Tôi là Nữ Quan Tài

chương 427: trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy A Lạc vung đuôi rắn đến trước mặt Đại Hồng, hai mắt tôi quýnh lên vội đưa tay muốn cứu cô ấy.

Mặc dù biết rõ Đại Hồng chắc chắn sẽ không chết ở chỗ này nhưng tôi vẫn không nhịn không được mà lo lắng một chút.

“Ư!”

Kỳ lạ hơn nữa là ngay khi đuôi rắn của A Lạc quấn quanh cơ thể của Đại Hồng thì tiếng đau đớn và vui sướng bỗng phát ra từ miệng cô ấy một cách đứt quãng, rồi lại mang theo chút vui mừng và sắc bén.

Tôi đã từng nghe thấy âm thanh này không biết bao nhiêu lần ở cửa phòng của sư thúc trước đây, từ sau chuyện âm rận lại càng nghe thấy nhiều hơn.

Nhưng điều làm tôi dù thế nào cũng nghĩ không thông chính là sao chuyện như thế này lại có thể phát sinh trên người Đại Hồng và A Lạc được?

Hơn nữa A Lạc còn giống quái vật đầu người thân rắn như đúc?

Cả dòng sông Âm tràn ngập kêu của Đại Hồng và A Lạc, tôi cố hết sức để di chuyển cơ thể trong khi niệm chú nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn trận hoan ái quỷ dị này.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc A Lạc cũng buông Đại Hồng ra, đuôi rắn thuần trắng đuôi rắn từ từ rơi xuống đất rồi chậm rãi biến thành hai chân đứng bên bờ sông.

Đại Hồng thế nhưng vô cùng dịu ngoan dựa vào trong lòng ngực cô ấy, cúi đầu hát gì đó, khiến cho đôi mắt vốn nhìn không rõ ràng của A Lạc càng thêm mê mang.

Sau đó Đại Hồng khẽ cười rồi vươn tay kéo A Lạc bơi vào trong nước, chiếc quan tài đá vốn dĩ phải chìm giờ lại nổi trên mặt nước.

Khi đó dưới sông Âm không có những thực vật phát ra ảnh huỳnh quang nên vẫn là một vùng đen tối. Tôi hoàn toàn không nhìn rõ tình hình của hai người nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nước chảy, không biết Đại Hồng kéo A Lạc bơi bao lâu, chờ khi trước mắt tôi sáng lên đã thấy hai người họ đã đứng bên cạnh Miêu trại.

Sau đó Đại Hồng tươi cười giới thiệu phong cảnh và văn hóa của Miêu trại cho A Lạc, trong đó còn có không ít truyền thuyết cổ xưa.

A Lạc lắng nghe rất cẩn thận nhưng không đáp lời.

Khi mặt trời sắp lặn, Đại Hồng vẫy tay chào người dân trong trại rồi đi từ một ngôi nhà sàn xuống sông Âm.

Lúc này, các linh thể dưới sông Âm đã bơi đi, Đại Hồng đẩy A Lạc vào rồi bắt đầu cười to.

Tôi tức giận nhìn người có khuôn mặt giống mình là A Lạc chậm rãi lộ ra vẻ tham lam, sau đó tôi thấy lưỡi dài của cô ấy khẽ vung lên rồi nhanh chóng cuốn lấy hai linh thể kéo đến bên cạnh.

Lại một hồi cắn xé nữa, cuối cùng linh thể đó vẫn bị A Lạc nuốt vào bụng như cũ.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy A Lạc nuốt linh thể, nhưng nhìn cô ấy dùng nguyên thủy nhất xé xác và gặm nhấm một linh thể lẽ ra phải được tái sinh để hạnh phúc làm lòng tôi hoảng hốt.

Nhưng rõ ràng A Lạc không chỉ ăn một lần rồi ngừng lại, có Đại Hồng bên cạnh nên trông cô ấy có vẻ vô cùng thoải mái, lưỡi rắn không ngừng vung vẩy, hết linh thể này đến linh thể khác bị cô ấy cắn xé rồi nuốt xuống.

Mãi cho đến khi không còn linh thể nào bay ra từ dưới sông Âm nữa, Đại Hồng mới chậm rãi bò vào bên trong quan tài đá ôm A Lạc bình yên ngủ.

Tôi không rõ ai đã cho tôi nhìn thấy những cảnh này, nhưng ít nhất chuyện này có liên quan đến tôi.

A Lạc?

Là do khuôn mặt của tôi cho nên Yểm mới để tôi nhìn thấy sao?

Tại sao Yểm không xuất hiện?

Còn nữa rốt cuộc A Lạc và tôi có liên quan gì đến nhau?

Vốn dĩ cho rằng sau khi du lịch quá khứ một ngày thì tôi nên tỉnh táo. Nhưng tôi cứ nhìn A Lạc cắn nuốt linh thể, đi theo Đại Hồng ra bên ngoài du ngoạn ngày này qua ngày khác.

Tôi cứ như vậy lặng lẽ nhìn Đại Hồng và A Lạc chơi đến vui vẻ.

Nhưng tất cả những điều này đã bị phá vỡ vào một ngày không báo trước. Ngày đó Đại Hồng lôi kéo A Lạc đến Miêu trại chơi một lần nữa, nhưng nhà sàn đã bị hư hỏng nặng, hơn nữa rất nhiều người chết ở cổng Miêu trại.

A Lạc lập tức biến sắc mặt, duỗi lưỡi rắn phân nhánh chăm chú nhìn chằm chằm Đại Hồng như thể đang hỏi cô ấy.

Nhưng Đại Hồng chưa kịp nói thì đã thấy một người đàn ông mặc đồ Miêu từ phía đối diện lao ra hét lớn gì đó, Đại Hồng lập tức lật tay đánh ngã người nọ xuống đất rồi nhanh chóng niệm chú rồi một linh thể bay ra từ người đàn ông Miêu trại. Sau đó Đại Hồng nhét linh thể vào miệng A Lạc rồi kéo A Lạc về lại sông Âm.

Thực ra thì trong lòng tôi cũng có thể hiểu, Đại Hồng làm như vậy là để không một ai nhìn thấy A Lạc, cho nên cô ấy hoàn toàn không thể để họ sống.

Sau khi trở lại đáy sông Âm, A Lạc không thể hiểu được mà tiếp tục la hét với Đại Hồng, thậm chí còn dùng cả tay và chân đá Đại Hồng một cách thô bạo, còn mở miệng chửi bới Đại Hồng.

Tôi có thể nghe rõ lời Đại Hồng, tiếng nước và tiếng ca của A Lạc, nhưng dù tôi có làm thế nào cũng không thể nghe thấy giọng A Lạc.

Từ biểu cảm trên khuôn mặt quen thuộc đó có thể thấy cô ấy rất tức giận, ngay cả linh thể bay ra cũng không bắt mà trực tiếp chui vào trong quan tài.

Sau đó tôi thấy khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Đại Hồng đột ngột thay đổi, kéo cổ A Lạc rồi cắn xuống.

A Lạc còn muốn giãy giụa, nhưng lúc này trong tay Đại Hồng đột nhiên xuất hiện chiếc mặt nạ rồi dùng sức ụp xuống mặt A Lạc. Sau đó, A Lạc ngất đi trong dòng sông.

“A! Ha ha! A Lạc…” Đại Hồng cười to, vừa kéo A Lạc vừavừa móc ra từ trong ngực một thanh đao.

Tôi nhìn thanh đao lóe lên ánh sáng ảm đạm liền hiểu chuyện gì sắp xảy ra, toàn thân tôi bắt đầu run lên.

Quả nhiên, Đại Hồng từ từ nâng cánh tay của A Lạc lên rồi cắt một miếng thịt nhét vào miệng mình, cứ thế tay vẫn không ngừng cắt miếng thứ hai.

Nước sông Âm vốn đen như mực bắt đầu chuyển sang màu đỏ tươi, vô số linh thể bay ra khỏi sông Âm tham lam hút máu ở sông Âm.

Thấy A Lạc đã không còn sự sống, nhưng tay chân thì đã bị Đại Hồng cắt đứt từng chút chỉ còn lại xương trắng.

Đại Hồng vẫn trầm mê ở trong đó như cũ rồi từ từ đưa con dao về phía cơ thể mình, nhưng một đao còn chưa đi xuống đã nhìn thấy thứ gì đó trong cơ thể A Lạc ở nhẹ nhàng ngọ nguậy, nhìn như một con rắn nhỏ bình thường.

Khuôn mặt của Đại Hồng chìm xuống ngay lập tức rồi hướng dao nhỏ về phía bụng của A Lạc rạch một cái, bên trong là một đứa trẻ chỉ mới năm hoặc sáu tháng tuổi đang ngọ nguậy, nhưng đứa bé sơ sinh đó không có hai chân, chỉ có một cái đuôi rắn nhỏ màu đen và trắng.

Có thể là cơ thể mẹ mất máu quá nhiều hoặc là đau đớn quá mạnh, khiến cho đứa bé đáng lẽ không nên có lực lượng cường đại như vậy bộc ra khát vọng sống sót mãnh liệt như vậy.

Khuôn mặt Đại Hồng vẫn chết lặng như cũ, duỗi tay móc đứa bé ra rồi ném vào trong quan tài, sau đó dùng dao chậm rãi cắt da thịt trên người A Lạc

Loại tình cảm yêu đến nỗi muốn ăn thịt lẫn nhau này quá sâu đậm, tôi không thể hiểu và cũng không dám hiểu.

Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Yểm và Đại Hồng nhìn giống nhau như vậy, bởi vì cô ấy chính là Đại Hồng!

Cho nên Đại Hồng mà chúng tôi thấy bây giờ có khả năng vốn không phải là người mà chúng ta thấy bây giờ có thể không phải là người từ Linh xuống, điều này có thể giải thích tại sao Sư Tụy vẫn liên tục dặn tôi phải cẩn thận với Đại Hồng.

Tiếp theo thì như Yểm nói, cô ấy cắt thịt của A Lạc xong thì khống chế linh thể mình rồi bắt đầu tự sát.

Từng chút một bẻ răng, móc mắt, xé da mặt…

Mọi thứ đều được thực hiện một cách trật tự, trong miệng còn ngân nga một giai điệu nhỏ.

Cuối cùng, linh thể của hai người từ từ trôi xuống theo máu chảy trên sông Âm.

Tôi nhìn người trong quan tài vẫn còn nhịp tim, đứa bé còn cả cuống rốn từ từ di chuyển về phía vách quan tài mà không thể đoán ra người này là ai?

Còn có A Lạc rốt cuộc là từ đâu tới?

Không bao lâu thì thấy cái người mang mặt nạ từ chỗ tối đi ra, bồng một đứa bé chưa đầy tháng rồi đặt vào trong quan tài rồi đóng chặt cửa quan tài đang hé mở.

Từ đầu tới đuôi thậm chí không thèm liếc nhìn hai xác chết thảm trên bờ.

“Ngươi có chắc là nếu bỏ thần tộc của thôn Thần này vào trong quan tài thì nó sẽ cắn nuốt nghiệt chủng đó không?” Nguyên Linh vung phất trần, nhẹ nhàng nhìn quan tài đang dừng trên sông Âm nói.

Thần thôn tới từ Thần tộc?

Đó chính mẹ tôi ư?

Tôi mở to mắt khi nghe thấy điều này, rồi nắm chặt tay muốn đẩy quan tài lao ra, nhưng tôi dù làm thế nào vẫn không thể di chuyển.

Chỉ thấy người đeo mặt nạ gật đầu, rất tỉnh táo nói “A Lạc là hậu nhân của Xi Vưu ở phái chính tông Điền gia trại, mặc dù mấy cô ấy không biết điều đó nhưng cô ấy có thể biến ra đuôi rắn sau khi được cổ thuật thôi hóa, từ điều này có thể thấy rằng cô ấy vẫn giữ được Thần ma nhị tính nguyên thủy nhất.”

“Mà vị khách nhỏ của chúng ta là người lưỡng tính hoàn chỉnh nhất trong lịch sử Thần tộc. Trong đại chiến nhiều năm như vậy giữa Xi Vưu và Thần tộc, hai đứa trẻ cắn nuốt lẫn nhau mới có thể kết hợp càng hoàn mỹ hơn. Ngoại trừ những thứ khác không nói kia thì người lưỡng tính ở thôn Thần đã khai thực rồi, trong quan tài cũng không còn ai để ăn, vậy cô nghĩ cô ấy không ăn đứa bé đó sẽ ăn cái gì?”

Tôi thấy vô cùng ghê tởm, nhưng hóa ra lại là như thế này! Người đeo mặt nạ này nói xong vẫn tỏ vẻ đương nhiên như thế, không có chút biến sắc nào, như thể ăn và bị ăn dễ như ăn hai củ khoai lang vậy.

Nguyên Linh cười cười nói: “”Cũng đúng. Chẳng qua chỉ sợ đứa bé sơ sinh đó lớn lên khó biểu hiện ra thôi?”

“Không sợ, chúng ta còn thế hệ sau của A Lạc, chẳng phải còn có một người khác trốn thoát khỏi Linh giới sao? Chúng ta có thể tìm cô ấy để mượn thứ này! Chỉ cần còn một người thì kế hoạch dưỡng Cổ Thần phải tiếp tục.” Người mang mặt nạ cười ha hả rồi đưa tay ra dán một lá bùa khác lên quan tài rồi thu lấy cái xác thê thảm không vẹn toàn của A Lạc và Đại Hồng vào.

Mọi thứ lại trở về với bóng tối, tôi nhìn chiếc quách đóng chặt mà lòng vô cùng lo lắng, điều gì sẽ xảy ra trong đó chứ?

Người ở phía sau thật sự là mẹ tôi sao?

Liệu bà ấy có thực sự ăn đứa trẻ được lôi ra từ bụng A Lạc rồi mới lớn lên không?

“A! A! Cô có nhìn thấy không?” Bên tai tôi ngứa ngáy, một giọng nói lanh lảnh cùng nụ cười nhẹ cất lên: “Bây giờ cô đã biết tại sao mình lại là A Lạc rồi sao?”

“Bởi vì mẹ cô nuốt con của A Lạc, cho nên cô vừa sinh ra thì đã giống hệt A Lạc. Thật ra tôi vẫn luôn đều ở trong cơ thể cô, chỉ là cô không biết mà thôi. Nhưng người sư phụ mù đó của cô lại biết. Đầu tiên ông ta dùng kim bạc chặn tôi lại, sau đó lại dùng máu gà nuôi tôi, cho rằng làm như vật tôi sẽ không đi ra. Ha ha ha ha ha!” Âm thanh kia vô cùng sung sướng mà kêu to.

Rồi ả ta tiếp tục nói bên tai tôi: “Cô nhìn xem, trước kia chúng ta vốn dĩ chính là một thể, cho dù người nọ lôi tôi đang sinh sôi từ trong cơ thể cô rút ra thì cuối cùng không phải chúng ta vẫn quy về một hay sao!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio