngụy nhưng vừa rồi lời nói của đầu bếp Ngụy cũng hơi quá?

Chỉ vào vị hòa thượng rồi mắng là lão đầu trọc sao? Còn bảo người ta dẫn chúng tôi đi tìm vị hòa thượng đã chết, đây thực sự là mắng thẳng mặt.

“Tên đầu trọc kia, đi chậm một chút!” Đầu bếp Ngụy còn rất nghiêm túc hét về phía trước.

Tôi không nói nên lời hỏi trời cao nhưng ngại là trong lòng đang áy náy với đầu bếp Ngụy, cho nên đành phải mặc kệ ông ấy. Bàn tay tôi từ từ trượt xuống eo, không ngoài dự đoán, Âm Long cũng có thể được coi như là thần thú hộ mệnh của tôi.

Chỉ mong nhìn thấy thân thể của Tĩnh Trần thì có thể tìm ra chút ít manh mối, sau đó nhanh chóng trở về Hoài Hóa gặp lại sư thúc. Nếu không, Đại Hồng và Ngụy Yến xảy ra chuyện gì không may thì tất cả đều là trách nhiệm của tôi!

“Hai vị thí chủ, xin mời!” Vị hòa thượng này đứng trước một cánh cửa gỗ giống như cửa Chúc Dung Phong, hai tay đưa ra mời chúng tôi đi vào.

Tôi nhìn cánh cửa gỗ này, phía trước phía sau, bên phải bên trái đều giống như Chúc Dung Phong nhưng lại không có khách du lịch đến đây.

“Đây là nơi năm ấy Hỏa Thần Chúc Dung tu hành, gồm bên trong và bên ngoài.” Tên hòa thượng trọc đưa tay mời chúng tôi, đẩy cửa vào bên trong rồi nói tiếp: “Sư đệ Tĩnh Trần ở bên trong!”

Tôi sững sờ nhìn đại sảnh giống ở bên ngoài nhưng điều khác biệt duy nhất đó chính là, trong đại sảnh có một cơ thể bằng xương bằng thịt đang ngồi với Chúc Dung Thần Tượng và Nam Nhạc Thánh Đế. Kia chính là Tĩnh Trần không lẫn vào đâu được.

“Trương thí chủ, mời!” Hòa thượng trọc nghiêng người ra sau, nói với tôi: “Sáng hôm nay, sư đệ mới trở lại Nam Nhạc đã dặn dò đệ tử trong môn đưa cậu ấy tới Chúc Dung Phong, lúc nhìn thấy ta cũng không nói vì sao cậu ấy lại chết, ngược lại nói về niềm vui khi chúng ta cùng tu hành. Cuối cùng mới dặn dò, sau khi cậu ấy viên tịch, Trương thí chủ tìm được nơi này thì để cho cô kiểm tra thân thể của cậu ấy.”

“Cơ thể của tên đầu trọc này có gì đẹp mà nhìn!” Đầu bếp Ngụy lẩm bẩm một tiếng nhưng dưới chân lại không chút câu nệ đi về phía thân thể của Tĩnh Trần.

Tôi nhìn vị hòa thượng tự xưng là tên đầu trọc này, suy nghĩ một lúc rồi vỗ Âm Long ở trên eo, bảo nó chú ý một chút. Sau đó, tôi cũng nhanh chóng đi theo đầu bếp Ngụy để kiểm tra cơ thể của Tĩnh Trần.

“A di đà phật!” Tên hòa thượng trọc khẽ niệm Phật, anh ta ngồi dưới bậc thềm đá trước cửa nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không hề để ý đến hành động của chúng tôi.

Tôi kiểm tra khuôn mặt của Tĩnh Trần, cũng không có vết thương rõ ràng, ngay cả sắc mắt nhìn cũng rất bình thường. Tôi muốn đưa tay sờ lại sợ làm thế là bất kính với vị cao tăng này, đành phải đứng ở một bên nhìn ngón tay đầu bếp Ngụy đang bắ n ra lá thông lên cơ thể của cậu ta.

Một lúc lâu sau, đầu bếp Ngụy còn không có kết quả, tôi sốt ruột đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Tôi sợ chiếc điện thoại di động trong túi xách của mình lại vang lên, lại có thêm tin tức xấu, sư thúc ở nhà cũng đã nóng nảy đến quẫn trí.

“A!” Đột nhiên đầu bếp Ngụy giật mình hét to lên một tiếng, ông ấy mạnh mẽ nhét lá thông vào dưới hai cánh tay của Tĩnh Trần, nháy mắt nói với tôi: “Đây là dao cắ m vào nách đấy!”

Tôi vội vàng liếc mắt nhìn vị hòa thượng đầu trọc đang ngồi trên bậc thềm đá, lại thấy anh ta vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, không hề có động tĩnh gì. Trong lòng tôi biết tu vi của vị hòa thượng tự xưng bản thân mình là một tên đầu trọc này e rằng còn cao thâm hơn cả Tĩnh Trần. Tôi nhanh chóng chạy đến bên người đầu bếp Ngụy, hỏi ông ấy: “Phát hiện được cái gì rồi?”

“Hình như là bảo vật nhưng hình như cũng không phải là thứ tốt!” Đầu bếp Ngụy gần như là dùng mười ngón tay đưa lá thông vào bên trong, trên mặt tất cả đều là không tin được nói: “Tên hòa thượng này thật sự rất liều mạng, cậu ta đã nhét rất nhiều thứ vào dưới nách!”

“Là cái gì?” Tôi nghe vậy thì cảm thấy ớn lạnh.

Dưới nách là bộ phận nhạy cảm nhất của con người, người bình thường ngay cả khi tìm kiếm cũng rất ít lục soát ở nơi này.

“Chờ một chút!” Đầu bếp Ngụy nháy mắt vài cái với tôi, hai tay từ từ rút ra ngoài.

Tôi cũng mặc kệ cái gọi là bất kính, nhanh chóng chắp tay bái lạy hai cái với thân thể Tĩnh Trần rồi cởi áo cà sa của cậu ta ra hai bên, nói với đầu bếp Ngụy: “Nhanh lên! Tôi còn tin tức lớn cần nói cho ông biết!”

“Được rồi!” Đầu bếp Ngụy vừa nghe có tin tức lớn, ông ấy nhanh chóng rút lá thông ra kẹp vào bên nách khác. Sau đó, ngón tay ông ấy nhếch lên, ở dưới nách của Tĩnh Trần vang lên một tiếng động nhỏ.

Tiếp theo, trước mắt tôi xuất hiện một thứ màu đỏ, một miếng vải màu đỏ không biết có phải là do nhuộm máu hay không được rút ra từ dưới nách trái của Tĩnh Trần.

Tấm vải đỏ kia mới được kéo ra, Âm Long từ trên eo tôi chạy ra bên ngoài, đuôi rắn quấn lấy tấm vải đỏ, chiếc lưỡi rắn duỗi về phía tôi, đôi mắt nhỏ bé vô cùng chăm chú.

Tôi nhìn nó một cái, nhìn thấy tình huống của Âm Long và tấm vải đỏ cũ nát kia, không còn nghi ngờ gì nữa, tấm vải này chính là tấm vải đỏ che trời của Ngọc Hoàng cung.

“Đây là cái gì?” Đầu bếp Ngụy rút ra được một thứ gì đó, ông ấy ném xuống mặt đất rồi kêu lên.

Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy đó chỉ là một con sâu có vỏ giáp, sau khi bị ném xuống cũng không có nhúc nhích, xem ra đã chết từ lâu. Trên vỏ của nó dính đầy máu tươi, đây chính là cổ trùng ăn xác chết mà Vương Uyển Nhu nói!

Con cổ trùng này không phải chỉ có ở địa phủ thôi sao?

Tại sao trên người của Tĩnh Trần lại có một con, mà con này còn chết nữa?

“Tại sao tên này lại giấu đồ vật ở chỗ này vậy?” Đầu bếp Ngụy móc đồ xong, lại sờ sờ bốn phía, cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhìn con cổ trùng ăn xác chết đó: “Con sâu này giống như xâm nhập vào con người?”

Tôi không có tâm trạng nói chuyện, lấy tấm vải đỏ che trời từ đuôi rắn của Âm Long rồi bỏ con cổ trùng ăn xác chết đó vào trong túi, làm xong mới nói với đầu bếp Ngụy: “Hiện tại chúng ta sẽ trở về Hoài Hóa!”

“Cô còn chưa nói con sâu này là cái gì?” Đầu bếp Ngụy chỉ chỉ vào túi xách của tôi, dường như rất tò mò con sâu đó là cái gì.

Tôi lắc đầu với ông ấy, đôi chân trần nhanh chóng bước về phía của vị hòa thượng đầu trọc rồi nói: “Đại sư, pháp sư Tĩnh Trần có nói lần này cậu ta ra ngoài là vì chuyện gì không?”

“Làm sao cậu ấy lại có thể đem mọi chuyện nói cho một người chết chứ?” Vị hòa thượng đầu trọc trợn mắt nhìn tôi nói: “Bần tăng đã là một hòa thượng đã chết, Trương thí chủ không cần hỏi nhiều!”

Tôi thấy anh ta cũng không muốn nhiều lời, tôi chắp tay rồi kéo đầu bếp Ngụy ra cửa.

“A…”

Đột nhiên, một người khách du lịch hét lên một tiếng, giật mình nhìn chúng tôi.

Tôi gật đầu với du khách đó rồi chạy về phía chiếc xe dưới Chúc Dung Phong.

“Cô chạy cái gì thế, không phải là đã tìm được thi thể của tên hòa thượng đó rồi sao?” Đầu bếp Ngụy ở phía sau không ngừng la hét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio